CÓ LỬA CHÁY TRONG MẮT HOWL.
Và chúng đổ những cái nhìn dữ dội vào Angeline.
Cô ta mềm nhũn, yếu đuối và run rẩy. Dù môi của cô ta vẫn hơi cong lên và đôi mắt tỏ vẻ không thể khuất phục. Đó là tất cả những gì cô ta có thể làm để tự vệ cho mình.
“Tôi không đòi hỏi gì cao xa cả.” Howl cười nửa vời. “Tôi sẽ đối đãi với cô thật tử tế, thật đấy. Cô sẽ được chuyển vào trong lâu đài và mọi chuyện về Moldark sẽ là chuyện riêng của chúng ta.”
Howl nhấc tay ra khỏi vai và cổ Angeline. Cô ta thở mạnh rồi ho, vai rũ xuống. Cậu lùi lại một bước, nhưng vẫn giữ khoảng cách gần sát cô ta. Cậu muốn đảm bảo rằng cô ta nuốt trọn được từng từ mình nói, không sót một từ:
“Tôi sẽ đảm bảo mọi chuyện ổn thỏa ở Hội đồng. Không ai sẽ tìm đến cô cả. Chỉ cần cô giúp tôi. Cô sẽ được an toàn.”
Cô ta đẩy Howl ra một cách giận dữ:
“An toàn? Tôi chỉ an toàn khi nào tôi đã chết. Đừng nói về việc được an toàn ở vùng Bóng tối. Kể cả anh cũng chẳng bao giờ được an toàn cả.”
Howl cảm thấy trong giọng nói của cô ta lẫn lộn cả tức giận, phẫn nộ lẫn tuyệt vọng. Nhưng cô ta nói không sai. Không có khái niệm an toàn tuyệt đối ở vùng Bóng tối. An toàn chỉ là một cảm giác tạm thời, một cảm giác của sự ảo tưởng mơ hồ.
Rốt cuộc, chẳng ai sinh ra và sống ở vùng Bóng tối cảm thấy an toàn cả.
Chỉ là một cụm từ tương đối.
Nhưng không ai nói thẳng điều đó ra thành lời, ngoại trừ Angeline. Sống mũi cô ta chuyển thành màu đỏ, cô ta cắn chặt môi.
“Phải, cô có hai lựa chọn là giúp tôi hoặc đối mặt với Hội đồng ngày mai, và tôi không hiểu sao lựa chọn đầu có vẻ tồi tệ với cô đến thế. Nhưng cô quên mất một điều.”
Cô ta gằn giọng. “Điều gì?”
Howl mỉm cười.
Sao mà nụ cười của cậu có thể tàn nhẫn đến thế.
“Cô đâu thể lựa chọn cho mình. Tôi đã nói rồi. Người quyết định mạng sống của cô, là tôi.”
*
“CẬU ĐÃ Ở ĐÂU THẾ?” Iolite hỏi khi trông thấy Howl. Vậy mà cậu tưởng cô ta đã rời đi rồi.
Angeline đi cùng Howl, vì không còn thấy Abigail ở đâu cả. Howl đoán con bé đã về nhà và tận hưởng buổi tối một mình vui vẻ với bữa ăn ngon lành, thích thú khi nghĩ về cuộc gặp của cậu và Angeline. Howl biết nó nghĩ gì. Nó sẽ cho rằng vì Howl đã biết Angeline là kẻ giết Moldark, và cả hai đang ở giữa bữa tiệc đầy những thành viên nằm trong hội đồng. Con bé muốn cậu đưa Angeline lên hội đồng ngay lập tức. Cô ta không thể chạy trốn.
Nhưng điều con bé không thể ngờ đến, đó là Howl chẳng hé răng về việc này.
“Tôi muốn thoải mái một chút ở bữa tiệc thôi.” Howl nói, cậu hất đầu ra sau.
Iolite nghiêng đầu nhìn ra sau vai cậu. Cô ta thấy Angeline đang đứng phía sau Howl, nhếch một bên mày. “Lựa chọn tuyệt đấy. Cô ta là ai?”
“Không phải người cô biết.”
Iolite đảo mắt. “Sao cũng được.”
Khi cô ta vừa dứt lời, một người đàn ông trẻ bỗng xuất hiện gần họ. Anh ta đi cùng với một cô gái hơn Angeline vài tuổi. Khi nhìn thấy Howl, anh ta ngạc nhiên gọi cậu:
“Howie? Howl Lucifer?”
Cả Iolite và Howl để quay lại. Thoạt đầu, cậu không nhận ra anh ta là ai. Anh ta sở hữu một gương mặt hơi tròn, đôi mắt nâu, mái tóc màu đỏ hung quăn quăn và chĩa đủ hướng. Những nốt tàn nhang trên mặt anh ta đã mờ đi, nhưng vẫn lấm chấm một ít trên sống mũi và trán.
“Nhìn cậu này!” Anh ta thốt lên bằng thứ giọng miền Tây trầm ấm và vui vẻ. “Phải hơn năm năm rồi đấy!”
Bây giờ thì Howl đã nhớ ra anh ta là ai. Đó chính là cái thằng bé mà vào mỗi cuối tuần khi cậu chỉ chừng mười hai, mười ba tuổi. Đó là cái thằng bé – đứa duy nhất nói chuyện với Howl nhiều đến thế khi cậu ở Vampiton. Ernest Beleth.
Bên cạnh cậu, Iolite hắng giọng, còn Angeline lùi ra sau lưng cậu đứng.
“Ồ, xin lỗi tôi, tôi là Ernest.” Anh ta nói với Iolite trước khi Howl kịp lên tiếng. “Ernest Beleth. Còn đây là hôn phu của tôi, Gracie Leraje.”
Iolite đáp lại bằng một nụ cười tươi mà riêng Howl, cậu cảm thấy rất giả:
“Iolite Bealzebub. Quả là một cặp đôi đáng yêu đấy.”
Rồi cô ta quay sang Howl và thì thầm thật nhanh vào tai cậu trước khi đột ngột bỏ đi. “Tôi phắn đây.”
Howl nghĩ lần này, cô ta phắn thật.
Cậu quay sang nhìn Ernest và nhún vai. “Cô ta lúc nào cũng thế. Dẫu sao, anh bạn, cậu đã ở đâu suốt mấy năm qua thế?”
“Dynasty.” Ernest nói. “Một nơi tuyệt vời. Tôi về để tiếp quản công việc của cha tôi thôi.”
“Khá xa đấy.” Howl nói khi nghĩ đến Dynasty, một vùng đất bên kia đại dương. Thường để sang đó phải dùng thuyền, dù Cambion có thể dịch chuyển nhưng không thể trong phạm vi xa đến thế. Khi Ernest đi, cậu chỉ loáng thoáng nghe rằng cha cậu ta đưa cậu ta về để học việc tại nhà. Nếu đi bằng tàu, nhanh nhất cũng phải mất ba, bốn ngày.
“Kiếm một chỗ nào đó yên tĩnh ngồi đi.” Ernest đề nghị. Họ đang đứng giữa đám đông ồn ào, và quả thật Howl đã thấy hơi mỏi chân. Ernest quay sang nói gì đó với cô hôn phu của mình và họ đi trước tới một dãy bàn tròn.
“Tôi muốn về.” Angeline nói.
“Cô đùa à?” Howl ngán ngẩm nhìn cô ta. “Tôi không thể. Tôi phải gặp Ernest. Tôi không nói chuyện với anh ta hàng năm trời rồi.”
“Anh cũng có bạn bè cơ đấy.” Cô ta nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lẻm.
“Phải.” Howl kéo cô ta đi theo mình, hạ giọng xuống. “Còn cô thì chắc chắn là không. Chẳng ai làm bạn với kẻ giết người lén lút như cô cả.”
Angeline giằng tay mình ra, nhưng vẫn đi theo cậu. “Tôi có bạn.” Rồi nghĩ sao, cô ta sửa lại. “Tôi từng có bạn.”
“Vậy sao? Tôi nghi ngờ đấy.” Cậu tỏ ra mất kiên nhẫn. “Tôi không có thời gian để kỳ kèo với cô đâu. Cứ giả vờ rằng chúng ta đi với nhau, chẳng ai mất gì cả! Cô giỏi giả vờ mà.”
Ernest và hôn phu của anh ta đã ngồi yên vị trên ghế, nói chuyện và cười đùa về điều gì đó. Cô ta ôm cánh tay của Ernest đầy tình cảm, nhưng trông hơi nhút nhát.
“Cứ bắt chước cô ta đi.” Howl nói.
“Giết tôi đi đã.”
Chẳng hiểu sao, cậu bật cười. Được rồi, chẳng vấn đề gì cả. Cậu sẽ xoay sở ổn trong tối nay thôi. Nếu để cô ta ra khỏi tầm mắt, cậu e cô ta sẽ chạy trốn mất.
“Phải rồi, quý cô này là ai thế?” Ernest hỏi khi Angeline ngồi xuống cạnh Howl.
“Hai người cũng đã đính hôn phải không?” Gracie hỏi nhỏ nhẹ.
“Không.” Angeline nói, rồi không thêm một lời. Giọng cô ta lạnh như nước đá vậy.
Howl buộc phải là người bao biện. “Chúng tôi chỉ mới quen biết nhau thôi. Đây là…” Cậu hắng giọng. “Angeline Azazel.”
“Ồ. Rất hân hạnh được gặp cô.” Ernest nói.
Angeline chỉ gật nhẹ đầu, rồi cô nhìn lảng ra phía khác, lờ đi nụ cười của Ernest và Gracie.
“Được rồi, vậy,” Howl lên tiếng, lấy lại sự chú ý của hai người kia về mình. “Cậu tới đây làm gì thế?”
“Mở rộng việc buôn bán, cha tôi muốn hướng tới thị trường bên này. Hơn nữa, ông ấy muốn tôi vào Hội đồng. Như thế sẽ có chỗ đứng vững vàng hơn.” Rồi anh ta ngoái nhìn hôn phu mình. “Tôi, Grace và chị họ tôi cùng đến đây.”
Howl gật gần, vẻ ấn tượng. Một người hầu đi đến và mang cho họ những chai rượu mới và dọn dẹp những chiếc ly bẩn trên bàn. Khi anh ta định rót rượu cho Angeline, cô ta lắc đầu.
“Cô ấy không uống, cảm ơn.” Howl nói. Người hầu nam gật nhẹ đầu rồi rời đi.
“Nghe nói cậu vừa lên ngôi.” Ernest nói, giữ lấy cốc rượu trong tay. “Trông cậu ổn lắm đấy, cậu có biết không? Không phải người nào trẻ thế cũng với được tầm đó đâu. Tôi ghen tỵ đấy.”
Ernest không phải người duy nhất ghen tỵ, nhưng anh ta là người duy nhất nói ra. Howl liếc nhìn Angeline. Cậu đang ngồi cạnh kẻ sát nhân giết cha mình, người mà có khi đang lên kế hoạch với cả cậu nữa. Có ai khác muốn rơi vào tình thế như vậy sao?
“Tôi chỉ gặp may thôi.” Howl nói.
“Có lẽ tôi sẽ ở lại đây một thời gian, biết đấy, vài chuyện với Hội đồng.”
“Tôi có thể giúp đỡ.” Howl nói. Một mặt nào đấy, địa vị của cậu thật quả là thứ đáng ghen tỵ. “Cứ nói với tôi một tiếng nếu cần gì.”
Ernest nâng cốc rượu của mình lên, và hôn phu của anh ta cũng vậy. Người duy nhất không cạn ly là Angeline.
“Vì tương lai huy hoàng.”
Howl bật cười. Đó là một câu nói của cả hai khi còn nhỏ. Hai thằng bé ôm mộng làm những chuyện to lớn khi lớn lên, và không gì tốt hơn một mục đích rõ ràng thế.
“Vì tương lai huy hoàng.”
Khi uống cạn ly rượu, Howl có thể cảm thấy ánh mắt của Angeline đang chăm chú dò xét mình. Trong một giây, cậu cảm thấy như lồng ngực vỡ tung ra vì sự căm ghét. Cậu có thể cảm thấy sự căm ghét tột đỉnh của cô ta dành cho mình trong từng sợi dây thần kinh.
Đó là lúc cái tương lai huy hoàng vỡ vụn ra trong đầu cậu. Nát bét.
“Ernest! Ernest, chị tìm em khắp nơi…”
Một người phụ nữ tóc đỏ đi đến chỗ họ ngồi, quạt quạt chiếc quạt lông trên tay. Cô ta có những đốm tàn nhan giống Ernest, không đeo mặt nạ, nên có thể thấy rõ vẻ sốt sắng trên gương mặt:
“Chị tưởng lạc luôn em rồi.”
“Em ở đây nãy giờ thôi. Đừng bất nhã thế, Rosie. Đây là Quỷ Vương đấy, chị không thể chào một tiếng sao?”
Bây giờ, cô ta mới nhìn thấy Howl. Đôi mắt cô ta tròn xoe ngạc nhiên, quét cái nhìn từ đầu xuống chân cậu.
“Hân hạnh.” Cậu nói. “Howl Lucifer.”
Cô ta quạt nhẹ chiếc quạt, đung đưa hai vai và nở một nụ cười đỏ thắm. “Thật là một vinh dự lớn, thưa ngài. Tôi chưa từng nghĩ ngài… trẻ đến thế.”
“Đương nhiên rồi!” Ernest nói. “Cậu ấy mới kế vị mà. Chị chưa nghe sao?” Rồi anh ta quay sang Howl. “Đây là chị họ tôi, Rosette Beleth. Chị ấy chưa sang đây bao giờ, thứ lỗi vậy.”
“Đừng đối xử như chị là đồ ngốc thế!” Cô ta quay sang nạt. “Em biết chị dễ bị hấp dẫn thế nào mà.”
Howl nhướn mày nhìn cô ta, rồi cậu nhếch môi cười, để lộ chiếc răng nanh ranh mãnh. Dưỡng như những người tóc đỏ rất dễ bị hấp dẫn bởi cậu. Rosette đưa mắt nhìn Howl, rồi cười ngọt ngào. Cô ta sở hữu gương mặt mặn mà và đằm thắm, giống như cái tên của mình. Đôi gò má cao kiêu hãnh, nước da hơi rám, nhưng săn chắc và khiến dáng vóc thêm thon gọn. Quanh cô ta phảng phất chút kiêu ngạo, từ đôi mắt đen cho đến cái nhếch môi duyên dáng.
“Em thích bản này.” Gracie bỗng thốt lên khi người những nhạc công chơi một bản nhạc mới. Cô quay sang nhìn Ernest rồi kéo anh ta đứng dậy. “Đi nào.”
Ở khoảng giữa căn phòng, những cặp nam nữ kéo nhau rời khỏi, nhường chỗ cho người khác. Đám đông rộ lên những tiếng cười nói. Gót nốt gót, họ cầm tay nhau ra khiêu vũ.
“Cậu thì sao?” Ernest hỏi, rồi đưa mắt sang Angeline. “Thôi nào, đừng nói cậu vẫn ghét các bữa tiệc như ngày trước.”
“Tôi chỉ ghét nhảy thôi.” Howl nheo mắt cười, nhấc ly rượu của mình lên.
“Cậu vẫn chẳng biết tận hưởng vui vẻ gì cả.”
Đứng gần đấy, Rosette hắng giọng, rồi vuốt phẳng phiu lại bộ đầm ren tím của mình. Đôi mắt cô ta khoác vẻ háo hức khác thường.
“Tôi sẽ không chạy mất đâu mà sợ.” Angeline nói, chỉ đủ cho Howl nghe thấy. Cậu ném cho cô ta một cái nhìn nghi hoặc, rồi mỉm cười và thì thầm đáp lại:
“Cô cũng chẳng có gan đó đâu.”
Khi sự tức giận và vẻ mặt bị xúc phạm của Angeline hiện lên, cậu biết mình thắng thế. Howl đứng dậy, chỉnh sửa lại cổ áo và mời Rosette một điệu nhảy. Cô ta nhoẻn cười, đôi mắt ánh lên những tia rạng ngời.
Bản nhạc vang lên những nốt nhạc trong veo, réo rắt, du dương.
Angeline nhìn theo cậu cho đến khi cậu đang nhảy với Rosette ở giữa đám đông. Cô ta chỉ buông một cái nhìn hờ hững, rồi quay lại nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt. Mùi rượu bốc lên đã làm cô ta muốn say.
Cô ta từ từ với lấy chiếc ly và cầm nó bằng cả hai tay.
Rồi cô ta ngẩng đầu lên uống, mắt nhìn chăm chăm vào trần nhà, cho đến tận giọt cuối cùng. Ly rượu cay xé họng, mắt cô ta chảy nước.
Nhưng cô ta khóc vì hương vị lạ lẫm của rượu cào cấu trong họng,
hay vì điều gì,
khó có thể nói được.