“Tiểu Duy, dậy ăn sáng.” Đôi tay thanh niên chống mép giường, từ trên cao nhìn xuống cậu trai nằm ở trên giường, đáy mắt chứa nét yêu chiều.
“Còn muốn ngủ.” Cậu trai chiếm một bên giường lười nhác trở mình trong chăn bông mềm mại, mặt hướng vào vách tường đưa lưng về phía thanh niên bên giường.
“Hôm nay không có lịch trình sao?”
“Không muốn đi.” Kéo chăn bông, tùy hứng vùi cả khuôn mặt vào trong.
“Chờ hết đợt quảng bá, em có thể thoải mái hơn rồi.” Cách chăn bông khẽ vỗ bờ vai của cậu.
“Bọn họ vẫn luôn hỏi mấy câu giống nhau, em cảm thấy rất phiền.” Chậm rãi kéo chăn bông xuống một chút, lộ ra một đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm lại không kiên nhẫn.
Thanh niên thở dài.
TV gameshow lưu hành chơi trò chơi, cơ hội chân chính có thể mở miệng giới thiệu album và ca hát không nhiều lắm, phỏng vấn tạp chí hoặc radio cũng chỉ là vòng quanh mấy câu hỏi đều thuộc làu làu đáp án.
Câu hỏi kinh điển nhất chính là: Sau khi anh trai đi rồi, có điểm gì khác biệt trên mặt sáng tác hoặc sinh hoạt?
Bọn họ cứ luôn vạch chỗ đau của người khác, sau đó xát muối lên miệng vết thương. Nhưng mà, bọn họ cũng không biết mình đang làm một việc tàn nhẫn, hoặc là biết, nhưng vì rating, vẫn xem như điều tất nhiên?
“Xin lỗi anh, em…” Nhận ra mình lỡ lời, Phương Ánh Duy bò dậy, đôi mắt cụp xuống nhìn khăn trải giường.
Đáy mắt thanh niên là nét thương tiếc, tay vốn đang vuốt tóc và sau gáy của cậu, đột nhiên rời đi tiến vào trong chăn bông.
“Ha ha…Đừng mà!… A ha…” Phương Ánh Duy khó nhịn vặn vẹo thân thể, tứ chi ra sức chống cự, chăn bông đều bị đá sang một bên.
“Ai kêu em vẫn ngủ nướng.” Trong mắt thanh niên lóe ánh sáng giảo hoạt đùa dai.
“Ha!… Em rời giường là được mà!!… Nhột lắm!!” Phương Ánh Duy cười đến nước mắt cũng sắp rơi, lập tức giơ tay đầu hàng. Mỗi lần mình muốn ngủ nướng, anh lại dùng chiêu chọc lét này đối phó mình!
Ai kêu cậu sợ ngứa như vậy.
Lúc ăn sáng, điện thoại Phương Ánh Duy vang lên.
“Là người của công ty gọi tới giục.” Cất điện thoại đi, Phương Ánh Duy mím môi, không sao cả nhún vai với thanh niên ngồi đối diện bàn ăn.
“Phải về liền hả?”
“Em kêu bọn họ chờ em ở cửa hàng tiện lợi cách đây hai ngã tư.”
“Tiểu Duy,” Dừng một chút, “Về sau em vẫn nên ít qua đêm ở đây chắc ổn hơn nhỉ?”
“Vâng.” Phương Ánh Duy rầu rĩ đáp, có chút thất vọng, vùi đầu cắn sandwich quết mứt trái cây, rầu rĩ vừa nhai vừa nói: “Em sẽ cẩn thận không để người phát hiện.”
Đối với việc cậu ngủ đêm bên ngoài, công ty sẽ có ý kiến, bị phóng viên chụp phải thì phiền toái một đống.
Nhưng, cậu thích ở đây, thích bên cạnh có hơi thở của người này, nó làm trái tim hỗn loạn của cậu an yên.
Từ Vũ Diệp thật sự thực thích này đĩa EP này.
Như kiểu nghe nhiều không chán, ba bài hát chưa đến mười lăm phút, mình thì online chực chờ, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không chờ được Trầm Mặc đáng chết kia, cuối cùng ngã lên bàn máy tính ngủ gục, cả một đêm không biết đã phát lại bao nhiêu lần.
So với album trước thì càng trưởng thành hơn, giọng hát tự sự biểu đạt, có lẽ là quá nhớ anh trai, hoặc là bị anh trai ảnh hưởng quá sâu, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của Phương Ánh Mân.
Chuyển biến này không biết nên nói là tốt hay là không tốt.
Nghe bài hát, cũng làm mình không tự chủ được nhớ tới người kia. So với ngẫu nhiên nhìn thấy người kia trước màn hình ngày xưa, Từ Vũ Diệp càng quen thuộc cũng càng hoài niệm chính là, hình bóng mùa hè năm ấy mặc đồng phục ngắn tay, trong lớp câu lạc bộ nghiêm túc chuyên chú tập đàn.
Cho dù là cách xa một khoảng, cũng có thể bị biểu tình chuyên chú tập trung đàn guitar và bầu không khí hấp dẫn.
Như là có ma lực.
Còn về mặt khác, cách ngày cuối cùng chờ được Trầm Mặc online, cậu đối với việc gặp mặt lại bắt đầu né tránh.
Nếu ngày hôm sau online cậu không kể lại hôm Halloween mình hoá trang vampire, lại nói chuyện với một quái nhân xương khô, chứng minh cậu thật sự có đến hiện trường, hắn cũng cho rằng ngày đó mình bị chọc khỉ! Đáng giận Trầm Mặc cứ trơ mắt nhìn mình giống đồ ngốc liên tục đâm tường như vậy, còn bản thân thì trốn nhìn hắn bày trò? Càng giận chính là, mình thế nhưng không bắt được người!
Rõ ràng chính là giận thái độ né tránh của cậu như vậy, nhưng càng tức giận chính là mình thế cứ như tự ngược, không biết mệt chờ mong mỗi ngày online cùng chat với cậu……
Vì sao mình lại khăng khăng muốn gặp Trầm Mặc như thế? Không chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình; cũng không chỉ muốn càng hiểu rõ những con chữ được đánh ra, một người lạ qua mạng; mà còn là vì có lẽ khi gặp được người, hắn có thể hiểu rõ cảm xúc và tình cảm của mình.
Khoảng cách và giả thuyết qua mạng sẽ tốt đẹp hoá thế giới chân thật.
Trên MSN Trầm Mặc có mị lực của cậu, nhưng ngoài đời thì sao?
Chẳng lẽ là một trạch nam không làm việc đàng hoàng cả ngày trầm mê mạng xã hội, không ra ngoài, sinh hoạt lôi thôi? Tính luôn cậu có một tí tài văn chương.
Nhưng người có tài khí không phải phần lớn đều lôi thôi lếch thếch sao? Cho nên khi cậu nói chuyện với mình, trong phòng toàn là quần lót với vớ một tuần không giặt ném đầy đất, rác một tháng không vứt mùi hôi rình…
Hay là một ông già sinh hoạt cá nhân đều mất kiểm soát, mặt ngoài nói không uống rượu, thực tế là con sâu rượu…
Nói không chừng, đây mới là nguyên nhân chân chính cậu kiên trì không chịu gặp mình!
Cũng không chừng, cậu căn bản là một cô gái, lên mạng giả trai…
Chỉ cần gặp cậu, chỉ cần hình tượng của cậu phá vỡ tưởng tượng của mình…
Từ Vũ Diệp uống hơn nửa ly cà phê đen cho hả giận.
Hắn dùng hết khả năng nói xấu người đó, còn nghĩ đối phương thật tệ hại, càng cảm thấy mình thật sự… rất hẹp hòi!
Trầm Mặc… Trầm Mặc không phải một người hoàn mỹ, cũng có chỗ đáng ghét, thiếu đánh, nhưng hắn biết cậu sẽ không lừa mình.
Cậu vẫn luôn không chịu nói chuyện với mình, không chịu gặp mình, nhất định có điều cậu khó xử hoặc nổi khổ riêng…
Hôm halloween cậu có đi thật, chỉ là mình không nắm chắc cơ hội, không thể tìm được cậu…