Tua nhanh thời gian.
Bốn năm sau…
Tại trường đại học bách khoa.
– Nhật Dạ… giáo trình thầy Phi giao cho cậu đã làm xong chưa? – một cô bạn ngồi ở kế bên nhìn sang cô hỏi.
– Tất nhiên là xong rồi… mình không thể phụ lòng thầy ấy – cô gật đầu trả lời nhìn đồng hồ – Hết giờ rồi, lát nữa nghỉ giải lao là đến tiết thầy ấy rồi, mình phải đi chuẩn bị.
– Woa… đúng là làm lớp trưởng có khác nha… siêng năng gê gớm! – cô bạn ở một bên gật gù trêu chọc cô.
– Ha ha… đừng trêu chọc mình như vậy chứ! – cô cười vui vẻ tạm biệt rồi rời khỏi phòng học.
Thời gian thấm thoát trôi qua rất mau, mới đó đã qua bốn năm học, năm nay chính là năm cuối cùng của cô ở trường đại học.
Nhật Dạ sau mấy năm đã thay đổi trở thành một cô gái có gương mặt thanh tú thu hút ánh nhìn. Đôi mắt linh động, lúc nào cũng ánh lên sự vui vẻ hoạt bát. Mái tóc dài hơn vai màu nâu được uốn xoăn phần đuôi vô cùng tự nhiên. Nhìn tổng thể nếu ai nhìn qua cô một lần cũng khiến cho nhiều người gặp liền có ấn tượng đặc biệt.
Vì thế ba năm qua đã có không ít người theo đuổi cô. Nhưng vấn đề quan trọng mấy tên này lại không khiến cô có cảm giác gì hết.
– Nhật Dạ.. em đi chơi với tôi một bữa nhé – một chàng trai gương mặt sáng sủa chặng đường của cô.
– Khụ khụ… hôm nay tôi thấy không khỏe trong người. Xin lỗi anh ~~ – cô từ xa đã thấy bóng dáng của tên này liền giả vờ ho liên tục rồi từ chối một cách khéo léo.
– Nhật Dạ… Nhật Dạ – lần này từ xa lại là giọng nói của con gái, chắc chắn chỉ có Xuân Thy Thy mới um sùm như vậy thôi.
– Có chuyện gì sao? – cô đang đứng ở giữa sân trường nhìn nhỏ bạn của mình.
Xuân Thy Thy hiện tại cũng đã thay đổi rất nhiều. Vẻ ngoài chính là một tiểu mỹ nhân đáng yêu còn rất năng động. Nhưng tính cách thì rất đối nghịch với bên ngoài, không có chút gì gọi là nữ tính.
– Phù… phù… tìm cậu mệt quá đi mất – Xuân Thy Thy dừng lại thở hắt ra, gương mặt do chạy nhanh mà trở nên hồng hào – Cậu còn nhớ câu chuyện ngôn tình mà ba năm trước tớ chỉ cậu đọc không?
Nhật Dạ ở một bên nghe nhỏ bạn nhắc đến liền giật mình, chuyện này cũng đã qua lâu rồi.. tại sao bây giờ nhỏ bạn cô con nhắc lại làm gì.
– Này không nhớ gì sao… cậu từng nói là cậu bị xuyên vào câu chuyện đó mà. Không phải cậu còn gặp được trai đẹp là nam chính trong đó à? – Xuân Thy Thy thấy cô không trả lời thì bắt đầu kể lại cho cô nghe.
– Mình nhớ mà.. làm sao quên được chứ! Nhưng đã lâu rồi.. cậu nhắc lại làm gì? – cô thở dài, thời gian ở trong chuyện chính là thời gian khó quên nhất của cô, còn mệt mỏi rất nhiều.
– Không phải.. sau ba năm tác giả bộ chuyện đó lại biến nó thành nữ phụ văn rồi. Hơn thế nữ phụ Thiền Nguyệt Cát người mà cậu nhập vào cuối cùng là người thắng. Nữ chính Thiền An Hạ lại tự đâm vào ngực của cô ta rớt xuống vách núi chết rồi… còn nữa nam chính cũng bị xuyên… – Xuân Thy Thy không ngại ngần đứng giữa sân trường kể cho cô nghe, nhưng thấy cô bước đi liền ngừng lại – Này.. cậu đi đâu vậy.. mình chưa nói xong cơ mà.
Nhật Dạ quay người đi, cô cũng không còn bận tâm câu chuyện đó như thế nào nữa. Nhưng mà những gì Xuân Thy Thy nói thật sự rất giống những chuyện trước đây của cô khi ở đó.
Tiếc là Nhật Dạ cô lại không chịu nghe tiếp vế sau mà Xuân Thy Thy vẫn chưa nói hết.
Nhà cô tuy là ở thành phố nhưng lại cách xa trường , nhà của Thy Thy cũng vậy nên hiện tại các cô ở cùng ký túc xá với nhau.
– À.. mà khoan đã cái áo tớ mới mua hôm bữa cậu có thấy ở đâu không? – Xuân Thy quyết định bỏ chuyện kia sang một bên đi đến gần cô.
– Cái… cái áo nào? – câu hỏi của nhỏ bạn làm chân cô chợt run lên, giọng nói có chút cà lăm.
– Thì là cái áo màu xanh số lượng có hạn tớ vừa mua ở trên mạng vài ngày trước đấy… cậu có thấy không? – Xuân Thy Thy ở một bên mô tả cho cô nghe.
Nghe được câu trả lời trong đầu cô hiện lên một hình ảnh vô cùng đau lòng. Hai ngày trước cô đi dự sinh nhật của một người bạn, tìm kiếm trong đóng quần áo vẫn không thấy cái nào vừa ý. Cuối cùng đi qua tủ đồ của Thy Thy tìm thử. Lúc đó cô thấy một cái túi đựng đồ bên trong có cái áo màu xanh rất mới lại còn rất đẹp.
Nhật Dạ cô đã lấy cái áo đi ăn sinh nhật nhưng mà xui xẻo trong bữa tiệc lại bị đổ nước ngọt lên người hơn nữa lúc đi qua cái hàng rào trước nhà thì bị vướn … âm thanh một cái *tẹt* kêu lên… cái áo bị rách một cái lỗ rất to.
Cô chính là sợ nhỏ Thy Thy biết được sẽ xử lý cô không còn đường về… cuối cùng vứt luôn cái áo ở sau trường.
– Ha ha… mình có biết cái gì đâu… thôi mình đi trước nhé – cô cười ngu ngốc một cái rồi nhanh chân chuồn đi.
– Xuân Thy Thy… cái này sao lại giống cái áo hôm bữa cậu nói quá vậy? – lúc này từ xa có một cô gái xách một cái túi nhỏ đựng thứ gì đó bên trong gọi lớn tên của nhỏ bạn cô.
– Đâu? Đưa mình coi…- Xuân Thy Thy cầm lấy cái túi, lấy cái áo bên trong ra quả thật là cái áo màu xanh mới mua của cô.
Nhưng mà… sao bây giờ nó lại không nhìn ra được hình dạng như thế này. Nói chung cái áo bây giờ như cái nùi giẻ lau nhà luôn rồi…
Nhật Dạ ở một bên chột dạ bước chân nhanh hơn một chút.
– Cái… cái gì thế này? Con bà nhà nó… đứa nào con nào làm hư cái áo của bà… – Xuân Thy Thy gương mặt lập tức nổi giận đùng đùng chửi rủa, tay cầm cái áo mà siết chặt – Cậu thấy nó ở đâu vậy?
– Là ở phía sau sân trường đó… lúc nãy mình có việc đi ngang thì thấy nó – cô bạn mới vừa tới rất thành thật trả lời.
– Hừ hừ… lên máu mất! Grừ grừ… rốt cuộc là ai?- Xuân Thy Thy nghiến răng kêu trèo chẹo rồi nhìn cô ở phía xa kêu lên – Này… Nhật Dạ..
Cô ở phía trước nghe Thy Thy gọi vì có tật giật mình liền co giò chạy. Xuân Thy Thy ở phía sau khó hiểu thấy Nhật Dạ chạy liền kêu lớn tiếng hơn…
– Này.. Nhật Dạ.. cậu làm gì chạy dữ thế? Đứng lại mình hỏi chút chuyện coi- Xuân Thy Thy ở phía sau chạy theo.
– Hu Hu… Thy Thy à… tha cho tớ đi – cô ở phía trước chạy thục mạng không dừng lại dưới sân trường rộng.
– Hả? Tha cái gì… cậu nói gì mình không hiểu? – Xuân Thy Thy ở phía sau cố la lớn hơn.
– Cái… cái áo đó là do mình làm… nhưng là mình thề với trời là mình không cố ý – cô lắc đầu liên tục rồi lớn vọng lại phía sau.
– Cái Gì? NHẬT DẠ…. CẬU VỪA NÓI CÁI GÌ? – Xuân Thy Thy nghe tất cả lời nói của cô thì tăng tốc chạy thật nhanh – Hôm nay cậu chết chắc rồi…
– A~~ Thy Thy… niệm tình chúng ta là bạn bè lâu năm tha cho tớ đi mà – Nhật Dạ thấy Thy Thy chạy gần tới mình thì hoảng sợ chạy nhanh hơn – Tớ sẽ đền cho cậu mà!
– Cậu nằm mơ đi… có biết nó là số lượng có hạn chỉ còn một cái duy nhất mình phải tích góp tiền tới hai tháng lận không? – Xuân Thy nổi đóa hừ lạnh, vừa chạy vừa nói khiến cô mất nhiều sức – Cậu có mau đứng lại không hả?
Dưới sân trường lúc này diễn ra cảnh vô cùng náo nhiệt. Hai cô gái cứ người chạy trốn kẻ kia thì đuổi bắt suốt sân trường. Lúc này chuông ở phía khu nhà phía Tây rung lên, học viên trong tòa nhà ùa ra ồ ạt. Nhật Dạ nhân cơ hội luồn lách trong đám đông trốn đi.
Nhưng chưa kịp hít thở lấy lại sức thì Xuân Thy Thy đã đuổi kịp đến nơi rồi.
– Ha Ha… cậu chết chắc rồi! – Xuân Thy Thy cười ha hả khi thấy cô ở trước mặt.
Cô hoảng sợ lại tiếp tục chạy đi, lúc này cô chỉ cắm đầu mà chạy không chịu chú ý đường đi.
– Làm ơn tránh ra.. tránh ra.. – cô hét lên với mọi người ở trước mặt.
Nhưng mà do lúc chạy rất nhanh cộng với việc cô phải né nhiều người ở trước mặt nên việc quan sát đã bị hạn chế. Lúc này trong cua quẹo xuất hiện một người con trai mặc áo sơ mi trắng với quần âu đen vừa mới bước ra. Trên tay người này đang cầm một sấp giấy tờ trên tay, mắt của người này cũng chăm chú đọc nó nên không biết chuyện gì ở trước mặt.
Nhật Dạ lúc này đang nhìn về phía sau khi quay lại thì tên này đã ở trước mặt rồi.
– A~~ không được không được.. tên kia… anh làm ơn tránh ra đi -cô hét lên kêu cái tên đó.
Người con trai nghe tiếng la hét kỳ lạ thì ngẩng đầu. Nhưng khi vừa lú đầu lên đã bị người nào đó tông mạnh vào người.
– Ui da… cái mông của tôi – cô đâm đầu vào người của hắn rồi bị dội ngược lại xuống đất, đầu cô đau vô cùng , cơ thể của tên này làm bằng sắt hay sao
vậy.
Giấy tờ trên tay của hắn rất xuống đất, tài liệu của cô cũng bị va chạm mà rớt theo. Nhưng kỳ lạ là nếu bị cô tông phải hắn ta cũng phải té theo chứ… còn đằng này thì lại đứng vững như vậy.
– Này.. tôi đã bảo anh tránh ra rồi…. rồi mà – cô tức giận ngẩng đầu lên nhìn, sau đó có chút thất thần.
Trước mặt đối diện cô là tên có thân hình tuyệt mĩ, dáng người rất cao. Gương mặt góc cạnh tuấn tú hơn người, chiếc mũi cao chót vót tạo cho anh nét đẹp giống với người phương tây. Đôi môi mỏng khép hờ thật có chút quyến rũ. Đôi mắt bí ẩn nhưng trong suốt khi nhìn vào cô lại có cảm giác khó tả. Nhưng khí chất của hắn thật sự không giống với những tên nam sinh viên bình thường chút nào… có gì đó nam tính trưởng thành hơn.
– Cô là người tông vào tôi trước… không lấy một lời xin lỗi còn ở đó nói tôi sao?- giọng nói trầm tĩnh của người trưởng thành được tên này phát ra vô cùng êm tai.
– Này.. tôi đã bảo anh tránh ra trước rồi mà! Cũng là một phần lỗi của anh – cô bị sắc đẹp mê hoặc nhưng nhanh chóng gạt sang một bên.
– Cái anh bạn gì đó… làm ơn bắt con nhỏ đó lại dùm tôi – Xuân Thy Thy sau một hồi nghỉ mệt vẫn không bỏ cuộc, thấy cô đang đứng với tên này thì lên tiếng kêu cứu.
Nhật Dạ nghe tiếng nhỏ bạn liền hốt hoảng cúi người nhặt qua loa đống giấy ở dưới đất rồi chạy đi. Nhưng chỉ vừa nhắc chân lên thì cánh tay của cô chợt bị thứ gì đó níu lại.
Khi cô quay nhìn lại thì cổ tay đã bị đôi tay to lớn của cái tên đẹp trai trước mặt giữ lấy. Cô còn nhìn thấy mép môi của hắn nâng lên cao. Cô ở một bên cố gắng giãy giụa nhưng không thể thoát được. Sức mạnh của hắn nắm lấy cổ tay của cô rất chật… cứ như là người từng học võ vậy. Sức khỏe như thế cũng không giống người chỉ làm học sinh chút nào.
– Ha ha… lần này cậu khỏi chạy trốn rồi – Xuân Thy Thy cuối cùng cũng chạy đến nơi nắm tay giữ chặt cô rồi quay qua tên trước mặt cảm kích – ha ha.. anh đẹp trai cảm ơn rất nhiều.
Xuân Thy Thy thẳng tay kéo cô đi một nước, trong mắt cô toát lên vẻ thù hận quay lại nhìn cái tên kia.
Hừ hừ… Nhật Dạ tôi mà gặp lại anh thì đừng mong tôi để yên.
Tên con trai kia nhìn diễn cảnh thú vị trước mặt thì có chút thích thú . Cúi người nhặt giấy tờ của mình lên rồi rời đi.
– Hu Hu… Thy Thy à.. có gì từ từ nói – cô bị Thy Thy kéo đi không thương tiếc thì lên tiếng năn nỉ.
– Từ từ sao? Nếu cậu là tớ thì có chịu được không hả? – Thy Thy không một chút động lòng.
– Được rồi… là mình sai! Mình sẽ dọn dẹp vệ sinh trong phòng một tuần được không? – cô đành nuốt hận đưa ra đề nghị.
– Kể cả việc mua thức ăn, giặt quần áo, rửa chén, lau nhà luôn phải không? – Xuân Thy Thy nghe đề nghị của cô liền dừng bước chân liệt kê một số việc.
– À.. ờ đúng vậy – cô không cam lòng gật đầu, càng nghĩ càng hận cái tên vừa nãy.
– Được! Vậy hai tháng.. cậu làm hai tháng thì tớ tha cho cậu – Thy Thy lúc này mặt vô cùng dày yêu cầu.
– cái gì? Hai tháng sao… cậu nghĩ tớ là osin hả? – cô mghe tới thời hạn của nhỏ bạn liền phản đối kịch liệt- A~ … đau đau mà.
– Bây giờ thế nào… có đồng ý không? – Xuân Thy Thy ở một bên nhéo cô còn cù lét cô không ngừng.
– Tha cho tớ! Đồng ý.. đồng ý – cô gật đầu xin tha tội – Sắp đến giờ thầy Phi rồi… mình phải đến đó nữa .
– Được rồi.. tha cho cậu đấy! Đi đi – Xuân Thy Thy sau khi giải quyết xong liền bỏ cô ra.
Nhật Dạ chuồn đi đến khán phòng học ở khu nhà đối diện. Giờ này sắp vào học nên đã có nhiều người đến ngồi ở bên trong.
– Lớp trưởng… cậu có nghe nói thầy Phi hôm nay đi đâu rồi không? – một cậu bạn ngồi ở dãy bàn đầu thấy cô liền hỏi.
Nhật Dạ cô được thầy Phi bầu làm lớp trưởng của khóa học này. Cho nên cô luôn được thầy giao cho nhiều nhiệm vụ ở trong lớp cũng như ngoại khóa. Nếu thầy có việc bận cô sẽ là người thông báo cho mọi người biết.
Cho nên khi nghe câu hỏi của người bạn này… cô có chút khó hiểu.
– Đi đâu? Cậu nói thầy Phi đi đâu sao?- cô khó hiểu lập lại – Hôm nay thầy ấy có dặn dò mình đem giáo trình đến mà.
– Vậy sao? Tôi cũng không rõ nữa… nhưng nghe đồn thầy Phi có việc gấp nên đi công tác rồi – cậu bạn đó gật đầu cũng nói chuyện trong mơ hồ.
– Đi công tác? – cô cũng khó hiểu đến vị trí ngồi hằng ngày mình vẫn ngồi.
Lúc này mọi người đã tập trung gần đầy cả khán phòng. Chuông reo vào tiết cũng đã thông báo được một lúc nhưng lại không thấy giáo viên vào lớp.
Xung quanh mọi người đã bàn tán sôi nổi hơn.
– Hôm nay thầy không tới sao?-
-Nghe nói hôm nay có giáo sư mới chuyển đến trường chúng ta đấy –
“…….”
“……..”
Nhật Dạ cô ở một bên cũng không biết giải thích làm sao. Chuyện hôm nay thầy đến trễ cũng không có nói trước với cô… cho nên bây giờ có ai hỏi cô cũng không biết đường trả lời.
Lúc mọi người đang nháo nhào cả lên thì một người con trai thân áo sơ mi trắng với chiếc quần âu tối màu bước vào. Nhất thời cả khán phòng đều chuyển ánh mắt sang nhìn anh.
– Ôi… lớp trưởng ơi… anh trai đẹp đó là ai thế? Có phải là học viên mới không? – một cô bạn ngồi kế bên cô hai mắt sáng rỡ quay qua hỏi.
Cô ở một bên thì đang trợn mắt kinh ngạc nhìn cái tên ở phía xa kia. Cô dụi mắt n lần cuối cùng chắc chắn mình không nhìn lầm.
Hắn hắn… là cái tên ban nãy!
Nhật Dạ cô đang mừng thầm trong lòng đứng dậy định cho hắn một bài học theo như lời mình đã hứa. Nhưng mới đi được vài bước thì thầy hiệu trưởng từ ngoài cửa đã xong vào làm cô phải dừng lại bước chân.
– Khụ khụ… chào các em!- thầy hiệu trưởng đứng trên bục giảng nhìn xung quanh dõng dạc lên tiếng – Khóa học của thầy Phi học kỳ này chắc sẽ phải quản lại…hiện tại thầy ấy phải đi công tác xa .
– Sao được thầy? Nếu như thế thì ai dạy chúng em- mọi người bắt đầu lên tiếng phản đối.
– Đúng đó thầy… –
– Tôi biết đây chính là thiếu sót… nhưng may mắn trường chúng ta đã mời được vị giáo sư ưu tú trong nước đến dạy. – thầy hiệu trưởng lập tức tươi cười nhìn đến người con trai ở kế bên – Đây.. chính là thầy Cao Thái Ân.
Đùng… đùng
Cả người cô như vừa có tiếng sấm lớn đánh trúng vào người cho bất động. Chắc chắn cô là nghe lầm rồi phải không?
– Chào các em! Tôi là Cao Thái Ân giáo sư mới chuyển đến – Cao Thái Ân âm trầm nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt rơi trên người của cô – Thầy mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.
– Woa… thầy đẹp trai bá đạo luôn – mấy nữ sinh xung quanh bắt đầu mắt sáng như đèn pha, không ngờ sinh viên cuối cấp lại có món quà lớn thế này.
Nam sinh xung quanh gương mặt đã đen hơn cả đít nồi nhìn vị giáo sư mới đến kia. Tên này mà dạy học đảm bảo chắc chắc người đến học chỉ có 1 loại duy nhất.
Đi học thật sự thì ít… đi ngắm trai thì nhiều!
– Được rồi.. các em làm quen với thầy giáo mới đi – Thầy hiệu trưởng chào tạm biệt học viện rồi rời đi nhanh chóng.
Cao Thái Ân dường như đã nhớ đến gương mặt cô rồi. Ánh mắt của hắn cứ tùy ý rơi trên người của cô. Nhật Dạ ở một bên sợ sệt liền tìm cách chuồn đi ra cửa sau.
– Khóa học này ai được bầu là lớp trưởng? – Cao Thái Ân lên tiếng trầm trầm rất nam tính lại cuốn hút.
– Dạ… chính là cô gái đang đứng đó! Nhật Dạ – lúc này vì bị sắc đẹp mê hoặc mọi người đồng thanh lên tiếng rồi kêu lớn tên cô.
Cánh tay chỉ mới vừa đặt lên nắm cửa liền rút lại, lưng cô cảm thấy nóng ran. Chắc chắn cô đang bị hắn nhìn chằm chằm rồi.
– Hừm vậy sao? Mời lớp trưởng lên đây nào – Cao Thái Ân từ tốn lịch thiệp gọi cô.
Cô đi đến đường cùng đành cố gắng đi đến bục giảng. Nhưng mà cô cũng có làm gì sai đâu chứ… chỉ đụng trúng hắn một chút thôi mà.
– Em là Nhật Dạ.. lớp trưởng của khóa này – cô ngẩng đầu nghiến răng nhìn thẳng hắn nói.
– Ngày và đêm… cái tên rất đẹp – Cao Thái Ân nghe tên cô lại lẩm nhẩm còn lên tiếng khen ngợi – Chắc chắn là em có đem giáo trình giảng dạy phải không?
– Tất nhiên là có – cô cũng gật đầu thò tay vào cái cặp mang theo trên người lấy ra.
Sắp tài liệu không được ngay ngắn cho lắm, nhưng mà thứ cô lấy ra lại không giống thứ cô mang theo lúc sáng. Trên đây còn có mấy cuốn báo, lại có mấy tờ tài liệu về chứng khoáng … nhưng mà đâu phải của cô.
– Sao rồi? Đã có chưa – Cao Thái Ân nhìn biểu hiện lúng túng của cô liền thích thú bước đến gần mấy thứ cô để trên bàn – Hửm? Hôm nay chúng ta học đọc báo à… còn nói về việc vàng lên giá đây… em đang định mua bán vàng sao?
– Ha ha… – mọi người phía dưới bật cười nhìn cô khiến cho gương mặt cô đỏ như cà chua chín.
– không phải… em có đem mà – cô lắc đầu phân trần cố nhớ lại mình có để quên ở đâu không.
– Được rồi.. tôi đã có một bản khác – Cao Thái Ân dừng lại việc trêu đùa cô rồi đem sắp tài liệu quen thuộc để lên bàn.
Nhật Dạ nhìn đến liền biết cô trong lúc gấp rút đã lấy nhầm đồ của hắn. Nhưng mà tên giáo sư này thật mặt dày đó.. còn tỏ ra như không có gì .
Nhật Dạ quay về chỗ ngồi không thèm ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt của Cao Thái Ân thì nhìn xung quanh lâu lâu lại nhìn đến cô một cái.
– Thầy ơi… thầy bao nhiêu tuổi vậy thầy? – mấy nữ sinh xung quanh bắt đầu điều tra thông tin.
– Thầy đã 29 tuổi rồi – Cao Thái Ân nói ra số tuổi của mình thì mọi người được một phen kinh ngạc.
Gương mặt Cao Thái Ân nhìn từ điểm nào cũng không thể tin là lại lớn tuổi như vậy. Ai cũng lầm tưởng anh phải từ 22-25 tuổi mà thôi. Đúng là gương mặt lừa tình chúng sinh mà.
Cao Thái Ân ở bục giảng giọng nói trầm ấm lan tỏa cả khán phòng. Cô cứ nghĩ tên này chỉ được cái mẽ bên ngoài ai ngờ hắn lại giảng dạy hay như vậy.
Lúc trước thầy Phi chỉ chú trọng vào bài giảng nhiều nhưng hắn lại liên kết với học sinh nhiều hơn. Cô nhìn đến cảnh hắn âm trầm cười tà mị đã không nuốt nổi rồi.
– Được rồi.. hôm nay chúng ta chỉ đến đây thôi – Cao Thái Ân khép lại bài giảng mọi người cũng đứng dậy ra về, hắn đột nhiên lại lên tiếng – Lớp trưởng Nhật Dạ… em ở lại một chút.
Chân cô còn chưa bước tới cửa thì bị hắn kêu lại, trong lòng muốn nổi khùng nhưng phải cố gắng bước lại gần.
Thoáng chốc mọi người đã về hết, hiện tại chỉ còn mình cô với tên Cao Thái Ân.
– Nhật Dạ… đụng trúng thầy giáo không biết xin lỗi sao? – Cao Thái Ân ở một bên thu dọn đồ đạc nhìn cô.
– Tôi có sai gì đâu chứ… tại anh.. không chịu tránh trước thôi – cô ở một bên không thèm dùng kính ngữ xưng hô cộc lốc như ngang hàng với hắn.
-Em còn dám xưng hô với tôi như thế sao?- Cao Thái Ân gương mặt lại không tức giận nhìn cô – Nếu không cho em bài học chắc chắc sẽ không biết hối cãi.
– Tôi sợ gì anh chứ – cô lúc này không biết dũng khí lấy từ đâu ra còn to tiếng.
– Về nhà viết 100 lần 7 từ: em xin lỗi thầy Cao Thái Ân – Cao Thái Ân ở một bên cười nhìn cô – Nếu như không nộp… điểm của khóa học này coi như em rớt.
Cao Thái Ân cười tà mị quay đi bỏ lại mình cô phẫn hận muốn chửi tục.
Cái gì ? Em xin lỗi thầy Cao Thái Ân sao? Nghe xong muốn nổi cả da gà luôn vậy… hừ hừ nhưng không viết chắc chắc sẽ bị hắn đánh điểm trượt thì coi như tiêu luôn.
Nhật Dạ đành ôm hận đi về phòng chép phạt, trong lòng bắt đầu đầu căm thù vị giáo sư đáng chết mới vừa chuyển tới kia.
Kỳ lạ nha… cứ hễ gặp trai đẹp cô đều bị xui xẻo là sao thế này vậy trời.