“Hoàng Thượng, sứ đoàn Nữ Trinh quốc đã vào kinh, ngài nên thay y phục.” Nhận được tin, Ôn Quế liền tiến vào bẩm báo. Ngày hôm trước bị Hoàng Thượng và Khổng Tắc Huy giáo huấn một phen, hắn đã rút ra được kinh nghiệm xương máu, sau hai ngày liên tục ngủ ngon, hắn dần dần hiểu rõ sau này hắn nên làm thế nào.
Tần Ca nói một cách phiền chán, “Chờ bọn họ vào cung thì trẫm đi thay y phục cũng không muộn.” Nói xong, hắn lại lấy ra một quyển tấu chương khác.
Ôn Quế tiến lên hai bước, “Hôm nay trời đẹp, Hoàng Thượng có muốn ra ngoài hít thở không khí hay không? Hoàng Thượng ở trong phòng oi bức khó chịu cả ngày, một hồi còn phải đi tiếp kiến sứ đoàn, buổi tối còn dự tiệc, đối với thân thể cũng không tốt.”
Tần Ca giương mắt, hơi thoáng kinh ngạc một chút, nếu là trước kia, Ôn Quế tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này. Hắn buông tấu chương, “Cũng tốt. Thay y phục đi.”
“Dạ.”
Thay xong y phục, Tần Ca dẫn Ôn Quế và Khổng Tắc Huy cùng với vài tên thị vệ đến ngự hoa viên tản bộ. Hoa mai trong ngự hoa viên đang nở rộ, hương thơm làm cho phiền muộn trong lòng của Tần Ca giảm bớt một chút. Lúc này hắn cao hứng phái người hái vài nhánh mai đặt vào trong tẩm cung của hắn và Tây Noãn Các. Đi một vòng, Tần Ca nhìn thấy một cây mai ở một góc khuất, hắn đến gần thì thấy ở giữa nhụy hoa có màu lục sắc, hắn hỏi, “Đây là mai gì?”
Lập tức có người tiến lên đáp lời, “Bẩm Hoàng Thượng, đây gọi là Thấu Tâm Lục, hương thơm của nó ngạt ngào hơn so với các loại mai khác, cánh hoa cũng nở to hơn.”
“Vì sao lại đặt nó ở một nơi khuất mắt thế này?”
“Bẩm Hoàng Thượng, cây mai này nở hoa muộn, hoa lại chóng tàn nên nô tài mới đặt nó ở đây.”
Không biết vì sao nhìn màu lục nhạt của loại mai này thì liền nghĩ đến Ngũ Tử Ngang. Tên lưu manh kia cũng không xứng với loại mai này. Hái một đóa hoa để thưởng thức, Tần Ca thuận tay đưa cho Ôn Quế, “Cắt lấy vài nhánh.” Lại chưa nói đưa đến đâu. Ôn Quế hai tay nâng lấy đóa hoa, phái người đến cắt nhánh mai. Nghiền ngẫm cả buổi, hắn ngờ ngợ đoán được Hoàng Thượng muốn đặt mấy nhánh hoa này ở đâu.
Rời khỏi cây mai, Tần Ca tiếp tục tản bộ, lúc này từ xa xa có một vị thái giám chạy đến rồi quỳ xuống trước mặt hắn, “Hoàng Thượng, sứ đoàn Nữ Trinh Quốc sắp tiến cung. Vương gia lệnh cho nô tài đi bẩm báo Hoàng Thượng.”
“Trẫm đã biết.” Mất hứng tản bộ, Tần Ca áp chế sự khó chịu xuống đáy lòng, đi về hướng đại điện.
“Ôn tổng quản, hoa này…” Vừa cắt vài nhánh Thấu Tâm Lục cho Hoàng Thượng, vị thái giám giật nhẹ y mệ của Ôn Quế, mặt lộ vẻ khó xử.
“Trước tiên đem chúng nó cắm vào trong bình, ta sẽ phái người đến lấy.”
“Dạ, Ôn tổng quản.”
Vị thái giám vội vàng cầm cái khay đựng nhánh mai đi tìm bình hoa, trong lòng buồn bực Hoàng Thượng rốt cục muốn đặt ở chỗ nào. Kỳ thật Ôn Quế cũng không xác định chính mình có đoán đúng hay không, bất quá ngay sau đó hắn đột nhiên thông suốt. Dù hắn đoán đúng hay không thì Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không trách hắn. Nghĩ như vậy, cước bộ của Ôn Quế đi theo Hoàng Thượng cũng nhẹ nhõm không ít.
“Hoàng Thượng giá lâm—”
“Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế—”
Bá quan đã đợi tại Vũ An điện, lúc này đã gần đến canh ba giờ Dậu, quan viên Lễ bộ và Ngũ Tử Ngang phụ trách nghênh đón sứ đoàn không có mặt ở trên điện. Sứ đoàn sau khi vào kinh thì đang thay y phục ở biệt viện của hoàng thất, chuẩn bị tiến cung diện thánh cho nên phải trì hoãn một vài canh giờ. Để cho bá quan bình thân, đầu đội thiên tử ngọc mão, Tần Ca uy nghi ngồi trên ngai vàng.
Đợi ước chừng một tách trà nhỏ, chợt nghe thái giám bên ngoài hô lớn, “Sứ đoàn Nữ Trinh quốc đến—” Các đại thần không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía đại điện, đều cảm thấy phi thường hiếu kỳ đối với vị công chúa của Nữ Trinh quốc sắp tiến vào.
Rèm che được vén lên, người đầu tiên tiến vào là Lương Vương Ngũ Tử Ngang, theo sát hắn là những người hầu hạ sứ đoàn Nữ Trinh quốc. Hắn vừa đi vào thì nhanh chóng tiến lên rồi quỳ một gối xuống đất, “Thần không để nhục mệnh Hoàng Thượng, nghênh đón sứ đoàn Nữ Trinh quốc tiến cung diện thánh.”
“Việt Lặc Da cùng công chúa một đoàn khấu kiến Hoàng đế bệ hạ Đại Đông, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Việt Lặc Da dẫn đầu sứ đoàn Nữ Trinh quốc, ra hiệu cho thuộc hạ quỳ xuống hành lễ.
“Miễn lễ, bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Sau khi đứng dậy, Ngũ Tử Ngang quay lại vị trí của hắn. Phía sau, công chúa quỳ xuống hành lễ, nâng tay tháo xuống chuỗi ngọc trên mũ miện, hướng lên trên ngai vàng của hoàng đế, nhất thời kinh diễm toàn đại điện. Không phải là một mỹ nữ bình thường của Nữ Trinh quốc, vị công chúa này càng giống một tiểu thư khuê các nhà Hán. Ngoài vẻ tao nhã đoan trang còn ẩn chứa một phần khí khái hào kiệt, rất xứng với khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng, ngay cả Ôn Quế nhìn thấy mà cũng ngây người.
Công chúa tựa hồ vẫn chưa quen với khí hậu nơi đây, sắc mặt hơi thoáng tái nhợt. Nàng lại cúi người xuống, mở miệng nói, “Việt Lặc Vân Tú bái kiến Hoàng đế bệ hạ, chúc Hoàng đế bệ hạ vạn phúc an khang.” Không e lệ dịu dàng như nữ tử Trung Nguyên, Việt Lặc Vân Tú mỉm cười thản nhiên, ánh mắt thản nhiên, giọng nói cũng thản nhiên. Ngữ thanh của nàng giống như bộ dáng của nàng, phi thường dễ nghe, không phải trong trẻo như chim hoàng anh mà lại du dương như tiếng cổ cầm, làm cho ngươi ta như mộc xuân phong, rất si mê. (như mộc xuân phong= như ở trong gió mùa xuân)
Bá quan si mê, cung nô trên đại điện si mê, dường như ngay cả người ngồi ở ngai vàng cao nhất cũng si mê, không đáp lại Việt Lặc Vân Tú theo lễ nghi. Trên mặt của mọi người trong sứ đoàn Nữ Trinh quốc hiện lên vẻ đắc ý nhưng thật ra Việt Lặc Da có một chút khẩn trương. Ngũ Tử Ngang cúi đầu, che giấu hàn quang trong mắt, vì sao Tần Ca không lên tiếng? Chẳng lẽ bị vị công chúa kia mê hoặc?
Ôn Quế là người đầu tiên khôi phục tinh thần, hắn thấp giọng ho hai tiếng, nhắc nhở Hoàng Thường. Khiến hắn giật mình là Hoàng Thượng lại đứng lên! Hắn vội vàng duỗi tay ra. Vịn vào tay Ôn Quế, Tần Ca chậm rãi bước xuống bậc thang, đồng thời cũng lên tiếng, “Đại quân và Công chúa dọc đường vất vả, đêm nay ở trong cung thiết yến chiêu đãi Đại quân và Công chúa cùng sứ đoàn.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Nhìn thấy Hoàng Thượng đang đi về phía mình, Việt Lặc Vân Tú hơi cúi đầu, tựa hồ vẫn đang thẹn thùng. Mà bàn tay trong y mệ của Ngũ Tử Ngang đã nắm chặt thành hai đấm, miễn cưỡng khống chế bộ mặt giả vờ ôn hòa nhã nhặn của mình.
Không nhìn Ngũ Tử Ngang, Tần Ca chậm rãi chăm chú nhìn Việt Lặc Vân Tú mà không vội vàng đi đến trước mặt nàng, cơ mặt của Việt Lặc Da giật mạnh vài cái. Tần Ca xuyên thấu qua ngọc mão để quan sát Công chúa từ trên xuống dưới, tựa hồ rất vừa lòng đối với Công chúa. Chúng đại thần ở đây có người vui mừng tỷ như Thái sư Lâm Giáp; có người ưu phiền tỷ như Ôn Quế; có người kinh ngạc tỷ như những người biết được Hoàng Thượng không ham mê chuyện giường chiếu; có người suy nghĩ sâu xa tỷ như Liễu Nhiễm và Trần Hí Ngôn; đương nhiên cũng có người đang ăn dấm chua mãnh liệt, ghen tuông điên cuồng, là ai thì không cần phải nhiều lời cũng biết.
Mà càng khiến người ta kinh hãi chính là Tần Ca lại ngả ngớn đưa tay nâng cằm của Công chúa lên, sắc mặt của Công chúa tái nhợt vài phần, đôi mắt lãnh đạm cũng xuất hiện vẻ hoảng sợ. Ngay tại một khắc này Ngũ Tử Ngang nếm trọn tư vị đau đớn trong lòng, nếu không phải bởi vì hắn là Lương Vương thì e rằng hắn đã lập tức lao ra mà giật lại tay của Tần Ca, lớn tiếng nói với Tần Ca: Không được nhìn nữ nhân khác!
Khóe miệng của Tần Ca hơi nhếch lên một chút, thu tay về rồi xoay người. Ôn Quế toát mồ hôi lạnh, không dám nhìn về phía Lương Vương. Vẫn bước đi như lúc trước, Tần Ca chậm rãi quay về, khi đi qua bên cạnh Ngũ Tử Ngang, hắn nhìn thoáng qua Ngũ Tử Ngang một chút, đôi mắt ôn hòa của Ngũ Tử Ngang rõ ràng hiện lên sự phẫn nộ. Tần Ca lại nhếch miệng một cái, vịn vào tay của Ôn Quế mà quay về ngai vàng của mình.
“Trẫm nghe nói Công chúa không quen với khí hậu nơi này, không biết thân mình có khỏe hơn chút nào hay không?”
“Nhờ hồng phúc của Hoàng Thượng, Vân Tú đã khỏe hơn rất nhiều.”
“Ôn Quế.”
“Dạ, có nô tài.”
“Để Công chúa ở Thanh Vận cung.”
“Dạ.”
Cả triều khiếp sợ, ngoại trừ Ngũ Tử Ngang. Không phải Thanh Vận cung tôn quý như thế nào, mà hoàn toàn tương phản. Thanh Vận cung bất quá chỉ là một tẩm cung bình thường của phi tử trong hậu cung. Chẳng phải Hoàng Thượng coi trọng Công chúa hay sao? Vì lý do gì mà lại để cho Công chúa ở một tẩm cung bình thường như thế? Các triều thần âm thầm nghiền ngẫm tâm tư của Hoàng Thượng, chẳng lẽ Công chúa khuynh thành như thế vẫn không thể làm cho Hoàng Thượng có dục vọng hay sao?
“Trẫm thấy sắc mặt của Công chúa vẫn không được tốt. Ôn Quế, dẫn Công chúa đi nghỉ ngơi, đợi đến dạ tiệc thì ngươi tự mình đi tiếp Công chúa đến đây.”
“Dạ, nô tài lĩnh chỉ.”
Ôn Quế vội vàng đi nhanh đến trước mặt Vân Tú, “Công chúa điện hạ, thỉnh.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Việt Lặc Vân Tú liếc mắt nhìn Việt Lặc Da rồi theo Ôn Quế ra ngoài.
“Không biết Quân hãn gần đây thế nào? Khi trẫm còn là thái tử thì đã từng gặp qua Quân hãn, trẫm rất khâm phục.”
“Hoàng Thượng nhớ đến Vương huynh, Vương huynh cũng nhớ đến Hoàng Thượng.”
Tiễn bước Công chúa, Tần Ca cùng Việt Lặc Da hàn huyên vài câu, Việt Lặc Da nhân cơ hội dâng lên cống phẩm mang đến lần này, cũng đề cập đến việc hòa thân. (hòa thân=hòa hiếu kết giao)
“Đại Đông và Nữ Trinh hòa thân, có thể nói là thân càng thêm thân. Bất quá thân mình Công chúa không khỏe, việc hòa thân có thể tạm gác lại.” Vẫn giống như dĩ vãng, Tần Ca không có hứng thú với việc thú phi. Lúc trước đến đây đã từng được Lương Vương và Lễ Bộ Thượng Thư chiếu cố, vì vậy Việt Lặc Da cũng không tiếp tục thúc giục mà chỉ mãnh liệt bày tỏ nguyện vọng Nữ Trinh quốc phi thường muốn cùng Đại Đông tạo quan hệ thông gia.
Để cho Lễ bộ và các đại thần Nội Các dẫn sứ đoàn vào trong cung đi dạo và nghỉ ngơi một chút, Tần Ca quay trở về tẩm cung. Trước khi dạ tiệc bắt đầu, hắn có nửa ngày rảnh rỗi để nghỉ ngơi. Tháo xuống ngọc mão nặng nề trên đầu, Tần Ca nằm xuống nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần. Ôn Quế vừa hầu hạ vừa nói một cách thận trọng, “Việt Lặc công chúa….không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Nữ Trinh quốc. Nô tài thiếu chút nữa đã nhìn đến mức ngây người.” Vừa rồi ở đại điện, hắn vẫn nghĩ rằng Hoàng Thượng coi trọng Việt Lặc Vân Tú. Tần Ca không hề hé răng, Ôn Quế thấy thế thì càng căng thẳng trong lòng, Hoàng Thượng sẽ không….
“Hoàng Thượng, Lương Vương cầu kiến.”
“Truyền.”
Tần Ca vẫn nằm im bất động, nhưng hàng lông mi lại nhúc nhích. Người cầu kiến bước nhanh vào trong, tuy rằng có Ôn Quế đang ở đây nhưng vẻ mặt ôn hòa của người nọ lại bốc lên dấm chua ngập trời, Ôn Quế nhìn thấy mà rùng mình.
“Ôn công công, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Hoàng Thượng.” Đuổi người.
Ôn Quế liếc mắt về phía Hoàng Thượng, không dám rời đi, bộ dáng của Vương gia rất dọa người.
“Ngươi lui ra đi.”
“Hoàng Thượng….”
“Đến giờ thì kêu trẫm.”
Tần Ca mở mắt, nhìn vào Ngũ Tử Ngang. Ôn Quế lo lắng lui xuống, cũng vẫy lui người hầu ở bên ngoài. Không còn ngoại nhân ở xung quanh, hắn vội vàng tìm người đang đứng nép vào trong góc, “Hoàng Thượng và Vương gia không có việc gì chứ?”
“Không biết.”
Ôn Quế biến sắc, lo lắng nhìn vào cửa.
Sau khi Ôn Quế ra ngoài, Ngũ Tử Ngang vọt đến trước nhuyễn tháp, đôi mắt đỏ ngầu, “Ngươi coi trọng nữ nhân kia?”
Tần Ca nắm lấy vạt ngoại bào của Ngũ Tử Ngang, kéo hắn về phía mình, cũng thản nhiên hỏi một câu, “Vương phi dạo này thế nào?” Lời thăm hỏi khiến Ngũ Tử Ngang sửng sốt, chợt nghe Tần Ca hừ lạnh một tiếng. Lý trí lại một lần nữa quay trở về, Ngũ Tử Ngang kề sát vào Tần Ca, sau đó hỏi một cách thận trọng, “Xảy ra chuyện gì? Vì sao đang yên đang lành lại nhắc đến nàng?”
Tần Ca thản nhiên nói, “Trẫm bất quá chỉ nhìn nữ nhân kia bằng đôi mắt, còn ngươi ngày đó lại ở trước mặt trẫm nói chuyện thành thân cùng Liễu Song.” Dấm chua của Ngũ Tử Ngang trong nháy mắt liền bị dập tắt, ôm lấy cổ của Tần Ca, “Ta đáng chết, ta thật đáng chết.”
“Nữ nhân kia có khuynh quốc khuynh thành hay không thì trẫm không cảm nhận được. Bất quá mới vừa rồi ở đại điện Lương Vương vẫn có thể thủy chung bày ra một bộ dáng ôn hòa thản nhiên khiến trẫm vô cùng bội phục.”
Ngay tức khắc ngồi bật dậy, Ngũ Tử Ngang ngạc nhiên trừng mắt nhìn Tần Ca, nhìn thấy ánh mắt trêu tức rõ ràng của đối phương, hắn nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi cố ý lấy nàng ra để tra tấn ta, nhìn ta khổ sở tan nát cõi lòng.”
“Chẳng lẽ Lương Vương không biết trẫm là người thù dai hay sao?” Tần Ca không hề áy náy, sau đó nâng tay giữ chặt cằm của Ngũ Tử Ngang, “Nhìn thấy công chúa Nữ Trinh khuynh quốc khuynh thành, Lương Vương có động tâm hay không?”
“Ta chỉ nghĩ đến người này!” Gầm nhẹ một tiếng, vì bị trêu ghẹo mà thở hỗn hển, Ngũ Tử Ngang kéo tay Tần Ca xuống, cúi đầu hôn lên môi Tần Ca, phát tiết hết thảy dấm chua trong bụng,
“Dạ tiệc sắp bắt đầu, đêm nay đến tiểu viện đi, trẫm có một thứ đưa cho ngươi.”
“Đêm nay ngươi phải ở với ta cả đêm!”
“Lương ái phi mở miệng, trẫm làm sao có thể không đáp ứng.”
“Grừ! Trước tiên để ta sờ một chút!”
“Ngô…… Ngươi sờ ở đâu!”
“Hoàng Thượng, sứ đoàn Nữ Trinh quốc đã vào kinh, ngài nên thay y phục.” Nhận được tin, Ôn Quế liền tiến vào bẩm báo. Ngày hôm trước bị Hoàng Thượng và Khổng Tắc Huy giáo huấn một phen, hắn đã rút ra được kinh nghiệm xương máu, sau hai ngày liên tục ngủ ngon, hắn dần dần hiểu rõ sau này hắn nên làm thế nào.
Tần Ca nói một cách phiền chán, “Chờ bọn họ vào cung thì trẫm đi thay y phục cũng không muộn.” Nói xong, hắn lại lấy ra một quyển tấu chương khác.
Ôn Quế tiến lên hai bước, “Hôm nay trời đẹp, Hoàng Thượng có muốn ra ngoài hít thở không khí hay không? Hoàng Thượng ở trong phòng oi bức khó chịu cả ngày, một hồi còn phải đi tiếp kiến sứ đoàn, buổi tối còn dự tiệc, đối với thân thể cũng không tốt.”
Tần Ca giương mắt, hơi thoáng kinh ngạc một chút, nếu là trước kia, Ôn Quế tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này. Hắn buông tấu chương, “Cũng tốt. Thay y phục đi.”
“Dạ.”
Thay xong y phục, Tần Ca dẫn Ôn Quế và Khổng Tắc Huy cùng với vài tên thị vệ đến ngự hoa viên tản bộ. Hoa mai trong ngự hoa viên đang nở rộ, hương thơm làm cho phiền muộn trong lòng của Tần Ca giảm bớt một chút. Lúc này hắn cao hứng phái người hái vài nhánh mai đặt vào trong tẩm cung của hắn và Tây Noãn Các. Đi một vòng, Tần Ca nhìn thấy một cây mai ở một góc khuất, hắn đến gần thì thấy ở giữa nhụy hoa có màu lục sắc, hắn hỏi, “Đây là mai gì?”
Lập tức có người tiến lên đáp lời, “Bẩm Hoàng Thượng, đây gọi là Thấu Tâm Lục, hương thơm của nó ngạt ngào hơn so với các loại mai khác, cánh hoa cũng nở to hơn.”
“Vì sao lại đặt nó ở một nơi khuất mắt thế này?”
“Bẩm Hoàng Thượng, cây mai này nở hoa muộn, hoa lại chóng tàn nên nô tài mới đặt nó ở đây.”
Không biết vì sao nhìn màu lục nhạt của loại mai này thì liền nghĩ đến Ngũ Tử Ngang. Tên lưu manh kia cũng không xứng với loại mai này. Hái một đóa hoa để thưởng thức, Tần Ca thuận tay đưa cho Ôn Quế, “Cắt lấy vài nhánh.” Lại chưa nói đưa đến đâu. Ôn Quế hai tay nâng lấy đóa hoa, phái người đến cắt nhánh mai. Nghiền ngẫm cả buổi, hắn ngờ ngợ đoán được Hoàng Thượng muốn đặt mấy nhánh hoa này ở đâu.
Rời khỏi cây mai, Tần Ca tiếp tục tản bộ, lúc này từ xa xa có một vị thái giám chạy đến rồi quỳ xuống trước mặt hắn, “Hoàng Thượng, sứ đoàn Nữ Trinh Quốc sắp tiến cung. Vương gia lệnh cho nô tài đi bẩm báo Hoàng Thượng.”
“Trẫm đã biết.” Mất hứng tản bộ, Tần Ca áp chế sự khó chịu xuống đáy lòng, đi về hướng đại điện.
“Ôn tổng quản, hoa này…” Vừa cắt vài nhánh Thấu Tâm Lục cho Hoàng Thượng, vị thái giám giật nhẹ y mệ của Ôn Quế, mặt lộ vẻ khó xử.
“Trước tiên đem chúng nó cắm vào trong bình, ta sẽ phái người đến lấy.”
“Dạ, Ôn tổng quản.”
Vị thái giám vội vàng cầm cái khay đựng nhánh mai đi tìm bình hoa, trong lòng buồn bực Hoàng Thượng rốt cục muốn đặt ở chỗ nào. Kỳ thật Ôn Quế cũng không xác định chính mình có đoán đúng hay không, bất quá ngay sau đó hắn đột nhiên thông suốt. Dù hắn đoán đúng hay không thì Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không trách hắn. Nghĩ như vậy, cước bộ của Ôn Quế đi theo Hoàng Thượng cũng nhẹ nhõm không ít.
“Hoàng Thượng giá lâm—”
“Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế—”
Bá quan đã đợi tại Vũ An điện, lúc này đã gần đến canh ba giờ Dậu, quan viên Lễ bộ và Ngũ Tử Ngang phụ trách nghênh đón sứ đoàn không có mặt ở trên điện. Sứ đoàn sau khi vào kinh thì đang thay y phục ở biệt viện của hoàng thất, chuẩn bị tiến cung diện thánh cho nên phải trì hoãn một vài canh giờ. Để cho bá quan bình thân, đầu đội thiên tử ngọc mão, Tần Ca uy nghi ngồi trên ngai vàng.
Đợi ước chừng một tách trà nhỏ, chợt nghe thái giám bên ngoài hô lớn, “Sứ đoàn Nữ Trinh quốc đến—” Các đại thần không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía đại điện, đều cảm thấy phi thường hiếu kỳ đối với vị công chúa của Nữ Trinh quốc sắp tiến vào.
Rèm che được vén lên, người đầu tiên tiến vào là Lương Vương Ngũ Tử Ngang, theo sát hắn là những người hầu hạ sứ đoàn Nữ Trinh quốc. Hắn vừa đi vào thì nhanh chóng tiến lên rồi quỳ một gối xuống đất, “Thần không để nhục mệnh Hoàng Thượng, nghênh đón sứ đoàn Nữ Trinh quốc tiến cung diện thánh.”
“Việt Lặc Da cùng công chúa một đoàn khấu kiến Hoàng đế bệ hạ Đại Đông, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Việt Lặc Da dẫn đầu sứ đoàn Nữ Trinh quốc, ra hiệu cho thuộc hạ quỳ xuống hành lễ.
“Miễn lễ, bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Sau khi đứng dậy, Ngũ Tử Ngang quay lại vị trí của hắn. Phía sau, công chúa quỳ xuống hành lễ, nâng tay tháo xuống chuỗi ngọc trên mũ miện, hướng lên trên ngai vàng của hoàng đế, nhất thời kinh diễm toàn đại điện. Không phải là một mỹ nữ bình thường của Nữ Trinh quốc, vị công chúa này càng giống một tiểu thư khuê các nhà Hán. Ngoài vẻ tao nhã đoan trang còn ẩn chứa một phần khí khái hào kiệt, rất xứng với khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng, ngay cả Ôn Quế nhìn thấy mà cũng ngây người.
Công chúa tựa hồ vẫn chưa quen với khí hậu nơi đây, sắc mặt hơi thoáng tái nhợt. Nàng lại cúi người xuống, mở miệng nói, “Việt Lặc Vân Tú bái kiến Hoàng đế bệ hạ, chúc Hoàng đế bệ hạ vạn phúc an khang.” Không e lệ dịu dàng như nữ tử Trung Nguyên, Việt Lặc Vân Tú mỉm cười thản nhiên, ánh mắt thản nhiên, giọng nói cũng thản nhiên. Ngữ thanh của nàng giống như bộ dáng của nàng, phi thường dễ nghe, không phải trong trẻo như chim hoàng anh mà lại du dương như tiếng cổ cầm, làm cho ngươi ta như mộc xuân phong, rất si mê. (như mộc xuân phong= như ở trong gió mùa xuân)
Bá quan si mê, cung nô trên đại điện si mê, dường như ngay cả người ngồi ở ngai vàng cao nhất cũng si mê, không đáp lại Việt Lặc Vân Tú theo lễ nghi. Trên mặt của mọi người trong sứ đoàn Nữ Trinh quốc hiện lên vẻ đắc ý nhưng thật ra Việt Lặc Da có một chút khẩn trương. Ngũ Tử Ngang cúi đầu, che giấu hàn quang trong mắt, vì sao Tần Ca không lên tiếng? Chẳng lẽ bị vị công chúa kia mê hoặc?
Ôn Quế là người đầu tiên khôi phục tinh thần, hắn thấp giọng ho hai tiếng, nhắc nhở Hoàng Thường. Khiến hắn giật mình là Hoàng Thượng lại đứng lên! Hắn vội vàng duỗi tay ra. Vịn vào tay Ôn Quế, Tần Ca chậm rãi bước xuống bậc thang, đồng thời cũng lên tiếng, “Đại quân và Công chúa dọc đường vất vả, đêm nay ở trong cung thiết yến chiêu đãi Đại quân và Công chúa cùng sứ đoàn.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Nhìn thấy Hoàng Thượng đang đi về phía mình, Việt Lặc Vân Tú hơi cúi đầu, tựa hồ vẫn đang thẹn thùng. Mà bàn tay trong y mệ của Ngũ Tử Ngang đã nắm chặt thành hai đấm, miễn cưỡng khống chế bộ mặt giả vờ ôn hòa nhã nhặn của mình.
Không nhìn Ngũ Tử Ngang, Tần Ca chậm rãi chăm chú nhìn Việt Lặc Vân Tú mà không vội vàng đi đến trước mặt nàng, cơ mặt của Việt Lặc Da giật mạnh vài cái. Tần Ca xuyên thấu qua ngọc mão để quan sát Công chúa từ trên xuống dưới, tựa hồ rất vừa lòng đối với Công chúa. Chúng đại thần ở đây có người vui mừng tỷ như Thái sư Lâm Giáp; có người ưu phiền tỷ như Ôn Quế; có người kinh ngạc tỷ như những người biết được Hoàng Thượng không ham mê chuyện giường chiếu; có người suy nghĩ sâu xa tỷ như Liễu Nhiễm và Trần Hí Ngôn; đương nhiên cũng có người đang ăn dấm chua mãnh liệt, ghen tuông điên cuồng, là ai thì không cần phải nhiều lời cũng biết.
Mà càng khiến người ta kinh hãi chính là Tần Ca lại ngả ngớn đưa tay nâng cằm của Công chúa lên, sắc mặt của Công chúa tái nhợt vài phần, đôi mắt lãnh đạm cũng xuất hiện vẻ hoảng sợ. Ngay tại một khắc này Ngũ Tử Ngang nếm trọn tư vị đau đớn trong lòng, nếu không phải bởi vì hắn là Lương Vương thì e rằng hắn đã lập tức lao ra mà giật lại tay của Tần Ca, lớn tiếng nói với Tần Ca: Không được nhìn nữ nhân khác!
Khóe miệng của Tần Ca hơi nhếch lên một chút, thu tay về rồi xoay người. Ôn Quế toát mồ hôi lạnh, không dám nhìn về phía Lương Vương. Vẫn bước đi như lúc trước, Tần Ca chậm rãi quay về, khi đi qua bên cạnh Ngũ Tử Ngang, hắn nhìn thoáng qua Ngũ Tử Ngang một chút, đôi mắt ôn hòa của Ngũ Tử Ngang rõ ràng hiện lên sự phẫn nộ. Tần Ca lại nhếch miệng một cái, vịn vào tay của Ôn Quế mà quay về ngai vàng của mình.
“Trẫm nghe nói Công chúa không quen với khí hậu nơi này, không biết thân mình có khỏe hơn chút nào hay không?”
“Nhờ hồng phúc của Hoàng Thượng, Vân Tú đã khỏe hơn rất nhiều.”
“Ôn Quế.”
“Dạ, có nô tài.”
“Để Công chúa ở Thanh Vận cung.”
“Dạ.”
Cả triều khiếp sợ, ngoại trừ Ngũ Tử Ngang. Không phải Thanh Vận cung tôn quý như thế nào, mà hoàn toàn tương phản. Thanh Vận cung bất quá chỉ là một tẩm cung bình thường của phi tử trong hậu cung. Chẳng phải Hoàng Thượng coi trọng Công chúa hay sao? Vì lý do gì mà lại để cho Công chúa ở một tẩm cung bình thường như thế? Các triều thần âm thầm nghiền ngẫm tâm tư của Hoàng Thượng, chẳng lẽ Công chúa khuynh thành như thế vẫn không thể làm cho Hoàng Thượng có dục vọng hay sao?
“Trẫm thấy sắc mặt của Công chúa vẫn không được tốt. Ôn Quế, dẫn Công chúa đi nghỉ ngơi, đợi đến dạ tiệc thì ngươi tự mình đi tiếp Công chúa đến đây.”
“Dạ, nô tài lĩnh chỉ.”
Ôn Quế vội vàng đi nhanh đến trước mặt Vân Tú, “Công chúa điện hạ, thỉnh.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Việt Lặc Vân Tú liếc mắt nhìn Việt Lặc Da rồi theo Ôn Quế ra ngoài.
“Không biết Quân hãn gần đây thế nào? Khi trẫm còn là thái tử thì đã từng gặp qua Quân hãn, trẫm rất khâm phục.”
“Hoàng Thượng nhớ đến Vương huynh, Vương huynh cũng nhớ đến Hoàng Thượng.”
Tiễn bước Công chúa, Tần Ca cùng Việt Lặc Da hàn huyên vài câu, Việt Lặc Da nhân cơ hội dâng lên cống phẩm mang đến lần này, cũng đề cập đến việc hòa thân. (hòa thân=hòa hiếu kết giao)
“Đại Đông và Nữ Trinh hòa thân, có thể nói là thân càng thêm thân. Bất quá thân mình Công chúa không khỏe, việc hòa thân có thể tạm gác lại.” Vẫn giống như dĩ vãng, Tần Ca không có hứng thú với việc thú phi. Lúc trước đến đây đã từng được Lương Vương và Lễ Bộ Thượng Thư chiếu cố, vì vậy Việt Lặc Da cũng không tiếp tục thúc giục mà chỉ mãnh liệt bày tỏ nguyện vọng Nữ Trinh quốc phi thường muốn cùng Đại Đông tạo quan hệ thông gia.
Để cho Lễ bộ và các đại thần Nội Các dẫn sứ đoàn vào trong cung đi dạo và nghỉ ngơi một chút, Tần Ca quay trở về tẩm cung. Trước khi dạ tiệc bắt đầu, hắn có nửa ngày rảnh rỗi để nghỉ ngơi. Tháo xuống ngọc mão nặng nề trên đầu, Tần Ca nằm xuống nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần. Ôn Quế vừa hầu hạ vừa nói một cách thận trọng, “Việt Lặc công chúa….không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Nữ Trinh quốc. Nô tài thiếu chút nữa đã nhìn đến mức ngây người.” Vừa rồi ở đại điện, hắn vẫn nghĩ rằng Hoàng Thượng coi trọng Việt Lặc Vân Tú. Tần Ca không hề hé răng, Ôn Quế thấy thế thì càng căng thẳng trong lòng, Hoàng Thượng sẽ không….
“Hoàng Thượng, Lương Vương cầu kiến.”
“Truyền.”
Tần Ca vẫn nằm im bất động, nhưng hàng lông mi lại nhúc nhích. Người cầu kiến bước nhanh vào trong, tuy rằng có Ôn Quế đang ở đây nhưng vẻ mặt ôn hòa của người nọ lại bốc lên dấm chua ngập trời, Ôn Quế nhìn thấy mà rùng mình.
“Ôn công công, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Hoàng Thượng.” Đuổi người.
Ôn Quế liếc mắt về phía Hoàng Thượng, không dám rời đi, bộ dáng của Vương gia rất dọa người.
“Ngươi lui ra đi.”
“Hoàng Thượng….”
“Đến giờ thì kêu trẫm.”
Tần Ca mở mắt, nhìn vào Ngũ Tử Ngang. Ôn Quế lo lắng lui xuống, cũng vẫy lui người hầu ở bên ngoài. Không còn ngoại nhân ở xung quanh, hắn vội vàng tìm người đang đứng nép vào trong góc, “Hoàng Thượng và Vương gia không có việc gì chứ?”
“Không biết.”
Ôn Quế biến sắc, lo lắng nhìn vào cửa.
Sau khi Ôn Quế ra ngoài, Ngũ Tử Ngang vọt đến trước nhuyễn tháp, đôi mắt đỏ ngầu, “Ngươi coi trọng nữ nhân kia?”
Tần Ca nắm lấy vạt ngoại bào của Ngũ Tử Ngang, kéo hắn về phía mình, cũng thản nhiên hỏi một câu, “Vương phi dạo này thế nào?” Lời thăm hỏi khiến Ngũ Tử Ngang sửng sốt, chợt nghe Tần Ca hừ lạnh một tiếng. Lý trí lại một lần nữa quay trở về, Ngũ Tử Ngang kề sát vào Tần Ca, sau đó hỏi một cách thận trọng, “Xảy ra chuyện gì? Vì sao đang yên đang lành lại nhắc đến nàng?”
Tần Ca thản nhiên nói, “Trẫm bất quá chỉ nhìn nữ nhân kia bằng đôi mắt, còn ngươi ngày đó lại ở trước mặt trẫm nói chuyện thành thân cùng Liễu Song.” Dấm chua của Ngũ Tử Ngang trong nháy mắt liền bị dập tắt, ôm lấy cổ của Tần Ca, “Ta đáng chết, ta thật đáng chết.”
“Nữ nhân kia có khuynh quốc khuynh thành hay không thì trẫm không cảm nhận được. Bất quá mới vừa rồi ở đại điện Lương Vương vẫn có thể thủy chung bày ra một bộ dáng ôn hòa thản nhiên khiến trẫm vô cùng bội phục.”
Ngay tức khắc ngồi bật dậy, Ngũ Tử Ngang ngạc nhiên trừng mắt nhìn Tần Ca, nhìn thấy ánh mắt trêu tức rõ ràng của đối phương, hắn nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi cố ý lấy nàng ra để tra tấn ta, nhìn ta khổ sở tan nát cõi lòng.”
“Chẳng lẽ Lương Vương không biết trẫm là người thù dai hay sao?” Tần Ca không hề áy náy, sau đó nâng tay giữ chặt cằm của Ngũ Tử Ngang, “Nhìn thấy công chúa Nữ Trinh khuynh quốc khuynh thành, Lương Vương có động tâm hay không?”
“Ta chỉ nghĩ đến người này!” Gầm nhẹ một tiếng, vì bị trêu ghẹo mà thở hỗn hển, Ngũ Tử Ngang kéo tay Tần Ca xuống, cúi đầu hôn lên môi Tần Ca, phát tiết hết thảy dấm chua trong bụng,
“Dạ tiệc sắp bắt đầu, đêm nay đến tiểu viện đi, trẫm có một thứ đưa cho ngươi.”
“Đêm nay ngươi phải ở với ta cả đêm!”
“Lương ái phi mở miệng, trẫm làm sao có thể không đáp ứng.”
“Grừ! Trước tiên để ta sờ một chút!”
“Ngô…… Ngươi sờ ở đâu!”