Người đàn ông trung niên này là ba của chủ cơ thể cô đang mượn “dùng” – phú thương vừa mới chuyển đến làng Hương – ông Tư Ngưng. Trong mắt dân làng, gia đình phú thương này chẳng khác nào mấy tay nhà giàu mới nổi, hành động tuỳ tiện không theo khuôn phép, ỷ nhà lắm tiền nhiều của chút xíu nên ăn nói chẳng nể nang gì ai.
Một thân gà trống nuôi tận ba con cũng không dễ dàng. Ông thương cơn thơ mất mẹ từ sớm, cho nên nhất mực cưng chiều từ đứa lớn đến đứa nhỏ, không dám quở mắng nặng lời dù chỉ một câu.
Lúc này nghe tin con gái vì một thằng ất ơ sống dở chết dở, ông Tư Ngưng lòng nóng như lửa đốt, nhanh chân chạy tới khuyên ngăn.
Cầm bát cháo nóng hổi gia nhân vừa bưng tới, ông Tư Ngưng vừa khuấy vừa thổi, nhẹ giọng dỗ dành: “Con gái ngoan của ba, con đói bụng rồi đúng không? Nhanh ngồi dậy ăn chút cháo nào. Dưới bếp đang làm món chính, rất nhanh sẽ dọn lên ngay. Hôm nay có gà hấp lá canh, cá chưng tương, thịt heo kho trứng, chả giò, đậu hủ chiên giòn, chân giò hầm, thịt xào măng…”
Đây là thực đơn dành cho một người ăn đó hả? Cả làng cùng ăn có khi còn không hết đó!
Thục Khuê chán nản nhắm mắt, đáp: “Không đói. Không muốn ăn.”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng cái bụng thì lại phản chủ kêu réo inh ỏi kháng nghị. Ông Tư Ngưng thấy vậy mừng thầm, tiếp tục khuyên: “Thôi nào, ăn một miếng thôi. Ăn xong mới có sức xử lí cái thằng học trò khố rách áo ôm kia chứ.”
Học trò khố rách áo ôm? Là nói “Trạng Nguyên tương lai” đó hả?
Thục Khuê bật người ngồi dậy, ngặt nổi thân hình nặng nề không tự ngồi dậy được, cố thử mấy lần vẫn không được, cô chỉ còn cách giơ cánh tay núc ních vỗ bôm bóp vào người “cha” mình, tức giận nói: “Đỡ… mau đỡ con dậy.”
Ông Tư Ngưng bị vỗ đau, chẳng những không tức giận mà còn hớn hở đỡ con gái ngồi dậy, luôn miệng luyên thuyên: “Tràn trề sức sống thế này mới đúng là con gái ngoan của ba chớ.”
Chỉ việc ngồi dậy đã khiến Thục Khuê thở hơi lên, cô hoàn toàn không thể thích nghi với thân hình quá khổ này, cô muốn giảm cân! Dù phải tuyệt thực cũng muốn giảm cân!
Có điều chuyện đó tạm thời nói sau, trước mặt có việc quan trọng hơn cần giải quyết. Thục Khuê quan sát thật kĩ người “cha” mới của mình, kế đó hỏi: “Ban hãy… ba nói thằng học trò khố rách áo ôm, là chỉ ai á?”
Ông Tư Ngưng tức khắc đáp lời: “Thì cái thằng ranh tên Kiến Văn lúc nào cũng hất mặt lên trời chứ còn ai nữa.”
Được lắm, coi bộ những gì cô nhìn thấy trong tương lai sắp trở thành sự thật rồi!
Khốn nạn ghê chưa!
“Ba nói xử lí… là xử lí cái gì cơ?”
Ông Tư hừ khẽ, trả lời: “Nếu không phải tại nó thì con đâu có bị đụng trúng đầu hôn mê bất tỉnh. Không đánh gãy tay gãy chân nó thì sao ba nuốt được cực tức này!”
Thục Khuê nghẹn họng. Nếu không phải con gái “ba” kéo người đi đánh người ta thì làm sao xảy ra cớ sự như ngày hôm nay? Con gái “ba” đánh người ta, người ta đánh lại thì thành lỗi của người ta à?
Dù nghĩ vậy, nhưng dù sao thân phận hiện tại của cô cũng là con gái ông, cho nên Thục Khuê cố nuốt mấy lời bắt bẽ ngược vào trong.
Vả lại… không thể đánh người! Người ta sẽ đỗ Trạng Nguyên trong tương lai đó!
Thục Khuê cố gắng nhớ lại từng chi tiết thấp thoáng xuất hiện trong đầu cô. Kiến Văn trải qua muôn vàn khó khăn, vất vả cuối cùng cũng đỗ trạng nguyên. Lúc khải hoàn trở về làng, đã mạnh tay dọn dẹp ác bá trong làng. Gia đình “Thục Khuê” bị em trai liên luỵ mà tán gia bại sản phải ra đường ăn xin. Về sau “Thục Khuê” vì không cam lòng mà cầm dao xông vào đám cưới của Kiến Văn và hoa khôi. Cuối cùng hoa khôi thiệt mạng, Kiến Văn phát điên. Một tương lai đầy sóng gió tóm gọn trong hai từ: Đoản hậu!
Sau khi suy xét những gì đã thấy được trong tương lai, Thục Khuê rút ra được những quy tắc sinh tồn trong thế giới xa lạ này như sau:
Thứ nhất: Tránh xa Trạng Nguyên tương lai và hoa khôi.
Thứ hai: Đoạn tuyệt với cậu ấm ăn chơi đàng điếm.
Thứ ba: Quản tốt em trai, tránh bị nó liên luỵ đến tán gia bại sản.
Thứ tư: Giảm cân! Giảm cân! Giảm cân!
Mà hiện tại, có vẻ điều thứ nhất sắp bị phá vỡ rồi.
Thục Khuê nhích thân mình nặng nề xuống giường, chân vừa chạm đất đã vội vàng hỏi: “Đâu rồi? Người đâu rồi?”
Ông Tư Ngưng vừa đỡ con gái, hỏi ngược lại: “Người nào? Cái thằng học trò nghèo kia á hả?” Thấy con gái gật đầu, ông trả lời: “Con đừng vội, ba cho người gông cổ nó lại rồi, lại có thêm thằng ba với thằng út trông coi. Nó không trốn được đâu.”
Thân thể này có hai người em trai. Cậu ba Thế Trung năm nay mười tám, cùng tuổi với Kiến Văn nhưng bỏ học từ ngày đầu tới trường. Cậu út Thế Bảo vừa tròn bảy tuổi, hay tò tò theo đuôi chị gái và anh trai để reo hò cổ vũ.
Vừa nghĩ tới hai tên ôn thần con đó đang giam giữ Trạng Nguyên tương lai, hai chân Thục Khuê như nhũn ra. Thân hình hơn trăm cân bám lấy người cha mình, giọng run rẩy thúc giục: “Nhanh… nhanh đưa con tới đó mau!”