Tại một góc tối của một quán cà phê có ba người con trai đẹp rung động lòng người. Mỗi người mang một nét đẹp khác nhau. Người thì lạnh nhạt, băng lãnh. Người thì nghiêm nghị, âm trầm. Người thì lại thanh lịch, ưu nhã. Không khí xung quanh không biết vì sao lại có chút nặng nề đến khó hiểu.
Ánh mắt của mỗi người đều âm thầm đánh giá thực lực của đối phương.
– Cả hai người đều quen biết Nhật Dạ? – Giọng nói lành lạnh ưu nhã thốt ra từ miệng của Tinh Mạnh Kỳ.
– Anh là ai? – Cao Thái Ân nhìn đến bộ dáng của Tinh Mạnh Kỳ liền lên tiếng.
– Vào chủ đề chính đi đã – Tinh Mạnh Kỳ không để ý đến câu hỏi đó.
– Tôi là Cao Thái Ân – giáo sư của Nhật Dạ – Cao Thái Ân hừ lạnh trả lời, tâm trạng không chút nào vui vẻ.
Tinh Mạnh Kỳ liền chuyển ánh mắt qua người từ nãy giờ vẫn chưa mở miệng. Từ người hắn luôn có cái gì rất quen thuộc, dường như đã từng gặp qua.
-Tôi là Đắc Di – Đắc Di cảm nhận được ánh mắt của Tinh Mạnh Kỳ thì lên tiếng, dường như trong người đã không có thiện cảm.
– Hôm nay, Nhật Dạ đã hẹn tất cả ra cùng một nơi, chắc chắn chuyện này không phải là trùng hợp – Tinh Mạnh Kỳ lên tiếng nhìn cả hai người trước mặt.
– Anh biết cô ấy ở đâu phải không? Tôi cần hỏi cô ấy một chuyện rất quan trọng – Cao Thái Ân nôn nóng lên tiếng hỏi, những việc vừa xảy ra khiến anh vẫn còn mơ hồ.
– Cô ấy chính là người tôi cần tìm, nếu anh biết được gì thì nói đi – Đắc Di lúc này cũng lên tiếng.
– Người cần tìm? – câu nói này làm cho Tinh Mạnh Kỳ nhướn mày, đột nhiên trong đầu lại nhớ đến hình ảnh nào đó rất quen thuộc , miệng lập tức mấp máy – Người mang theo chiếc kéo, sau xứng đáng có được sợi dây.
Tinh thần của Đắc Di lập tức trở nên kinh ngạc kèm theo chút rùng mình. Câu này chính là do cái tên đó từng nói…. không lẽ…
– Là anh…. Vân Nhã Thiên – Đắc Di có chút không tin nhìn đến tên trước mặt, quả thật nếu quan sát kỹ một chút thì khí chất của cả hai y như đúc, nhưng chỉ có bề ngoài là không giống – Làm sao anh lại xuất hiện ở đây?
– Núi Sơn Tây… bốn năm trước. Anh làm sao xuất hiện thì tôi cũng chính như vậy – Tinh Mạnh Kỳ nhàn nhã, giọng nói lạnh nhạt rất khác thường.
– Núi Sơn Tây? Tại sao cả hai các anh lại biết đến cái tên này… không lẽ các anh – Cao Thái Ân nghe được cái tên rất quen thuộc liền xen vào.
– Anh cũng biết sao?- Đắc Di lúc này mới dời sự chú ý sang Cao Thái Ân, ánh mắt đánh giá .
Cả ba người con trai đều lập tức hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Càng hiểu được bọn họ tại sao lại biết đến những thứ mà rất ít người có thể biết.
– Vân Nhã Thiên… anh đến để tranh giành cô ấy sao?- Đắc Di lúc này đã hiểu được tất cả.
– Cô ấy đã có hôn ước từ nhỏ với tôi… chúng tôi còn là thanh mai trúc mã – Cao Thái Ân lúc này cũng chuyển ánh mắt nhìn sang Tinh Mạnh Kỳ , lại còn mạnh miệng nói ra những thứ hoàn toàn không xác thực.
– Thanh mai trúc mã? hôn ước sao?- Tinh Mạnh Kỳ lập tức lạnh giọng nhắc nhở anh ta – Anh quên một điều ở đây là thế giới khác, đừng áp đặt chuyện đó ở đây. Cô ấy phải có quyền chọn lựa… tốt nhất đừng nhắc đến những thứ cũ.
– Anh…. – Cao Thái Ân bị nói khích liền tức giận nhưng lại không có lý do để chối cãi lại những thứ mà Tinh Mạnh Kỳ nói.
– Vân Nhã Thiên… anh vừa rồi có cùng đi với cô ấy không? – Đắc Di ở một bên tâm trạng đã không có chút thoải mái.
– Vừa nãy có hai tên rất mờ ám đã lôi một người có bóng dáng rất giống cô ấy. Tôi không kịp ngăn cản – Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên đường cong Tinh Mạnh Kỳ tuy trong lòng thật sự rất nôn nóng nhưng bên ngoài vẫn là bộ dáng không có gì – Gọi tôi là Tinh Mạnh Kỳ.
– Được rồi… Bọn chúng bộ dáng như thế nào? – Đắc Di nghe đến lập tức có phản ứng .
– Ở phía sau cổ có một hình đầu lâu màu đỏ – Tinh Mạnh Kỳ nhớ đến bộ dáng của hai tên đó liền lập tức trả lời.
– Chết tiệt! Thừa Hạo Du – Đắc Di nghe đến trên người liền xuất hiện sát khí giết người.
– Thừa Hạo Du? Băng đảng đầu đỏ của Thừa Tông? – Tinh Mạnh Kỳ mắt liền sáng lên thốt ra.
– Anh cũng biết anh ta?- Đắc Di có chút không tin nhướn mày hỏi lại.
– Là lúc trước ông ta định đến công ty tôi rửa tiền, nhân tiện điều tra được lai lịch – Tinh Mạnh Kỳ trả lời rồi nhìn Đắc Di có chút nôn nóng – Tốt nhất vẫn nên tìm được vị trí của cô ấy… không thể để cô ấy xảy ra chuyện.
– Được thôi – Cao Thái Ân lúc này lên tiếng hùng hồn.
– Băng đảng của Thừa Hạo Du rất rộng, chúng ở rãi rác nhiều nơi không thể xác định. Tốt nhất tôi sẽ kêu đàn em chia nhau ra tìm – Đắc Di gật đầu sau đó đứng lên.
Cả ba người con trai sau khi bàn nhau được kết hoạch liền rời đi. Tất cả đều vì một người con gái trong lòng họ đang tìm kiếm. Thứ họ quan tâm bây giờ chính là sự an toàn của cô ấy.
————————————
– Con nhỏ này… mày định làm gì nó đây? – Tiếng nói không lớn không nhỏ của một tên con trai phát lên.
Khung cảnh xung quanh có chút tối, căn phòng chỉ được chút ánh sáng từ cửa sổ bên vách tường gỗ. Căn nhà gỗ này rất lớn bên trong có nhiều vật dụng đơn giản. Thân người con gái rơi vào trong mê man được đặt lên chiếc giường nhỏ ở trong căn phòng.
Hiện tại, có hai tên mặt mày bặm trợn đang trò chuyện với nhau.
– Đợi một chút… anh hai sắp về tới rồi! – tên kia chăm điếu thuốc hút lên một hơi trả lời.
– Tao với mày xử nó trước đi… con mồi ngon này đưa cho đại ca thật uổng phí – tên kia ngước mắt nhìn đến dáng người của cô gái nằm trên giường liền tỏ ra thèm thuồng.
– Mẹ… mày không muốn lập công hả? Nên nhớ con nhỏ này có liên quan đến thằng Đắc Di – tên này đánh mạnh vào đầu tên kia một cái – Nếu như đưa cho đại ca thì tương lai không phải sẽ được trọng dụng à.
– Đúng đúng… mày nói có lý! – tên kia gật gù tỏ ra sáng suốt.
Một lúc sau, từ phía bên ngoài có tiếng bước chân không quá mạnh. Hai tên này nghe đến liền nhanh chân chạy ra bên ngoài ngay phía cửa chính đứng đợi sẵn. Cánh cửa lách cách được mở ra, một tên có thân hình cao lớn, khí chất bất cần tỏa ra xung quanh bước vào.
– Chào đại ca! – hai tên này vừa nhìn thấy người liền cung kính cúi đầu lên tiếng chào.
– Làm gì ở đây? – giọng nói âm lãnh kèm chút kiêu ngạo được thốt ra, cho thấy được sự không hài lòng.
– Anh hai tha lỗi, chúng em đến để đưa cho anh hai một món đồ đặc biệt đảm bảo anh sẽ thích – một tên liền sợ sệt nhưng lại kèm chút khoe khoang.
– Đúng đó anh hai…. tụi em bắt được một đứa có liên quan đến băng của thằng Đắc Di – tên khác ở một bên tiếp tục phụ họa thêm.
– Nó ở đâu? – câu nói bất cần thốt ra từ đôi môi mỏng không chút cảm xúc.
– Dạ… ở trong phòng – một tên nhanh miệng trả lời.
Dáng người cao lớn di chuyển đến cái nắm cửa đẩy ra. Lập tức đập vào mắt hắn là một bộ dáng bất tỉnh của một cô gái.
– Sao lại là phụ nữ? – Đường chân mày tỏ ra không hài lòng, sát khí tạo cho người ta có chút áp lực.
– Anh hai đừng nóng… nghe đồn thằng Đắc Di đã có bạn gái. Con nhỏ này chính là vì nó mà lần trước tụi em bị thằng Đắc Di đánh cho tơi tả. – một tên lập tức lên tiếng phân trần.
– Tụi em chính vì thế mới bắt con nhỏ này… chắc chắn thằng Đắc Di sẽ xuất đầu lộ diện – tên còn lại tung hứng làm theo.
Âm thanh trò chuyện trong căn phòng gỗ yên tĩnh lúc này đã có ảnh hưởng. Hiệu lực của thuốc gây mê cuối cùng cũng đã hết tác dụng.
– Ưm…ưm… – tiếng kêu nhỏ từ trong miệng cô bật ra , đầu truyền đến chút đau nhẹ, mắt cũng chậm chạp mở ra.
– Cả hai các người lui ra đi – hắn lập tức lên tiếng ra lệnh kêu hai tên kia.
– Dạ… được – hai tên hiểu ý liền lập tức chuồn ra bên ngoài.
Nhật Dạ mệt mỏi cử động, cả người như không chút sức lực. Khi tầm nhìn đã trở lại bình thường thì khung cảnh xung quanh đã làm cho tâm tình cô rơi vào trong sự cảnh giác. Căn nhà gỗ này nhìn rất xa lạ, hơn nữa cô đang ở trung tâm thành phố thì tại sao lại nằm trong căn nhà gỗ như thế này… chẳng lẽ đây là vùng ngoại ô.
Cô cố gắng bật dậy người ngồi lên, tác dụng của thuốc mê vẫn còn làm đầu cô đau nhứt.
– Thế nào rồi? – Cái tên nãy giờ vẫn đứng một bên quan sát liền lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt có chút tà ác.
Nhật Dạ bị tiếng nói làm cho giật mình lập tức quay lưng lại nhìn. Ở phía cửa một tên dáng người cao ngất ngưởng, bộ dáng lại rất cứng cỏi khỏe mạnh đang đối diện với cô. Trên người hắn là chiếc áo sơ mi đen với chiếc quần tối màu tạo ra cảm giác lạnh người khó hiểu.
Khí chất kiêu ngạo từ người hắn luôn tỏa ra xung quanh làm cho người ta không mấy thiện cảm. Đặc biệt, hắn lại mang một gương mặt đẹp đẽ hơn người nhưng lại vô cùng tà ác. Đôi mắt chính là thứ khiến cô bắt gặp liền có chút sợ hãi, ánh mắt hẹp dài nhìn có chút gian xảo, lại rất yêu mị, tà khí.
Tổng thể nét đẹp của hắn rất ma mị, lại kiêu ngạo bất cần. Khí chất tà ác lại khiến cho người ta có chút khó gần cùng run sợ.
– Anh… anh là ai? – cô sau khi nhìn đến liền có chút lắp bắp trả lời.
– Cô là bạn gái tên Đắc Di?- Hắn lên tiếng vào chủ đề, giọng nói có chút hứng thú rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
– Đắc Di? – cô nghe đến cái tên quen thuộc liền có chút khó hiểu – Tôi không phải là bạn gái hắn, nhưng anh quen biết với Đắc Di sao?
– Quen biết? Hừ… còn trên cả mức quen biết nữa đấy – hắn giọng điệu hừ lạnh khi nhắc đến tên của Đắc Di.
– Vậy tại sao tôi lại ở đây? Chẳng lẽ anh định…. bắt cóc tôi? – cô nghe giọng điệu kỳ lạ của hắn liền tỏ ra không tin, tinh thần đã có sự cảnh giác.
– Cô cũng thú vị đấy… bắt cóc cô cũng là ý hay -môi mỏng của hắn khẽ nở nụ cười châm chọc nhìn cô chằm chằm – Không ngờ bạn gái của Đắc Di lại thú vị như vậy.
– Cái gì? Anh rốt cuộc là ai…. tại sao lại quen biết với Đắc Di – cô có chút sợ hãi cùng với tò mò khi nhìn đến bộ dáng của tên con trai trước mặt.
– Thừa Hạo Du – Thừa Hạo Du chậm rãi nói ra cái tên của bản thân, do căn phòng rất yên tĩnh nên mỗi một từ đều lọt vào lỗ tai cô rất rõ ràng.
Thừa Hạo Du… sao cô nghe cái tên này lại rất quen tai! Hình như đã từng nghe ai nhắc đến nó thì phải…
– Vậy anh có quan hệ gì với Đắc Di? Hơn nữa tại sao lại bắt tôi – cô tiếp tục hỏi đến chủ đề chính không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra.
– Quan hệ của tôi và hắn sao…- Thừa Hạo Du khẽ cười đứng dậy đi đến gần cô – Là kẻ thù không đội trời chung.
Ầm…. ầm…
Trong lòng Nhật Dạ liền lập tức nổi bão, cả người truyền đến trận rét lạnh đến tê liệt. Sát khí của Thừa Hạo Du truyền đến cô khiến cô có chút khó thở. Cô thấy hắn đến gần liền sợ hãi lùi xát vào góc tường gỗ.
– Cô nghĩ xem… vậy thì lý do cô xuất hiện ở đây là cái gì? – Thừa Hạo Du nhìn thấy được sự sợ sệt của cô thì mỉm cười thích thú lên tiếng.
– Tôi không có quan hệ gì với Đắc Di, càng không phải là bạn gái hắn. Anh bắt nhầm người rồi đấy – cô lập tức điều chỉnh lại tinh thần, tốt nhất vẫn nên bình tĩnh đối mặt với hắn.
– Từ bốn năm trước hắn đã không có dính dáng gì đến phụ nữ. Hiện tại, cô là người đầu tiên hắn quan tâm – Thừa Hạo Du nhếch mép cười tà, bàn tay khẽ nâng lên đến trước mặt cô.
– Tránh ra… đừng làm càng. Tôi nhắc lại lần nữa anh nhầm lẫn rồi tôi không có quan hệ gì với Đắc Di cả – cô né sang một bên tránh cánh tay của hắn – Anh nên thả tôi ra thì hơn!
– Thả sao? Lâu rồi không thấy một cô gái thú vị như vậy làm sao tôi phải thả? – Thừa Hạo Du dùng giọng điệu trêu chọc trắng trợn nói ra.
– Anh… anh rốt cuộc muốn làm gì? – cô trợn mắt nhìn hắn, trong người bắt đầu có chút khó chịu cùng tức giận.
– Chờ tên Đắc Di xuất hiện – Thừa Hạo Du chậm rãi nói ra, tay hắn sẵn tiện mở ra cút áo ở cổ.
Lúc này, cô vô tình nhìn thấy trên phía cổ tay hắn có một hình xăm rất độc đáo. Ngay phía động mạch chủ của cổ tay là một chiếc hình đầu lâu màu đỏ rất ma mị, họa tiết trang trí cũng rất kỳ quái. Chính nhờ làn da trắng của hắn đã làm cho hình xăm càng thêm nổi bật, dường như hình xăm này còn có ý nghĩa khác.
Khoan đã… đầu lâu đỏ?
– Hình xăm đó… là đầu lâu đỏ? – cô chậm rãi nói dường như đã nhớ đến cái gì rồi.
– Hình xăm này sao?- Thừa Hạo Du săn tay áo làm cho hình xăm hiện rõ ra trước mắt – Băng đầu đỏ rất nổi tiếng trong thành phố vậy mà cô lại không biết?
Băng đảng đầu đỏ… đúng rồi! Đàn em của tên Đắc Di từng nói cho cô biết đến cái tên này. Chẳng lẽ… đây chính là băng đảng xã hội đen khét tiếng là tàn bạo vô tình trong lời đồn sao?
Kỳ này…. cô phải làm sao đây?
– Anh… anh là kẻ đứng đầu của băng đầu đỏ? Là Thừa Hạo Du? – cô lúc này chính là đã biết được kết quả, hèn chi lúc nghe đến cái tên của hắn cô đã thấy rất quen tai.
– Chính xác! Cô tên là gì? – Thừa Hạo Du ngồi vào mép giường âm hiểm nhìn cô, lại có sự thích thú tăng cao.
– Anh không cần phải biết.. – cô lùi lại cách xa hắn, dù gì vẫn không nên cho hắn biết được lai lịch thật của cô, nếu truyền đến tay của ba mẹ cô sợ sẽ khiến hai người đổ bệnh.
– Sao nào? Không muốn nói sao?- Thừa Hạo Du càng nhích đến gần cô hơn.
– Anh… tránh xa tôi ra.. – Cô thấy bản thân đã bị ép đến vách tường liền sợ sệt đứng lên – A~ …
Thừa Hạo Du bất ngờ lại còn nhanh tay nắm tay cô kéo lại. Cả người cô không ngờ được việc này liền ngã nhào vào người hắn. Thừa Hạo Du lập tức đè cô lên phía giường , bộ dáng muốn bao nhiêu mờ ám liền có bấy nhiêu.
– Thế nào? Bây giờ cô có chịu nói không? – Hắn nở một nụ cười như tử thần từ cõi chết làm cả người cô rợn tóc gáy.
– Buông tay ra… làm cái gì thế! – cô vùng vẫy khỏi người hắn nhưng vẫn không chút nhúc nhích nào.
– Là ban đầu cô không chịu ngoan ngoãn trả lời – Thừa Hạo Du nhìn sự vùng vẫy của cô mà lên tiếng áp đảo.
– Được… chỉ cần nói tên thôi là được phải không? – Cô có chút bất lực trước sự lỳ lợm của hắn, nhưng vẫn không thể nói ra đích danh cho hắn biết được – Tôi… là Thiền Nguyệt Cát.
Bàn tay Thừa Hạo Du hình như có chút run lên. Hắn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô sau đó trực tiếp bóp mạnh lấy vai cô.
– Cô nói cái gì? Cô tên là cái gì? – Sát khí băng lãnh của hắn bây giờ đột nhiên tăng mạnh đến đỉnh điểm, còn dùng tất cả sức bóp mạnh vai cô đến đau điếng.
– A~ .. đau quá! Tôi đã nói rồi… tôi.. tôi là Thiền Nguyệt Cát – cô đau đến khó thở, cái tên này hắn sao lại phản ứng mãnh liệt như vậy.
Cô rõ ràng là đã dùng cái tên ở thế giới kia mà. Cái tên này chắc chắn sẽ không ai biết được ngoại trừ người ở trong đó… tại sao Thừa Hạo Du này lại?
– Mau buông tôi ra… đau quá! – cô bắt đầu thấy có ánh lửa nóng giận từ mắt hắn toát ra , liền tìm cách tránh xa hắn – Ực… anh.. anh làm…
Cánh tay to lớn của Thừa Hạo Du liền bóp chặt cổ của Nhật Dạ. Hắn còn cố tình tăng thêm lực đạo một chút làm cho cô khó thở đến run rẩy.
Hắn… hắn định giết cô sao?
– Thiền Nguyệt Cát… chính là cô? – Thừa Hạo Du toát lên tia nóng giận hừ lạnh, khí chất của hắn như muốn giết chết người trước mặt là cô càng mãnh liệt – Ha ha… cuối cùng cô cũng lọt vào tay tôi!
Không thể nào… cái tên này rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết đến cái tên Thiền Nguyệt Cát đó chứ?
– Khụ khụ… khó… khó thở quá! Làm ơn buông tay ra – Cô lắc đầu bảo hắn buông tay bình tĩnh lại, trong đầu chính là rối rắm không hiểu.
– Khó thở sao? Hừ…. – Thừa Hạo Du cười nhếch mép, bàn tay càng cố tăng thêm lực.
– Ưm…. khụ khụ…- Cô thấy hắn lại dùng thêm lực, không khí sớm đã không thể hít thở được, cả người như rơi vào kinh sợ cố vùng vẫy không ngừng.
Bất ngờ trong lúc nguy cấp, cô đã nghĩ ra một ý định. Liền dùng tất cả hết sức đá vào hạ bộ của hắn một cái thật mạnh.
– A~ …- Thừa Hạo Du bị đá một cái thật mạnh vào chỗ hiểm liền đau điếng người buông cô ra.
– Khụ… khụ…. – Nhật Dạ sau khi được cánh tay ở cổ buông lỏng thì lập tức hít thở dốc không ngừng.
Nhật Dạ sợ hãi đứng dậy chạy ra phía cửa, không may cánh cửa đã bị khóa mất. Dù dùng cách nào vẫn không thể mở được.
Thừa Hạo Du ở một bên vẫn ôm lấy hạ bộ lên tiếng kêu rên đau đớn. Trên tầng trán của hắn đã xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, chắc chắn là lực đá của cô rất mạnh. Nhìn bộ dáng đau khổ của hắn cô có chút hả dạ nhưng không thể chạy thoát được chỗ này mới là điều đáng sợ.
Nếu sau khi hồi phục, Thừa Hạo Du chắc chắn sẽ không để yên cho cô đâu. Phải làm sao bây giờ….
Cô chậm rãi đi đến gần hắn, trên tay cầm một thanh củi ở góc tường đi đến. Dù có thể xem là ác độc nhưng để bảo toàn tính mạng cô đành phải làm liều thôi.
– Cô… sẽ …bị trừng phạt – Thừa Hạo Du có chút cắn răng nói ra mấy từ này, cảm giác đau ở dưới vẫn còn dai dẳng , hắn đang dùng sức đứng dậy.
Trừng phạt sao?…. được rồi! Cái này là do anh ép tôi!
– Anh muốn trừng phạt sao?- Nhật Dạ cô âm thầm niệm phật ở trong lòng, dồn sức mạnh vào chân phải đập thật mạnh lần nữa vào chỗ quý hiếm của hắn. Tay cầm thanh củi đánh vào vai hắn mấy cái.
– A~ A A …CHẾT TIỆT! – Lần này tiếng la của Thừa Hạo Du còn thất thanh hơn lần trước rất nhiều, vừa mới bị đá còn chưa hết đau , hiện tại còn bị đá tiếp tục lần hai…. chắc chắn có khi sẽ bị tuyệt tử tuyệt tôn cũng không chừng.
– Anh… thế nào? Đừng nghĩ con gái như tôi thì khinh thường sẽ không làm gì được anh!- Cô nhìn hắn đang quằn quại đau khổ trên nền đất mà hả dạ.
Gương mặt của Thừa Hạo Du hiện tại đã tái mét như xác chết. Hắn bây giờ cũng không còn sức nói được lời nào… huống chi là làm gì được cô nữa.
Bây giờ cô đã có chút yên tâm rồi…
Nhưng mà rốt cuộc Thừa Hạo Du là ai? Sao lại biết đến cái tên Thiền Nguyệt Cát chứ… cô đang cố tập trung suy nghĩ.
Làm sao thoát khỏi được nơi này đây… phía cửa sổ hiện lên cảnh cánh rừng xanh thẳm với những ngọn cỏ xanh. Cho thấy ngôi nhà gỗ này chính là nằm ở trên sườn núi, nếu cô chạy ra khỏi đây chắc chắn sẽ bị lạc vào rừng hơn nữa chắc chắn sẽ không toàn mạng khi không thông thạo được địa hình nơi này.
Cầu mong có người sẽ tìm ra được cô….
* Lời tác giả:
Khụ khụ… để tăng thêm chút kịch tính + một số nàng thắc mắc tại sao chỉ có 3 anh nam chính xuyên qua.
–> Tác giả đã cho thêm vào một người nữa… Đố các nàng người này là ai??
* Phần thưởng : Nàng nào đoán đúng , Au sẽ lấy tên nàng đó để chế biến thành tên của nhân vật . Nhưng là áp dụng vào bộ chuyện tiếp theo…
(–> Lưu ý: tên mà ta lấy sẽ không giống hoàn toàn đâu nhé… có thể sẽ chỉ giống một chút tên thật của các nàng. )
* Mại Dzô… Mại Dzô! Áp dụng cho 10 người bình luận sớm và đúng nhất!
# Cảm ơn các nàng đã ủng hộ truyện của Au trong thời gian qua~~
(❁´▽`❁) Mạc Lam Muội Muội (❁´▽`❁)