Quần áo bị xé rách thì đã sao, dù gì cũng đã ở trong phủ của anh.
Áo choàng rộng rãi bao bọc cả người, anh đã làm rất nhiều năm.
“Dọn dẹp sạch sẽ trong xe.” Lâu Kế Phóng nói với Tần Triệt.
Tần Triệt gật đầu, hỏi có muốn mang xe tới thẳng hãng xe để rửa hay không.
Lâu Kế Phóng đồng ý.
Chỗ hãng xe cách phủ một đoạn, Tần Triệt lái xe ra sau rạp hát trước.
Vẫn là vị trí vừa rồi, nhưng đã không còn người ban nãy.
Trên ghế sau, tất chân của Thành Ngọc bị rơi lại.
—— “Sau khi Lâu Kế Phóng về, em sẽ không tìm anh nữa.”
Trước khi Lâu Kế Phóng đến, những lời này là bảo đảm.
Sau khi Lâu Kế Phóng về, những lời này trở thành ác mộng.
Cô sẽ không đến tìm y nữa.
Cô sẽ không đến tìm y nữa.
Dáng vẻ đê mê khi nãy của cô, cả đời này Lâu Kế Phóng cũng không nỡ để cô đi.
Chất liệu vải làm tất rất tốt, mềm mại, nhẵn mịn.
Bao bọc lại, giống như cô đang bọc lấy y.
…
Trong xe lại bẩn hơn, đúng là cần rửa sạch.
–
Cứ tưởng khi nãy ở trong xe là đã kết thúc sao?
Lâu Kế Phóng đã đi gần hai tháng.
Trong phòng ngủ, ánh sáng tốt hơn.
Cả người cô giãn ra, anh cẩn thận kiểm tra từng centimet.
Ánh mặt trời lặng lẽ chiếu lên cơ thể cô, Lâu Kế Phóng hỏi hôm nay cô ra ngoài làm gì?
Thành Ngọc nắm cánh tay anh, khẽ nói: “Anh hỏi Tần Triệt ấy.”
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, bàn tay bóp cổ cô.
“Vậy lát nữa em gọi cậu ta vào.”
Thành Ngọc cười rộ lên, “Anh đồng ý là được.”
Lá gan cô đã lớn hơn.
Lâu Kế Phóng im lặng nhìn thẳng vào mắt cô, anh vẫn nhớ rõ lần đầu cứu Thành Ngọc.
Anh được xem là người tốt sao?
Không phải, chính Lâu Kế Phóng cũng không tin.
Anh hoàn toàn là một thằng điên.
Lúc đầu, Thành Ngọc còn nhỏ.
Anh cố ý để cô ở bên ngoài màn, bảo cô cứ nghe trước.
Mỗi lần kết thúc, chỉ gọi cô vào mặc quần áo giúp.
Sau đó, anh không kéo màn nữa.
Sau đó, anh thả những người ở bên mình từ trước đi.
Chỉ còn lại Thành Ngọc.
“Các chị ấy… Sao lại đi hết rồi?” Thành Ngọc luống cuống đứng ở ngoài màn.
Lâu Kế Phóng ngồi trên mép giường, nhìn Thành Ngọc.
“Lâu thế không đủ để em học sao?”
Từ trước đến giờ anh chưa từng hỏi cô có đồng ý hay không.
Mới đầu, cô chỉ là không hiểu, mờ mịt, không biết tại sao mình phải làm như vậy.
Sau đó, Thành Ngọc bắt đầu muốn chạy trốn.
Lúc đầu khi giữ cô lại, Lâu Kế Phóng đã đồng ý giúp cô tìm được chị gái thất lạc.
Sau đó Thành Ngọc nghe người ta nói, chị gái cô đã chết từ lâu rồi.
Chết như thế nào? Chết trong cuộc chiến do Lâu Kế Phóng phát động.
Vì thế cô bắt đầu muốn chạy trốn, vì thế cô bắt đầu hận Lâu Kế Phóng.
Rõ ràng ngay từ đầu anh đã biết chị gái cô thành hồn ma trong chiến tranh, nhưng lại lừa cô, nói sẽ giúp cô tìm chị gái.
Vì thế, một lần, hai lần.
Thành Ngọc chạy trốn.
Nhưng cho dù cô trốn chạy như thế nào, Lâu Kế Phóng cũng có thể tìm được cô dễ như trở bàn tay.
Tìm về, anh chưa bao giờ xử phạt cô.
Anh chỉ giết một người hầu trong tay cô.
Vì thế một người, hai người, Thành Ngọc không dám trốn nữa.
Cô dừng đấu tranh, chờ đợi một thời cơ tốt hơn.
Sau đó, gặp Thạch Đầu, Trần Đại Hà, Đỗ An, Tiểu Thập Tam.
Thành Ngọc trốn Lâu Kế Phóng, nhưng cô cũng biết, chỉ cần cô không bỏ trốn, Lâu Kế Phóng sẽ không giận chó đánh mèo lên người bọn họ.
Về sau, Thành Ngọc trải qua một quãng thời gian yên ổn.
Lâu Kế Phóng chinh chiến sa trường, quanh người có hơi thở chết chóc mãnh liệt.
Mỗi lần muốn Thành Ngọc, Thành Ngọc luôn cảm thấy mạng cô cũng chẳng còn bao lâu nữa.
Có lúc Thành Ngọc hy vọng, anh mang về người phụ nữ khác đứng nghe ở ngoài màn giống như năm ấy. Có phải tượng trưng cho việc, có một ngày cô cũng có thể được anh thả tự do giống như các chị hay không?
Nhưng cô chờ mãi chờ mãi, lại chờ được ngày Lâu Kế Phóng cầu hôn.
Không có lãng mạn, không có xin xỏ hay yêu cầu.
Chỉ có một câu: “Em không có ngày sinh, anh cũng không mời thầy bói tới xem nữa. Tránh cho ông ta xem không tốt, anh lại muốn giết ông ta.”
Thành Ngọc hoang mang: “Sao phải xem ngày sinh?”
Lâu Kế Phóng cười nhìn cô: “Kết hôn với anh.”
Thành Ngọc muốn chạy trốn.
Nếu không trốn nữa sẽ không kịp.
Năm ấy, Thạch Đầu, Trần Đại Hà, Đỗ An, Tiểu Thập Tam bị xử tội tạo phản.
Thành Ngọc ngã bị thương cổ trên đường được cứu thoát.
Để báo thù cho cô, Lâu Kế Phóng đã tự tay kết liễu từng người bọn họ.
Máu tươi chảy thành dòng từ dưới chân Lâu Kế Phóng, anh xoay người hỏi Thành Ngọc đứng ở ngoài cửa có hài lòng không?
Sắc mặt Thành Ngọc tái nhợt, người run như cầy sấy.
Nước mắt chảy xuống từ vành mắt nhắm chặt, nghe tiếng Lâu Kế Phóng đến gần.
Bàn tay xoa cổ cô, khẽ nói: “Cổ em vẫn đang bị thương, khóc gì chứ?”
Sau đó, Lâu Kế Phóng không nhắc đến chuyện kết hôn nữa.
Anh và cha anh được điều tới quản lý khu vực này, cũng mang cô định cư ở Yến Nam.
Thành Ngọc hoàn toàn buông bỏ.
Trong ba năm này, chưa từng nghĩ đến việc muốn bỏ trốn nữa.
Mãi đến khi cô phát hiện, Tần Triệt lúc trước luôn “làm việc ác” với Lâu Kế Phóng thích cô.
Người đàn ông có phần chất phác, ăn nói vụng về kia, bị cô phát hiện lén dùng chiếc khăn tay bị rơi của cô để “tự xử”.
Thành Ngọc cảm thấy, cô vẫn có thể thử một lần nữa.