Hôm nay, Thiền Nguyệt Cát liền lập tức thực hiện chiến lược thay đổi hình tượng. Đầu tiên, bắt đầu thay đổi từ trường học trước đã… dù gì ngày nào cũng nghe người ta bàn tán đủ thứ thật sự khiến cô rất nhức đầu.
Đặc biệt, ở trong trường đi đến đâu cũng nghe người ta so sánh cô với Thiền An Hạ… thật khiến cô vô cùng bực bội.
– Mẹ.. con đi học đây ạ!- giọng nói ngọt ngào nhỏ nhẹ của Thiền An Hạ vang vọng ngoài sân.
– Ừm.. đi đi con! – mẹ cô vẫy tay tạm biệt con gái của mình.
Sau khi bà quay lại trực tiếp giật mình hết hồn vì cô đã đúng lù lù sau lưng bà.
– Ôi.. hết hồn! Tiểu Cát.. con đứng đây từ hồi nào vậy.. muốn hù chết mẹ à? – mẹ cô quay lại thấy cô thì vuốt ngực thở hắt ra.
– Hì hì.. chúc mẹ buổi sáng vui vẻ! – cô trên người quần áo đồng phục ăn mặc chỉnh tề cười vui vẻ, sẵn tiện đợi Thiền An Hạ đi trước.
Cô thật sự không muốn sáng sớm thức dậy lại gặp gương mặt giả dối của cô ta chút nào. Chắc chắc sẽ xui xẻo nguyên ngày cho coi…
– Hôm nay con có chuyện gì mà vui vẻ dữ vậy… – mẹ cô nhìn cô tinh thần hưng phấn thì khó hiểu.
-Dạ! Không có gì đâu… – cô xua tay lắc đầu rồi nhìn thấy bóng dáng của Thiền An Hạ đã khuất xa dần – Mà An Hạ.. không đi học bằng xe nhà mình sao mẹ?
– À.. Tiểu Hạ nói muốn đi xe buýt cho tiện.. em con nói nó muốn sống bình thường như những học sinh khác thôi! – Mẹ cô mỉm cười hiền từ nói cho cô nghe – Con đi học sao? để mẹ gọi chú tài xế chở con đi!
– Khoan đã mẹ… nhà mình có xe đạp không? – trong đầu cô liền nghĩ ra một ý tưởng rất hay.
– Xe… xe đạp? – mẹ cô nghe cô nói mà không tin vào tai mình.
Phải biết con gái lớn Thiền Nguyệt Cát của bà lúc trước chỉ thích đi xe hơi hoặc xe máy phân khối lớn còn phải là những loại mắc tiền nhất. Tuy biết con mình xài tiền phung phí nhưng bà vẫn không muốn con mình thua ai… vì thế mới chiều chuộng nó như vậy! Nhưng mà sau khi mất trí nhớ… con của bà lại thay đổi đến mức bà không thể tin được vào mắt mình.
– Sao vậy mẹ? Bộ không có chiếc xe đạp nào sao?- cô thấy mẹ cứ đứng nhìn cô chằm chằm mà lên tiếng hỏi.
– Không.. không.. mẹ nhớ hình như còn một chiếc xe leo núi của ba con thì phải! – mẹ cô giật mình tỉnh lại rồi dắt cô ra nhà kho lấy chiếc xe ra.
Nói là lấy từ trong kho chứ thật ra nó được bảo quản vô cùng kỹ lưỡng nhìn như là mới mua vậy. Chiếc xe thiết kế vô cùng cao ráo, lại rất chắc chắn… nhìn cũng biết là xe đạp loại xịn được nhập khẩu rồi!
Đúng là nhà giàu có khác… đến xe đạp cũng sang chảnh dễ sợ!!
– Được rồi… tạm biệt mẹ! Con đi học đây… – cô túm váy mình cho chắc chắn rồi tạm biệt mẹ chạy đi.
Vừa chạy cô vừa suy nghĩ đến nữ chính Thiền An Hạ. Cô ta nói cái gì là muốn sống bình thường như những học sinh khác… cô ta định lừa gạt ai à?
Chủ yếu.. chắc chắn cô ta muốn cho toàn bộ học sinh trong trường hiểu lầm rằng cô là Thiền Nguyệt Cát ỷ mình giàu có ăn xài phung phí , khoe khoang, kiêu ngạo . Còn em gái Thiền An Hạ là cô ta lại sống giản dị không khoe khoang, sống tiết kiệm này nọ.
Tất nhiên, lúc trước ai nhìn vào mà không nghĩ như vậy chứ … cô ta cũng giỏi lắm! Tiếc là.. cô ta nói muốn đi xe buýt cho tiện à… vậy thì Thiền Nguyệt Cát chị hai của cô ta sẽ đi xe đạp vậy!!
Để tôi coi… ai giỏi hơn ai!
Chẳng mấy chốc cô cũng đạp xe được tới trường, cũng may là thức dậy sớm nên cô không bị trễ học. Chạy xe đạp vào tầng hầm đậu xe của trường… cô mới được dịp tá hỏa.
Nguyên tầng hầm này không có lấy nổi một chiếc xe đạp luôn đó. Từ trên xuống dưới đều xe hơi với đủ loại màu sắc, đủ loại kiểu dáng… còn là nhiều loại xe mắc tiền như: Audi, BMW, còn có cả Lamborghini!
Bên kia thì là dãy xe môtô phân phối lớn, nhìn chiếc nào chiếc đó vô cùng đồ sộ hoành tráng lệ. Giờ cô mới phát hiện nguyên cái nhà xe này… chỉ có mình chiếc xe đạp leo núi của cô là trơ trọi.
Xung quanh có người nhìn thấy cô chạy xe đạp đến trước thì tưởng mình nhìn lầm… dụi mắt hai ba lần để nhìn lại.
– Ê.. cái đó không phải Thiền Nguyệt Cát con gái lớn nhà họ Thiền à? –
– Đúng rồi… tao không nhìn lầm chứ! Cô ta biết đi xe đạp sao?
– Không.. không lầm! Đúng là chuyện lạ… chụp hình lại cho mấy đứa khác coi-
“…….”
“…….”
Mặc kệ những ánh mắt tỏ ra kinh ngạc nhìn cô, cô hiên ngang đi đến lớp của mình. Cứ hễ gặp ai cô đều cười đến nhe răng… nhìn vô cùng có thiện cảm. Tiếc là… ai nhìn thấy cô cười lại tưởng mình gặp quỷ mà chạy tán loạn.
Xùy xùy… mỹ nhân ta đây cười với các ngươi là diễm phúc mà không biết hưởng thụ. Bộ các ngươi thấy ta cười là chuyện lạ lắm à?
Đúng là chuyện lạ chứ gì nữa.. lúc trước Thiền Nguyệt Cát hễ đang đi gặp ai không vừa mắt liền quát tháo. Gương mặt còn tỏ ra vô cùng khó chịu… vì thế nụ cười hiện tại của cô làm họ có chút ám ảnh!!
Thôi.. bỏ đi! Cô không chấp….
Vào được lớp, không ai trong lớp nhìn đến cô một cái. Nếu có cũng chỉ là mấy cái liếc mắt xem thường của bọn con gái nhưng chỉ dám lén lút mà nhìn. Có lẽ.. quan hệ của Thiền Nguyệt Cát với bạn cùng lớp cũng tệ hại như thường.
– Chào người đẹp! Hôm nay đi học sớm vậy? – giọng nói trong thanh của nam nhân lên tiếng gọi cô.
Thiền Nguyệt Cát không quan tâm đi đến ghế ngồi xuống kế hắn, một chữ cũng không thèm trả lời.
– Này… lúc sáng thấy cô còn vừa cười vừa đi vào lớp… sao bây giờ lại trở thành cau có như vậy? Ai chọc cô à – cái tên nhiều chuyện này còn ai ngoài tên Khải Hy ngồi cùng với cô.
– Kệ tôi.. có liên quan gì tới anh không? – cô không thèm quan tâm lấy sách vở ra để lên bàn.
– Tại tôi tò mò chút thôi… nghe nói cô đi xe đạp đến trường à? – Khải Hy lại nhìn cô không chớp mắt hỏi.
– Sao anh lại biết? – cô xoay đầu ngạc nhiên hỏi.
Từ nhà xe lên tới lớp cô cũng chỉ đầy có 10 phút.. sao tên này biết mau như thế! Chẳng lẽ hắn lúc đó đi theo cô sao.
– Cô nhìn xem… bài đăng mới nhất trên wed trường! – Khải Hy nghe cô hỏi thì lấy điện thoại nhấn gì đó rồi đưa ra cho cô coi – Cô gái đang đậu xe đạp này không phải là cô à?
Cô trố mắt nhìn tấm hình ở trên bài đăng… tựa đề rất vô duyên được in đậm rất to : [Quỷ Dạ Xoa biết chạy xe đạp! ]
Cái gì là quỷ dạ xoa? Tên nào đăng cái tin chết tiệt này hết muốn sống rồi hay sao vậy… đọc được mấy dòng bình luận phía dưới, có nhiều người còn buông lời trêu chọc quá đáng.
Rầm… Tức chết mà!
Thiền Nguyệt Cát cô đập bàn thật mạnh một cái cho hả giận… còn tên Khải Hy nào đó thì ở một bên chống tay nhìn cô. Bài đăng đó là chính tay Khải Hy anh đăng… còn cái tên quỷ dạ xoa thì là do anh muốn trêu chọc cô chút thôi.
Khải Hy ở một bên nhìn biểu hiện tức giận muốn giết người của cô mà thích thú. Thiền Nguyệt Cát này thật thú vị…
– Nguyệt Cát.. Nguyệt Cát.. – Tuệ Vi hớt hải chạy vào gọi cô.
– Có chuyện gì? – cô vẫn còn đang trong trạng thái tức giận nên nói chuyện cộc lốc.
– Nghe nói đàn em của mi đang đánh ai đó rất dã man… mi đi xem thử đi! – Tuệ Vi hơi thở đã có chút không ổn định do vừa mới chạy nhanh hấp tấp nói.
Cô còn chưa kịp tiếp thu chuyện gì đang diễn ra, cùng lúc này có một đứa con gái gương mặt có chút dữ dằn và hung hăng xộc chạy vào đến chỗ cô.
– Chị hai… chị ba mời chị tập hợp gấp ở nhà bí mật! – đứa con gái gương mặt hung dữ đó cung kính mời cô.
– Nhà bí mật? – cô khó hiểu lập lại rồi nhìn cô gái trước mặt.
– Đi thôi! – cô gái đó dẫn đường trước còn cô cũng nối bước theo sau.
Khải Hy ở một bên hứng thú nhìn cô khuất dần sau cánh cửa. Thiền Nguyệt Cát này thật có nhiều bí mật… anh thật muốn tìm hiểu.
Cô gái đó dẫn cô ra đến tận khu rừng đằng sau trường. Trước đó có một hàng rào chắn ngang còn có một cánh cửa nhỏ bằng sắt. Trên cửa treo một tấm biển có chữ : Điện Cao Ấp Cấm Động Vào!!
Có lẽ vì có tấm bảng này nên không có học sinh nào lảng vảng gần đây. Có lẽ họ sợ có điện thật…. thật ra khi nhìn thấy cô gái kia thẳng tay mở ổ khóa bằng một chìa khóa đặc biệt thì cô biết đã không có điện rồi.
Đi qua được cánh cửa khoảng một đoạn thì có một căn nhà gỗ có vẻ cũ kỹ, chắc có lẽ là nhà kho đã bỏ hoang của nhà trường.
Bốp.. chát
– Mày giỏi lắm… dám đi thông báo cho hội trưởng việc hội nhóm của tụi tao sao?- một cô gái thẳng tay tán một cú tát trời giáng xuống gương mặt nhỏ nhắn của cô gái nào đó.
– A~ .. tôi.. không.. có – cô gái la lên thất thanh nhưng vẫn phủ nhận.
Thiền Nguyệt Cát chỉ mới đứng ngoài cửa đã nghe mấy âm thanh này thì có chút rợn người. Cô cứ có cảm tưởng mình là thủ lĩnh của băng giết người vậy!
Mô phật… thiện tai thiện tai… cô là người dân lương thiện nha!
– Chị Ba.. chị hai đến rồi! – cô gái hung dữ kế bên cô lên tiếng cắt ngang viễn cảnh trước mặt.
– Hửm? Tới rồi sao…- cô gái vừa mới tát cô gái dưới đất kia phủi tay bước ra ngoài – Chị hai… lâu quá không gặp!
Cô gái có gương mặt nhìn vô cùng đáng yêu, có thể cảm tưởng gương mặt còn có thể búng ra sữa. Thân người nhỏ nhắn nhưng khí chất lại mang hơi hám của người có tiền. Nhìn bộ dáng vô tội này có ai nghĩ cô gái vừa mới đánh người kia là cùng một người không??
Ngay cả cô cũng không tin được…
– Nè.. chị hai.. chị có làm sao không vậy? – cô gái đó huơ tay trước mặt cô.
– Cô là ai?- cô ở một bên thắc mắc vô cùng.
– Chị đừng giỡn chứ… ngay cả em cũng quên luôn sao??- cô gái kia nhăn mặt giận dỗi – em là Vân Trúc … em gái anh Vân Nhã Thiên này!
Thiền Nguyệt Cát ở một bên nghe câu này trực tiếp trợn mắt, hình như cô vừa nghe lầm gì đó phải không?
– Cô.. cô vừa nói cái gì em gái? Em gái của ai…- cô khó khăn nhắc lại từng chữ.
– Haiz… chị bị gì vậy? Chẳng lẽ tin đồn chị bị mất trí nhớ là thật sao?- Vân Trúc khó hiểu nhìn cô rồi nhớ đến mấy tin đồn mình nghe được – chị nghe kỹ đây.. em là Vân Trúc là em gái của anh Vân Nhã Thiên đây này!
Đúng.. đúng cô không nghe lầm! Cô gái này nói là em… em gái của Vân Nhã Thiên… tên hội trưởng lạnh như tảng đá kia.
Nhưng mà em gái của Vân Nhã Thiên sao lại xuất hiện ở đây? Còn gọi cô là chị hai… cô gái này còn được mọi người gọi là chị ba??
Chẳng lẽ… em gái Vân Nhã Thiên cũng là đàn em của Thiền Nguyệt Cát luôn hay sao?
Khụ khụ… càng ngày cốt truyện càng làm cô rối rắm rồi đó!
– Không nói chuyện này nữa… chị hai em có chuyện này muốn nói với chị – Vân Trúc lập tức háo hức chuyển qua chủ đề khác – chuyện anh hai em bắt chị nhặt rác sau cái ngày nhập học đầu tiên chị còn nhớ không?
– Hả? Nhớ chứ sao không… cả một tuần đó hắn không cho bất kỳ ai làm tiếp chị gì cả.. làm xương sống chị muốn gãy làm hai luôn rồi – cô bị hỏi thì có chút giật mình nhưng cũng không giấu được tức giận.
– Đáng ra ngày hôm đó chị sẽ không bị phạt vì anh em vẫn chưa biết chị làm gì cả… – Vân Trúc liếc mắt đến cô gái đang dựa người vào vách tường thở một cách nặng nề – Sau khi chị rời đi.. chính cô ta đã đi tố cáo chị với anh hai em.
– Không… không phải tôi! – cô gái kia nghe mình bị kết tội thì yếu ớt lên tiếng.
Thiền Nguyệt Cát còn đang chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì chợt nghe tiếng nói yếu ớt kia có chút quen thuộc. Hình như tiếng nói này cô đã nghe qua ở đâu rồi thì phải… rất quen!
– Còn ngoan cố… chính cô đã đến văn phòng của anh tôi còn gì?? – Vân Trúc tức giận đi đến gần cô gái kia giơ tay lên định tát vào mặt cô gái kia một cái nữa.
– Khoan đã… dừng tay!- cô hình như đã nhớ được tiếng nói nhỏ nhẹ đó là của ai rồi.
Thiền Nguyệt Cát nhanh chân chạy đến cô gái đang nằm ở dưới đất kia, lấy chiếc ghế gần đó rồi đỡ cô gái kia lên ngồi. Nhìn bộ dáng thê thảm của cô gái kia cô có chút đau lòng… tại sao là con gái với nhau mà có thể ra tay như thế này.
Mái tóc dài của cô gái này bị làm rối cho tán loạn và bù xù. Cô lấy tay vén mái tóc kia qua hai bên, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng bị đánh đến đỏ hoe. Hai bên mép môi còn chảy cả máu nhìn rất thảm hại. Nhưng gương mặt này là cô gái hôm nọ…
– Thục Khuê!!- cô có chút hốt hoảng vì lần trước cô gái này đã bị đánh cho tơi tả, bây giờ còn bị đánh nặng hơn lần trước – Tại sao cô ấy lại bị đánh như thế này?
– Chị không hiểu gì sao… cô ta là người khiến chị bị anh hai em phạt đấy! Em chỉ là ra tay giúp chị một chút thôi… – Vân Trúc rất thật tâm giải thích rồi nhìn Thục Khuê cười nhếch mép – Cô còn ở đó giả bộ không biết gì sao?
– Tôi đã nói.. là.. là mình khụ.. không có mà – Thục Khuê gương mặt bầm tím khổ sở , hốc mắt đã rơi xuống thành hàng.
– Cô… muốn bị ăn tát sao?- Vân Trúc lại tiếp tục tức giận.
– Thôi đi… đủ rồi! Cho dù Thục Khuê có đi tố cáo chuyện chị làm thì đó cũng là chuyện đúng vì từ lúc đầu chị không phải là người vô tội! Nhưng chuyện đó nó cũng đã xảy ra rồi thì bây giờ đánh cô ấy có ích gì? – cô thấy vậy thì ôm Thục Khuê bảo vệ lên tiếng quát mắng – Nhưng có như thế nào cũng không được đánh con gái người ta như thế, em không thấy rất ác sao?
– Em… em – Vân Trúc thấy cô nổi giận thì lắp bắp, cũng có chút ngạc nhiên khi lần đầu cô biết bênh vực người khác như vậy.
– Tốt nhất phải đưa cô ấy đến phòng y tế trước đã… – cô lập tức đứng dậy dìu Thục Khuê ở trên tay.
Trước khi đi, thấy sẵn tiện có rất nhiều người ở đây. Cô không biết từ đâu rất nhập vai là một đàn chị chính hiệu.
– Thiền Nguyệt Cát tôi từ nay mà còn nghe đến bất cứ người nào ở đây đánh người vô tội hoặc gây sự ở trong trường thì đừng trách đàn chị này để yên! Tôi không muốn phải giải quyết mấy chuyện rắc rối mà mấy người gây ra đâu! – cô thẳng một nước dìu Thục Khuê đi thẳng.
Tất cả đàn em của Thiền Nguyệt Cát ai nấy đều trố mắt nhìn cô rời đi. Lỗ tai ai nấy cũng đều không tin vào những việc mình mới nghe. Lúc trước chẳng phải chị hai luôn khuyến khích bọn họ đánh đập thoải mái những đứa nghèo khổ kia sao?
Bây giờ sao khi nhập học chị hai họ lại thay đổi lạ thường đến như vậy?
– Cô cố một chút… tôi sẽ đưa cô đến phòng y tế! – Thiền Nguyệt Cát ở một bên dìu Thục Khuê còn không dám làm mạnh tay vì sợ cô gái kia bị đau.
Thục Khuê ở một bên thì im lặng không một tiếng trả lời. Đôi mắt sâu thẳm của cô ta hiện lên tia giảo hoạt cùng hận thù khó nhìn thấy. Thiền Nguyệt Cát ở một bên thì không thể nhìn thấy được.
-Cô ơi… có người bị thương! – Thiền Nguyệt Cát dìu Thục Khuê để cô để ở trên giường rồi lên tiếng gọi.
– Có chuyện gì? Có biết đây ở đây không được làm ồn không? – một cô y tá trung niên có chút phát tướng mũm mĩm hằn học trả lời.
– Dạ… tại em tưởng không có ai!- cô ở bên gãi đầu cười trừ.
– Trời đất ơi… cô gái này sao mặt máu me , sưng tấy thế này !- cô y tá giật mình la lớn khi thấy bộ dáng của Thục Khuê, rồi nhìn cô nghi ngờ – ai đánh cô bé ra thế này?
– Hả? Dạ…- cô lại tiếp tục ấp úng không biết trả lời thế nào.
Chẳng lẽ nói là em gái của hội trưởng đánh người? Không được.. không được… chắc chắn không có ai tin rồi! Mà nếu có người tin đi nữa thì Vân Trúc đó cũng là đàn em của cô. Tức là cô chính là đàn chị ra lệnh cho họ làm.
– Sao vậy… có phải là cô làm không? – cô y tá thấy cô cứ đứng im lặng thì sự nghi ngờ càng tăng.
– Không phải đâu… không phải là em làm! – Cô lắc đầu phủ nhận rồi trả lời – Là em thấy cô ấy ở hành lang sau trường nên đưa cô ấy đến đây.
– Hửm? Cô bé này chẳng phải là cô bé lần trước bị đánh được đưa tới đây sao?- cô y tá đến gần Thục Khuê thì phát hiện ra điều không đúng – Hôm đó cũng chính là cô đưa cô gái này tới… sao lại trùng hợp đến như vậy?
– Dạ… không phải.. là do… – cô còn đang nghĩ ra cách nào trả lời cho hợp lý.
Đột nhiên một giọng nói từ ngoài cửa vang lên làm cho mọi người cùng giật mình.
– Có chuyện gì xảy ra ở đây?- Giọng nói lạnh ngắt như băng tuyết, hàn khí tỏ ra xung quanh.
– Vân Nhã Thiên? – cô nhìn tên con trai ở trước mặt mà trợn mắt, sao hắn lại xuất hiện ở đây.
Vân Nhã Thiên liếc mắt nhìn cô, đôi mắt lạnh ngắt không cảm xúc. Cô nhìn thấy hắn còn nhìn đến Thục Khuê ở trên giường bệnh rồi lại nhìn cô lần nữa.
– cô gái bị thương này nhìn một cái là biết bị người ta đánh , còn cô này lại rất trùng hợp 2 lần đưa cùng một người vào phòng y tế – cô y tá ở một bên rất thành thật tường thuật lại hiện trường.
– Thiền Nguyệt Cát… lại là cô? – Vân Nhã Thiên nói từng chữ nặng nề.
– Không phải… hiểu lầm rồi! Tôi không có làm gì hết… thật ra là – cô đang cố giải thích nhưng lại bị cắt ngang.
– Được rồi… ngày mai cô hãy đến văn phòng của tôi nhận hình phạt – Vân Nhã Thiên nói rồi quay người xoay đi cũng không thèm nghe những lời phân trần của cô.
Thiền Nguyệt Cát thở dài xen lẫn bực tức… tại sao ai cũng không chịu tin cô vậy hả?
Nhưng nếu nhìn lại tình huống này thì thật là khó có thể tin được cô là người vô tội… làm gì có ai lại đưa cùng một người vào phòng bệnh 2 lần mà lại không hề biết gì??
Thiền Nguyệt Cát cô tức muốn điên rồi… cái tên hội trưởng hốc hách kia lại không nghe cô giải thích kia chứ.
Ở bên ngoài, có một dáng người nhỏ nhắn đang cười thầm ở ngoài cửa. Đôi mắt ẩn nhẫn nét thỏa mãn cùng chiến thắng. Thoắt một cái bóng dáng nhỏ đó đã đi mất trước khi Thiền Nguyệt Cát rời đi.
———————
Cốc.. cốc..
– Mời vào! – một giọng nói nam tính lạnh nhạt ở trong phòng vang lên.
– Hội trưởng… – giọng nói ngọt ngào dễ nghe của Thiền An Hạ vang lên.
Vân Nhã Thiên nghe giọng nói trên thì ngẩng đầu, sau đó lại xem như không có gì tiếp tục cúi đầu xuống.
– Hội trưởng đang bận sao?- Thiền An Hạ tiếp tục mặt dày hỏi thăm.
– Cô có chuyện gì ? Giờ này chẳng phải vẫn còn trong giờ học hay sao – Vân Nhã Thiên tiếp tục bộ dáng xử lý tài liệu không để ý cô ta.
– Thật ra thì… – Thiền An Hạ có chút bực tức vì chưa thu hút được cái tên lạnh băng này – Tôi lúc nãy đi vệ sinh.. có.. có qua khu nhà sau trường… tôi nghe có tiếng la hét.
Vân Nhã Thiên ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt đánh giá thái độ cô ta.
– Thì sao?- Vân Nhã Thiên tiếp tục buông lời lạnh nhạt.
– Tôi cũng không rõ là có chuyện gì… nhưng tôi thấy chị hai tôi Thiền Nguyệt Cát ! – Thiền An Hạ lãi tiếp tục ấp úng, có chút sợ sệt né tránh ánh mắt của anh.
Thiền An Hạ có chút chột dạ nhưng cũng nói ra được chủ ý của mình.
– Tôi hiểu… cô đi ra ngoài đi! – Vân Nhã Thiên lên tiếng đuổi cô ta ra ngoài.
Thiền An Hạ cũng không dám ở lại thêm nên nhanh chóng quay đi. Thái độ của tên hội trưởng đó thật sự khiến cô không chắc chắn hắn sẽ xuất hiện hay không? Nhưng chỉ cần nhắc đến Thiền Nguyệt Cát thì chắc chắn anh ta sẽ ghét cay ghét đắng cho xem.
Thiền An Hạ cười thoả mãn khi ý định của mình đã có chút thành công!
Vân Nhã Thiên ngồi trên ghế có chút suy nghĩ… Thiền An Hạ này thật sự có chút gì đó không bình thường. Thiền Nguyệt Cát không phải chị hai của cô ta sao… tại sao còn đến đây nói những lời đó!
Hừm… có lẽ Thiền An Hạ cũng không đơn giản như bề ngoài chút nào.
Vân Nhã Thiên cuối cùng cũng rời khỏi ghế nhấc chân bước xuống lầu. Nếu như Thiền An Hạ đã gợi ý thì anh cũng nên đi xem một chút… coi thực ra rốt cuộc cô ta đang muốn bày trò gì cho anh xem!