Nhiệt độ cơ thể ấm áp cách lớp vải hơi mỏng truyền tới toàn thân. Cẩm Họa dựa vào lồmng ngực hắn mờ mịt không biết làm sao, mùi trà hương nhàn nhạt thật là dễ ngửi nhưng giờ phút này nó lại làm nàng khó có thể bình tĩnh được.
Tâm ý?
Cẩm Họa khuôn mặt nháy mắt trắng bệch, cắn chặt môi dưới không nói gì.
Hắn nói vậy là có ý gì? Hắn…… thích chính nàng sao? Nhưng ngay lập tức Cẩm Họa phủ định ý tưởng này… sao có thể chứ? Cho dù có thích cũng phải thích nữ tử kiều mị như Sơ Vân… còn nàng thì chỉ là một thiếu nữ ngây ngô.
Không thể nào. Cẩm Họa nghĩ thầm, rủ mi mắt xuống.
Thiếu nữ trong lồmng ngực suy nghĩ điều gì, Quốc Sư đại nhân đương nhiên là biết. Chẳng qua giờ phút này nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, tâm tình cũng có vài phần vui vẻ.
“Bệ hạ…” hắn cố ý nhẹ nhàng gọi bên tai nàng
Cẩm Họa cảm giác được da đầu tê dại, hơi thở ấm áp bên tai khiến nàng thân mình run rẩy, sau đó hoang mang rối loạn đẩy Quốc Sư đại nhân ra, vội vội vàng vàng chạy về Càn Cùng điện.
Dung Xu điên rồi!
Quốc Sư đại nhân nhìn thân ảnh nhỏ nhắn kia dần dần đi khuất, có chút bất đắc dĩ, sau đó cong khóe môi tươi cười nhợt nhạt.
Bị dọa rồi sao, bệ hạ của ta.
***
Cẩm Họa đích xác là bị dọa không nhẹ, cho nên buổi tối nằm trên giường trằn trọc khó an, vất vả lắm mới thiếp đi một chút lại mơ thấy Dung Xu ôm nàng, sau đó thì thầm bên tai…“Bệ hạ, người có hiểu tâm ý của vi thần không?”
Cẩm Họa lại bị hù dọa đến tỉnh lại
Dung Xu này nhất định là muốn trêu chọc nàng! Thật quá đáng!
Năng lượng giúp một buổi tối cho đến khi trời sắp sáng thì mới ngủ được, sau khi tỉnh lại đầu óc cũng có chút hôn hôn trầm trầm, cả người không nhấc nổi tinh thần. Dù sao cũng không cần phải vào triều sớm, Cẩm Họa đã tập mãi thành thói quen.
Sau khi dùng điểm tâm sáng, nàng mới biết Sơ Vân hôm nay cũng đã về cung.
Cẩm Họa có chút lo lắng, liền đến Giáng Đào Các chỗ của Sơ Vân.
Giáng Đào Các xung quanh trồng đầy hoa đào, ngày xuân thơm nức một góc trời, mùa hè lại lút lĩu những quả đào ngọt mát, căng tròn, rất là thực tế.
Lúc Cẩm Họa tới Giáng Đào Các, toàn bộ các cung nữ hầu hạ Sơ Vân đều đứng ở bên ngoài, đầu cúi thấp, bộ dạng ủ rũ. Cẩm Họa thầm nghĩ, có lẽ Sơ Vân lại cáu kỉnh, những trường hợp như thế này nàng đã thấy quá nhiều lần rồi.
Cung nữ hầu hạ vừa thấy bệ hạ giá lâm, liền sôi nổi hành lễ. Cẩm Họa chỉ dẫn theo Minh Xảo, cũng bảo nàng ấy đứng chờ bên ngoài còn mình thì đi vào trong.
Vào nội điện, phát hiện Sơ Vân đang lười nhác tựa trên giường mỹ nhân, Cẩm Họa cong môi cười, liền đi qua đó.
Sơ Vân nghe được tiếng vang, chậm rãi ngẩng đầu lên, cho đến khi Cẩm Họa nhìn thấy khuôn mặt của nàng ấy thì hết sức hoảng sợ… đây là đã xảy ra chuyện gì? Sao lại khóc?
Sơ Vân suốt ngày tươi cười rạng rỡ, nàng rất ít khi thấy nàng ấy khóc, bây giờ mỹ nhân rơi lệ, cảm giác nhu nhược đáng thương, ít đi một phần kiêu ngạo, nhiều hơn một phần yếu ớt.
“Làm sao vậy?” Cẩm Họa ngồi bên cạnh nàng ấy quan tâm hỏi.
Sơ Vân dùng tay áo lau nước mắt, sau đó mới hung tợn nói: “Hôm qua đã gặp được tên khốn kiếp đó”
Ối…khốn kiếp?
Sở Hằng Viễn sao?
Cẩm Họa rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao Sơ Vân lại khóc đến thương tâm như vậy, hoá ra là gặp Sở Hằng Viễn.
Sở Hằng Viễn là con trai Sở tướng, cũng là thanh niên tài tuấn có tiếng ở Định An Thành, là nội tử mơ tưởng của không biết bao nhiêu thiếu nữ hoài xuân. Nam tử ưu tú như vậy, có thích hắn cũng không phải là một chuyện kỳ lạ.
Nhưng mà chuyện giữa hai người bọn họ là nói ba ngày ba đêm cũng không hết, Chỉ là đến nông nỗi này, đã hoàn toàn đối nghịch với nhau, hai người yêu nhau, bây giờ lại trở thành tra tấn lẫn nhau, thật là đáng buồn.
Cẩm Họa cũng không chỉ một lần đề cập, dùng thân phận hoàng đế của mình gia tăng áp lực, nhưng Sơ Vân không chịu, nàng ấy có kiêu ngạo của mình. Cho nên khi tận mắt nhìn thấy nam nhân mà mình yêu thương lại triền miên h.oan ái cùng nữ tử khác, bị mình bắt gặp thì đương nhiên sự tức giận này, nàng ấy không nuốt trôi được.
Bây giờ chuyện cũng đã qua đi một thời gian, Sở Hằng Viễn kia cũng liên tiếp cúi đầu, nhưng mà kiêu ngạo như Sơ Vân, thà rằng bản thân mình khó chịu cũng nhất định không tha thứ cho hắn.
Chuyện hôm đó, nàng cũng cảm thấy kinh ngạc, theo lý thuyết thì Sở Hằng Viễn là nam tử rất tốt, sao có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy, nhưng mà hiện tại…… Chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa.
“Cẩm Nhi, ngươi nói có phải ta ngốc lắm không, tên khốn kiếp như vậy ta còn nhớ tới làm gì?” Sơ Vân nói xong, liền ôm mặt khóc rống lên, thanh âm rầu rĩ, còn mang theo phẫn nộ, “Cái gì là thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt, còn dễ nghe hơn so với hát xướng chứ… nhưng mà kết quả thì sao, còn không phải cũng là như vậy.”
“Sơ Vân.” Cẩm Họa duỗi tay ôm lấy nàng ấy, an ủi, “Một khi đã như vậy, thì quên đi, được không?”
Sơ Vân chôn đầu trong lòng ngực nàng, cuối cùng cũng thương tâm khóc lên, thanh âm nức nở nói: “Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu đâu…”
Cẩm Họa âm thầm rũ mắt, nàng không hiểu sao? Nàng cũng đã từng chấp nhất, khăng khăng yêu một người, nhưng cuối cùng thì sao chứ … Cuối cùng không phải cũng không có kết cục tốt đẹp sao.
Cẩm Họa ở bên cạnh nàng ấy một lúc lâu, cho đến khi nàng ấy khóc lóc thiếp đi, thì mới bảo những cung tỳ bên ngoài tiến vào, nàng tự mình xoa xoa mặt nàng ấy nhìn cặp mắt sưng to kia, lại một phen đau lòng.
Xem ra ngày mai nhất định phải gia tăng thêm khó khăn cho tên Sở tướng đó, để hắn biết cách, về giáo dục lại con trai nhà mình!
***
Lúc nàng thở phì phì trở lại Càn Cùng điện, Quốc Sư đại nhân đang cầm một chồng sổ con đặt lên ngự án, thấy Cẩm Họa tới, rất thong dong đi đến nàng trước mặt nàng hành lễ.
Phía sau Minh Xảo thấy vậy, liền âm thầm giơ ngón tay cái lên ra hiệu cổ vũ, sau đó thức thời lui xuống.
Giờ phút này Cẩm Họa đang tràn đầy tức giận trong lòng, thấy Dung Xu cũng không sợ hãi nhiều, mặt đầy phẫn nộ đi đến một bên giường đệm, không thèm để ý tới người bên cạnh.
Quốc Sư đại nhân: “Bệ hạ có tâm sự à?”
Cẩm Họa: “……”
Quốc Sư đại nhân: “Không muốn nói chuyện với vi thần sao?”
Cẩm Họa: “……”
Quốc Sư đại nhân: “Nếu tâm tình không tốt, vi thần cùng bệ hạ xuất cung, du ngoạn giải sầu có được không?”
Cẩm Họa rốt cuộc cũng có phản ứng, giương mắt nhìn hắn, bĩu môi nói: “Thật sao?”
Quốc Sư đại nhân cong môi cười: “Vi thần không dám lừa gạt bệ hạ, lần trước vốn chính là muốn xuất cung một chút, không ngờ bệ hạ đột nhiên mắc bệnh, bây giờ đi, là không thể tốt hơn được.”
Có lẽ là Dung Xu thấy nàng tâm tình không tốt, cho nên có chút hương vị dỗ dành chìu chuộng nàng, Cẩm Họa tỏ vẻ rất hưởng thụ, biểu tình phẫn uất trên mặt cũng dần dần tan đi. truyen bjyx
Quốc Sư đại nhân thấy vậy liền thuận thế ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Trẫm có thể mang Minh Xảo theo không?” Nàng nghiêng đầu hỏi.
“Đương nhiên là có thể.” Tuy rằng hắn rất vui vẻ tự mình chăm sóc nàng, không cần ai hầu hạ.
“Vậy trẫm có thể mang theo… Sở Nhất không?” Nàng thật cẩn thận lại chờ mong hỏi. Sở Nhất đến Đại Chiêu cũng đã một thời gian còn chưa đi đâu ra ngoài cả.
“……” Mang theo người nọ làm gì. Quốc Sư đại nhân trong lòng rầu rĩ nghĩ.
Cẩm Họa bất đắc dĩ nhíu mày, chỉ là cơ hội xuất cung quý giá như vậy rất hiếm có, trong đầu xoay chuyển hồi lâu, sau đó cắn chặt răng, chủ động duỗi tay ôm lấy eo Quốc Sư đại nhân.
Quốc Sư đại nhân thân mình ngẩn ra, sợ ngây người!
Đây là chủ động ôm hắn… còn là lần đầu tiên nữa.
“Dung Xu, trẫm tâm tình không tốt, ngươi đồng ý với trẫm một lần, được không?” Giờ phút này vì xuất cung, ngược lại không sợ da mặt dày, cọ đầu vào lồng ngực hắn, thanh âm nhu hòa.
“…Được.”
Dung Xu quả nhiên không có lừa nàng, sau khi chuẩn bị xong liền mang nàng xuất cung.
Lúc đầu nàng cũng muốn kéo Sơ Vân đi theo. Nhưng Sơ Vân nói không có tâm tình đó, lựa chọn ở lại trong hoàng cung, nàng cũng tùy nàng ấy.
Hơn nữa tất cả mọi chính vụ trong triều đều giao cho Sở tướng, con trai nhà ông ta ức hiếp người khác như vậy, nàng tự nhiên là phải để Sơ Vân ở lại trong cung khiến cho cha hắn càng thêm ngột ngạt.
Định An Thành lúc này đang vào cuối thu, phong cảnh cực kỳ đẹp, rất thích hợp để du ngoạn, Cẩm Họa vô cùng chờ mong.
Năm nay xuất cung chủ yếu là muốn được vui vẻ tự do, cho nên đương nhiên là không mang theo nhiều người.
Cẩm Họa thoáng giương mắt, Quốc sư ngồi ở đối diện sớm đã thay một thân trường bào tinh xảo hoa lệ màu tuyết thành một bộ áo bào trắng đơn giản, nhìn qua cũng rất có cảm giác thanh quý sang trọng.
Nhưng mà…vẫn còn đeo mặt nạ.
Cẩm Họa âm thầm đỡ trán.
“Chủ nhân, ăn có ngon không?”
Cẩm Họa hoàn hồn, nhìn cún cưng bên cạnh, sung sướng cong cong môi, cười cười nói: “Ừ, hương vị không tệ.”
Sở Nhất mặt mày tươi cười, rất vui vẻ, không hề liếc mắt một cái nhìn Quốc sư đại nhân ở đối diện.
Nàng chỉ mang theo Minh Xảo và Sở Nhất, còn Dung Xu dẫn theo thư đồng vẫn luôn hầu hạ mình tên gọi là Thanh Huyền, Vị Tiểu Đồng nhìn qua rất có linh khí này bộ dạng rất Thanh Tú, dễ có cảm tình.
Ôi… nhưng mà lại đi theo một chủ nhân như vậy… Cẩm Họa trong lòng tiếc hận không thôi.
***
Sau khi xuống xe ngựa, nàng giống như con chim hoàng yến ở trong lồng đã lâu, rốt cuộc cũng được thả ra ngoài.
Hôm nay Cẩm Họa mặc một bộ áo váy màu đỏ, trên đầu tóc búi thành một búi đơn giản, còn cắm một cây châu thoa, có vài sợi tóc đen sau đầu buông xuống dài đến tận mông.
Có lẽ là vì thân hình quá mức xinh xắn nhỏ bé nên nhìn qua không có sự quyến rũ của thiếu nữ tuổi cập kê chỉ nhiều nhất là bộ dạng mười bốn mười lăm tuổi.
Thanh Huyền và Minh Xảo đến khách điếm trước chuẩn bị mọi thứ, còn lại Sở Nhất và Dung Xu thì cùng đi du ngoạn bên cạnh nàng, sau đó về khách điếm hội hợp.
Cẩm Họa và Sở Nhất vốn thập phần hòa hợp, bởi vậy lúc này đi ra ngoài cũng không có gì không ổn, còn lại Dung Xu vẻ mặt âm trầm đạm nhiên, chẳng qua hắn đeo Bạch Ngọc Diện cụ trên mặt, bộ dạng tiên nhân, thì lại rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Nhưng Sở Nhất cũng không chút kém cỏi, gương mặt tuấn mỹ vô song, dáng người anh tuấn cao ráo chính là một mỹ nam tử đường đường chính chính, thêm vào đó là vẻ mặt tươi cười ôn hòa, khiến cho các cô nương đi ngang qua đều thẹn thùng không thôi.
“Sở Nhất, cái này đẹp không?” Cẩm Họa cầm một cái trâm hồng mai trên tay, hai mắt mỉm cười nhìn Sở Nhất bên cạnh.
Đồ vật ở trên sạp hàng này là không có cách nào so với vật phẩm trong cung, nhưng giờ phút này nàng đang rất hưởng thụ cảm giác tự do.
Không có gánh nặng, nhẹ nhàng sung sướng.
Sở Nhất nhìn Cẩm Họa tươi cười nghiên nghiên, dung nhan như họa này khiến hắn có chút bối rối, sau khi định thần lại, cong môi cười đáp “Đẹp.”
Vừa nghe Sở Nhất nói đẹp, Cẩm Họa ý cười càng sâu, nói với Sở Nhất: “Cài lên cho ta đi.”
Sở Nhất nhận lấy cây trâm trong tay nàng, lòng bàn tay vô tình chạm, sự tinh tế ấm áp kia làm hắn hơi giật mình, sau đó giả vờ thần sắc đạm nhiên cắm vào tóc nàng.
Thiếu nữ ở độ tuổi cập kê vốn chín là thập phần mỹ diễm, cài cây trâm hoa mai tinh xảo này càng làm cho gương mặt trở nên xinh đẹp như hoa.
Nam tử thanh tuấn, nữ tử yêu kiều, cảnh tượng hết sức ôn hòa tươi đẹp. Quốc Sư đại nhân cằm căng ra cứng ngắt, bàn tay dưới tay áo rộng nắm chặt lại, ẩn ẩn có chút phẫn nộ.
Thật là chướng mắt.
Quốc Sư đại nhân đi đến bên cạnh Cẩm Họa, thoáng cúi người nhẹ nhàng gọi một tiếng “Bệ hạ”, rồi sau đó đứng dậy nói: “ Như Ý tô ở Nhất Phẩm Trai là cực kỳ nổi tiếng, bệ hạ có muốn nếm thử không?”
Cẩm Họa vừa nghe nói đến bánh, hai mắt tức khắc sáng ngời. Nhìn phản ứng của nàng, Quốc Sư đại nhân thần sắc dịu dàng hơn một chút.
Quốc Sư đại nhân nghiêng đầu nhìn về phía Sở Nhất, sau đó lấy ra một thỏi bạc, giọng nói thanh thanh lạnh lùng: “Ngươi đi mua đi, Nhất Phẩm Trai chỉ ở phía trước, mua song mang về khách điếm là được.”
Sở Nhất biểu tình sửng sốt, nhìn về phía Cẩm Họa.
Cẩm Họa có chút khó xử, mở miệng nói: “Dung Xu, Sở Nhất không quen thuộc đối với Định An Thành, chỉ sợ là…”
“Chỉ ở cách đây không xa. Đi vài bước là tới … Thân là hạ nhân, Chẳng lẽ những việc này mà cũng không làm được hay sao?” Quốc Sư đại nhân lời nói nhàn nhạt, rõ ràng là âm thanh không có chút gợn sóng nào nhưng lại khiến người nghe có cảm giác sợ hãi.
“Chủ nhân, không sao, ta… ta biết đường.”
Biết đường gì chứ? Cẩm Họa có chút không vui, gục khuôn mặt nhỏ xuống… Sở Nhất từ lúc tới Đại Chiêu, thì vẫn luôn ở trong cung làm sao mà biết đường được?
Nàng thấy con cún cưng của mình tiếp nhận bạc, rồi lại nhìn mình cười một cái, sau đó vội vàng đi về phía trước, khiến trong lòng nàng có chút âu sầu lo lắng.
Sở Nhất đã chọc tới hắn khi nào? Đây rõ ràng không phải là ức hiếp người ta sao?
Thật quá đáng!
Thấy cái người chướng mắt kia đã đi xa, Quốc Sư đại nhân tâm tình có chút tươi sáng hơn.
Hãy cúi đầu nhìn cây trâm trên tóc nàng cảm thấy có chút chướng mắt sau đó liền đưa tay rút ra: “Cái này không đẹp… nhưng cái này thì không tệ.”
Quốc Sư đại nhân cầm lấy một cây trâm hoa ngọc lan, biểu tình sung sướng, vô cùng hưởng thụ cắm vào búi tóc đen nhánh của nàng.
Cẩm Họa cứ để mặc hắn, nàng uể oải kêu lên một tiếng.
Chỉ là một cây trâm mà cũng so đo, có phải là xen vào việc của nàng quá nhiều rồi không? Cẩm Họa âm thầm nghĩ.
***
Bên cạnh Dung Xu rầu rĩ nặng nề, Cẩm Họa đi dạo cũng không vui vẻ.
Không biết khi nào, sắc Trời Đã dần dần tối, còn có vẻ như sắp mưa. Cẩm Họa trong lòng càng mây đen dày đặc, khó khăn lắm mới được xuất cung mà lại gặp mưa.
Hai người tới một ngôi đình hóng gió trú mưa, Cẩm Họa bừng tỉnh nhớ tới Sở Nhất không mang theo dù, liền có chút sốt ruột, muốn đi tìm hắn.
“Bệ hạ, Sở Nhất tự nhiên sẽ trú mưa, bệ hạ không cần lo lắng, huống hồ lúc này nói không chừng đã về khách điếm rồi.”
Tuy Dung Xu nói nói có lý, nhưng là Cẩm Họa vẫn lo lắng,.
“Nhưng mà… lỡ như hắn……” nàng kéo ống tay áo của người bên cạnh thanh âm yếu ớt, “Chúng ta về khách điếm bây giờ, được không?”
Không thấy Sở Nhất, nàng không yên tâm.
Dung Xu lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì.
Cẩm Họa cảm thấy hắn sẽ không đồng ý, liền nổi giận nói: “Vậy trẫm sẽ tự mình đi.” Bây giờ đang ở bên ngoài hắn có thể làm gì được nàng chứ?
“Chờ đã.” Dung Xu nhàn nhạt nhả ra hai chữ, sau đó đội mưa đi ra bên ngoài.
Cẩm Họa có chút kinh ngạc, nhìn hắn một thân áo bào trắng thong dong đi trong mưa gió, ống tay áo to rộng với, nhanh nhẹn như tiên, bộ dạng ưu nhã tự phụ này, thoạt nhìn cứ như đang tản bộ trong sân vắng vậy.
Dầm mưa mà cũng có phong thái như vậy. Cẩm Họa nhíu nhíu mày, thầm nghĩ.
***
Nàng đợi được một lát thì, Dung Xu đã cầm ô quay lại.
Khi hắn đến gần nàng mới phát hiện trên người hắn đã ướt toàn bộ, Cẩm Họa ngẩn người, nhưng cũng không hỏi nhiều…dù sao đi nữa cũng là tự hắn muốn dầm mưa.
Dung Xu bảo vệ bên cạnh nàng rõ ràng bên ngoài trời mưa rất to nhưng nàng không hề bị ướt một chút nào. Lúc hai người về đến khách điếm, thì mới biết Sở Nhất đúng là đã trở về từ lâu.
Cẩm Họa âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng lo lắng con cún cưng này trời xa đất lạ lỡ như bị bắt cóc thì phải làm sao? Hơn nữa Đại Chiêu dân phong cởi mở, có một vài nam tử rất thích chọn ít nhiều nam nhân tuấn tú, đem về nuôi dưỡng, coi như đồ chơi của mình, trong khi Sở Nhất lại đẹp như vậy…
“Sở Nhất không có việc gì chứ?” vừa rồi mưa lớn như vậy mà hắn lại một mình trở về.
Vừa thấy bệ hạ nhà mình lo lắng cho Sở Nhất như vậy Minh Xảo chau mày có chút không vui, “Chẳng qua chỉ là dầm mưa một chút, bây giờ đã thay quần áo lên giường nghỉ ngơi, tiểu thư không cần lo lắng.”
Bây giờ đang ở ngoài cung nàng đương nhiên phải gọi Cẩm Họa là tiểu thư.
Quả thật là dầm mưa, Cẩm Họa không chút suy nghĩ liền lên lầu đi thăm Sở Nhất.
Quốc Sư đại nhân ánh mắt nhìn thiếu nữ dáng người mạng diệu hít thở khó khăn, vội vàng đi lên trên lầu, đôi mắt hơi tối lại.
Thanh Huyền bên cạnh thấy Quốc sư đại nhân quần áo đều ướt đẫm vội nói: “Công tử, ngài nên đi tắm gội thay quần áo trước đi nếu không thì…”
Lời nói còn chưa nói xong thì Quốc sư đại nhân đã vội vã đi lên lầu.
***
Nhìn thấy con cún cưng của mình vô cùng đáng thương, nằm ở trên giường bộ dạng suy yếu khó khăn, Cẩm Họa đau lòng cực kỳ.
Nhìn gương mặt tái nhợt này, Cẩm Họa vội duỗi tay sờ sờ, quả nhiên là rất nóng.
Có lẽ là vừa rồi dầm mưa cho nên bây giờ thân mình không chịu nổi.
“Chủ nhân, Như ý tô……” Sở Nhất đứng dậy cầm cái hộp bên cạnh, ngón tay thon dài lấy cái túi bánh ra, rồi sau đó hơi hơi sửng sốt, thần sắc ảm đạm, “… đều bị nát rồi.”
Cẩm Họa trong lòng căng chặt, vội lấy bánh trong tay hắn qua, há miệng cắn lấy một khối, cười cười nói: “Tuy rằng có chút nát, nhưng vẫn có thể ăn. Người nghỉ ngơi cho tốt đi ta bảo Minh Xảo gọi đại phu đến thăm bệnh cho ngươi.”
“Đừng, chủ nhân…… Đừng đi.” Sở Nhất vội đứng dậy bắt lấy tay nàng.
Thấy Sở Nhất kích động như vậy, Cẩm Họa thở ra một hơi, mỉm cười trấn an nói: “Được rồi, ta không đi.” Thật là một con cún cưng đeo bám người khác.
Sở Nhất thoáng giương mắt, nhìn cây trâm hoa ngọc lan cấm trên tóc nàng, ánh mắt khựng lại, giống như nghĩ tới cái gì hắn thả tay nàng ra, liền đem người bên giường ôm vào lồng ngực.
Nhuyễn ngọc ôn hương, Sở Nhất yêu thích không buông tay.
“Sở, Sở Nhất……” Cẩm Họa có chút ngây ngốc, nhưng nghĩ hắn bị bệnh, cho nên cũng không đẩy hắn ra “Làm sao vậy?”
Sở Nhất vui đầu vào cổ nàng, giọng nói run run “Chủ nhân, ta có chút lạnh, ôm ta một lát, được không?”
Giọng điệu cún cưng đáng thương cực kỳ, Cẩm Họa cũng không thể nhẫn tâm, hai tay bò lên lưng hắn, trấn an nói: “Như vậy khá hơn chút nào không?”
“Ân, khá hơn nhiều.” Sở Nhất lại siết chặt tay hơn một chút, giọng điệu có vẻ ấm ức.
Thiếu nữ trong lòng thơm tho mềm mại, ôm vào thập phần thoải mái. Hắn tham luyến cảm giác lúc này, sự ôn hòa này, cơ hồ làm hắn rơi lệ.
Giống như cảm giác được gì, Sở Nhất chậm rãi ngẩng đầu… một bóng áo màu trắng đang đứng ở cạnh cửa nhìn vào.
Sở Nhất nhìn hắn, không còn bất lực như vừa rồi, đôi mắt đen xinh đẹp đã biến thành băng giá, sau đó môi mỏng nhếch, nhìn về phía hắn khẽ cười.
Quốc Sư đại nhân ánh mắt thâm trầm, so với mây đen bên ngoài còn âm u hơn mấy phần.