VÙNG TRỜI PHÍA TÂY ỬNG ĐỎ. Những luồng sáng hiếm hoi của mặt trời tan chảy sau đám mây mù, dát vàng hành lang sảnh bằng thứ màu vàng quánh đặc. Hơi lạnh phả vào theo những cơn gió.
Howl xoa tay. Miền Nam này có thứ thời tiết đặc trưng và kỳ lạ, mỗi khi bầu trời ửng lên ánh nắng, nhiệt đột sẽ hạ xuống như để cân bằng và bù trừ cho sự nóng nực hiếm có. Cái nắng hửng trái mùa luôn làm cho các học viên ở Vampiton khó chịu. Họ cố gắng tránh xa nhất có thể những dãy hành lang phía Tây như loài ma cà rồng cố tránh ánh nắng vậy.
Đó là khoảng thời gian hoàn hảo để Howl có thể ở một mình.
Nhưng không phải hôm nay.
Cô Preris đi dọc dãy hành lang, nhăn mặt lại vì ánh nắng đến gần Howl. Preris là một những giáo sư trong trường, nhưng cô không dạy học, mà giống phụ trách trật tự trường hơn. Cô can thiệp vào cả những chuyện nhỏ nhất của đám học viên. Bởi vậy khi thoáng trông thấy cô, Howl nghĩ mình lại gặp rắc rối.
Những nếp nhăn của cô Preris hiện lên rõ hơn dưới ánh sáng vàng quánh đặc này. Kể cả khi nói, môi cô cũng giống như một miếng vỏ cây nhăn nhúm. Ẩn đằng sau chiếc kính một mắt tròn đôi mắt tối thẳm như màn đêm.
Cậu, như thường lệ, vẫn là người lên tiếng trước. “Nếu là về việc thằng ngốc ngớ ngẩn ấy ngã ngựa, thì tôi vô can đấy, thưa cô.”
“Nếu chỉ thế thì tôi đã chẳng cần tìm đến tận chỗ cậu đâu, cậu Howl.” Cô cất giọng. “Tôi e là có sự việc không hay vừa xảy ra. Lá thư này vừa được đưa đến nửa tiếng trước với lưu ý là cần đưa tận tay cho cậu.”
Cô Preris đưa cho Howl lá thư có phong bao da. Howl cầm nó nên xem xét trước, chợt thấy một cái dấu đóng to trên nó, gắn chặt mép phong bao lại mà không cần đến thứ keo dính gì.
Cậu có thể nhận ra cái dấu đóng đó ở bất kỳ đâu.
Lá thư được đưa đến từ lâu đài Quỷ.
Howl xé nó ra và đọc ngay trước mặt Preris. Cô dường như cũng đã nghe ngóng được chút gì đó, bấy giờ chỉ đứng đấy, quan sát thật kỹ gương mặt và phản ứng của cậu.
Lá thư rất dài.
Và cậu không ý thức được rằng mình đang nhăn mày. Mồ hôi bỗng lăn từ trên trán xuống thái dương.
“Tôi e là cậu sẽ phải rời khỏi Vampiton.” Cô Preris nói.
Howl ngẩng lên nhìn cô như cô vừa nói điều gì nực cười lắm. Nhưng gương mặt già nua của người phụ nữ trước mặt cậu chẳng có vẻ gì là đang đùa cợt.
“Đã đến lúc rồi.” Cô nói. “Cậu phải về lâu đài Quỷ.”
*
CHÀO MỪNG TỚI LÂU ĐÀI QUỶ.
Dòng chữ ấy được khắc sâu trên cánh cổng đá, với đám dây leo trói quanh như lũ rắn. Một vài con quạ đen, cái giống thích rỉa xác chết, đậu ở trên đó, như đang mở tiệc.
Chào mừng. Tới lâu đài Quỷ.
Thật ngọt ngào làm sao, Howl nghĩ.
Cỗ xe ngựa lượn một đường rất ngọt trên con đường rải toàn những viên đá sắc nhọn. Những con quạ mắt đen láy nhìn theo cỗ xe, và rồi đột ngột vỗ cánh chao liệng lên không trung, giữa nền trời mây xám vảy cá. Bắt đầu từ đây, con đường uốn lượn lên xuống những triền dốc thoai thoải tới tận lâu đài. Hai bên là cỏ dại trắng sương, với những ngọn đồi trống mờ hơi nước trải tít đến tận bìa rừng. Một lằn ranh màu xanh đậm – những cái cây mọc thưa thớt ở bìa rừng, đánh dấu ranh giới giữa thung lũng cỏ với cánh rừng bên cạnh.
Tất cả thu gọn lại trong đôi mắt hổ phách của Howl, gợi lại cho cậu những liên tưởng xa xôi nhất về nhà mình mười ba năm trước.
Cậu đang về nhà,
về Lâu đài Quỷ.
Howl có thể cảm thấy cạnh sắc nhọn của những viên đá dưới đế giày mình lúc cậu đặt chân ra ngoài cỗ xe. Trong vòng năm phút sau đấy, cậu chỉ đứng yên trong khi đồ đạc của cậu được dỡ khỏi xe. Cậu lùi lại vài bước, ngửa cổ ngước nhìn tòa lâu đài Quỷ dưới ánh sáng yếu ớt của bầu trời sau trận mưa. Những mảng sáng tối đối ngược nhau xen lẫn trên các mái vòm, tạo thành các mảnh vỡ ánh sáng rải rác. Mấy cây thường xuân độc bám chắc bộ rễ của chúng vào các cây cột, cửa kính và mái nhà, đến mức khó mà nhìn thấy bức tường lâu đài sau tán lá rậm rì của chúng. Phía sau tất cả các ô cửa sổ chỉ là một khoảng tối hư vô.
Trong ký ức của Howl, lâu đài Quỷ đẹp hơn và rộng lớn hơn thế. Nó từng là ngôi nhà bình yên của cậu. Nó từng là tất cả, cuộc sống, hơi thở, niềm vui, nỗi đau của cậu, trước thời điểm nó chìm vào quên lãng sau mười ba năm dài.
Cậu đã ở đây suốt tám năm đầu đời, cậu tự nhủ.
Nhưng đó là quá khứ.
Lâu đài Quỷ đã chết.
Và đây là xác của nó.