Đầu của cô đột nhiên truyền đến trận đau nhứt cả thân thể đều ê ẩm. Mắt từ từ mở ra, đầu tiên là nhìn thấy trần nhà trắng toát xa lạ.
– Ách.. Nguyệt Cát tỉnh rồi !- giọng một người phụ nữ dễ nghe vang lên trong không gian yên tĩnh.
Cô nghe thấy giọng nói này thì lại cảm giác vô cùng xa lạ, chỉ là thân thể không thể cử động được.
– Nguyệt Cát.. con cảm thấy sao rồi? – người phụ nữ trung niên nhưng vô cùng xinh đẹp đang lo lắng hỏi cô.
– Con trong người có chỗ nào đau không? Có cần ba gọi bác sĩ vào – người đàn ông trên người là bộ áo vest ở bên cạnh vô cùng lịch lãm cũng chen vào hỏi.
Cô nhìn chằm chằm hai người họ thì vô cùng khó hiểu, di chuyển thân người ngồi dậy dựa vào giường.
– Hai cô chú.. có nhầm lẫn gì không vậy? Con đâu phải con của hai người – cô nhìn thấy chân mình bị bó bột thì giật mình, sờ lên đầu hình như còn bị quấn băng gạt nữa.
Cô nhớ hôm qua đi học về trên đường, còn đang đọc truyện hăng say thì bị trượt vỏ chuối. Sau đó là bị bất tỉnh không biết chuyện gì… nhưng té vỏ chuối cũng không cần tới mức bó bột như vậy chứ?
Hai người trước mặt lập tức bị hù dọa cho kinh sợ không nói nên lời.
– Con… con không nhớ ba mẹ là ai sao?- người phụ nữ nhất thời lắp bắp trả lời.
– Nguyệt Cát… con gắng nhớ lại xem! – người đàn ông kia cũng nhìn cô có chút thương xót.
Chỉ là cô còn chưa kịp suy nghĩ thì phía kế bên lại phát ra tiếng động nhỏ nhẹ như mèo kêu.
– Ưm.. a.. đau quá! -giọng nói trong thanh được phát ra từ một cô gái dáng người nhỏ nhắn đang nằm ở trên giường.
– Ôi.. An Hạ cũng tỉnh rồi kìa! – người phụ nữ nghe tiếng động thì kinh hô lên tiếng đi đến giường kế bên.
– An Hạ… con có nhớ ba mẹ là ai không? – người phụ nữ lo sợ nhìn đứa con thứ hai của mình, cứ sợ sẽ giống như đứa con kia không nhớ gì hết.
– Ba… mẹ… làm sao con quên được hai người chứ! – Thiền An Hạ nhìn ba mẹ mình thì cười nhạt trả lời.
– Phù.. cũng may… chỉ là chị hai của con đã quên mất ba mẹ là ai rồi – người phụ nữ đó thở phào một chút nhưng lại đau buồn nói.
– Hay để anh tìm bác sĩ khám cho Nguyệt Cát một chút – Người đàn ông kia nhìn vợ rồi nhìn cô sau đó xoay người rời đi.
Đầu óc Nhật Dạ cô bắt đầu thấy có tia kỳ lạ. Tại sao bọn họ cứ gọi cô là Nguyệt Cát mà không phải là Nhật Dạ? Còn cô gái kia tên là An Hạ.. nghe cái tên này cũng rất là quen tai nha…
Đột nhiên một ý nghĩ gì đó vừa mới chạy qua đầu cô…..
– Cô.. gì đó… cô nói con tên gì? – cô nhất thời không biết phải gọi làm sao ấp úng hỏi.
– Con là Nguyệt Cát… Thiền Nguyệt Cát – người nữ nghe câu hỏi có chút thương tâm trả lời – con là con của ba mẹ, còn đây là em con Thiền An Hạ.
– Chị hai.. chị không nhớ gì sao?- Thiền An Hạ tỏ ra bộ dáng đáng yêu lo lắng nhìn cô.
Thiền Nguyệt Cát…. Thiền An Hạ…. Thiền Nguyệt Cát…. Thiền An Hạ…
Sao hai cái tên này này giống trong bộ truyện cô mới vừa đọc hôm qua quá vậy! Chẳng lẽ… cô.. cô xuyên.. xuyên vào rồi?
– Cô… cô… cho con mượn cái gương được không? – cô thấy cả người vô cùng chấn động liền nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia.
Người phụ nữ cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng tìm cái gương đưa cho con gái mình. Cô đưa hai tay ra nhận gương , vô cùng hít thở sâu thật sâu rồi mới mở lên xem.
Trước mặt cô là một gương mặt vô cùng tuyệt đẹp lay động lòng người. Đôi mắt to màu nâu sống động, chiếc mũi cao thẳng tắp. Chân mày cong lá liễu với đôi môi mỏng nhỏ xinh. Thân thể đúng chuẩn muốn cong chỗ nào thì cong, vòng eo cũng nhỏ nhắn mảnh khảnh.
Trời ơi.. đây đúng là mỹ nhân chính hiệu đó! Nhưng đây.. đây.. không phải là cô.
– Tiểu Cát.. con làm sao vậy? Không được khỏe sao?- người phụ nữ kia nhìn cô gương mặt tái nhợt thì lo lắng.
– Không…. không có gì! – cô ấp úng trả lời, bây giờ cô thật sự hiểu ra bản thân mình ở đâu rồi.
Cô đã chính thức xuyên vào truyện mà còn là nữ phụ bị người khác ghét cay ghét đắng.
Trời ơi… cô hận tên nào ăn chuối mà xả rác lung tung khiến cô bây giờ phải thành như thế này.
( Ở đâu đó có cái tên mặc áo màu đỏ nào đó hắt xì liên tục)
– Ừm… con gái của hai vị không có chuyện gì…. chỉ là.. – vị bác sĩ bước vào phòng bệnh kiểm tra cô rồi đưa ra kết luận – Việc không nhớ gì có lẽ là do lúc té bị chấn thương nên ký ức bị mất đi. Có lẽ một thời gian sau sẽ hồi phục hoàn toàn.
– Cảm ơn bác sĩ! – hai người ở trước mặt vô cùng cảm kích bác sĩ rồi tiễn ông ra ngoài.
– An Hạ… Nguyệt Cát.. hai con cứ ở lại bệnh viện nghỉ ngơi cho khỏe, hiện tai ba mẹ phải có chuyện đi trước – người phụ nữ kia nhìn hai cô rồi quan tâm nói.
– Được … mẹ cứ đi trước đi ạ! Con sẽ chăm sóc chị hai – Thiền An Hạ bày ra bộ dáng ngoan hiền gật đầu còn cười với cô một cái.
Nhưng cô lại không có tâm trạng cười lại…. việc trước tiên phải tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra trước đã. Không biết đây là đoạn nào của bộ truyện kia nữa.
Ai… thật là nhứt đầu mà!
Sau khi hai người được xem là ba mẹ của cô rời đi. Hiện tại trong phòng chỉ còn có cô và Thiền An Hạ…
Nếu nhớ không lầm thì cô đang ở cùng phòng với nữ chính quyền lực đó sao?
– Chị hai… chị thật sự không nhớ gì sao?- Thiền An Hạ bất ngờ lên tiếng, giọng nói có tia gì đó khó hiểu.
Cô bây giờ chính thức nhìn qua nữ chính quan sát.
Nữ chính thật sự không khác gì trong truyện miêu tả. Bộ dáng nhỏ nhắn như muốn người khác phải bảo vệ. Gương mặt non nớt trong sáng, đôi mắt to tròn chớp động như vô tội. Nhìn tổng thể vô cùng có thiện cảm… nhưng cô cảm thấy có gì đó không được ổn cho lắm.
Bất quá cô không phải khen… nữ chính Thiền An Hạ này còn thua xa cả nữ phụ Thiền Nguyệt Cát nữa. Thiền Nguyệt Cát phải công nhận là rất rất đẹp, thân hình hoàn toàn quyến rũ… phải nói là đại đại mỹ nhân.
Chỉ tiếc là tích cách nữ phụ kiêu ngạo thái quá… nên khiến người ta ghét mà thôi!!
Trước mặt, Thiền An Hạ nhất thời rút kim nước biển ở trên tay ra, bước xuống giường. Bộ dáng không có gì là bệnh tật cả. Nhìn cô ta còn tốt hơn cô nhiều, vậy mà còn cố tỏa ra mình yếu ớt.
Cô cảm thấy nữ chính này không đơn giản như bề ngoài của cô ta chút nào!
– Sao chị lại không trả lời… chẳng lẽ lại muốn diễn kịch sao?- Thiền An Hạ đứng khoanh tay nhìn cô, đôi mắt hiện lên tia giảo hoạt.
– Này.. ăn nói cho đàng hoàng đi… ai là đang diễn kịch với cô hả? – cô định ngó lơ không muốn kiếm chuyện nhưng nhìn thái độ trên thì cô nhất định phải lên tiếng.
– Không phải chị là người đẩy em xuống cầu thang sao? Còn ở đó mà ngụy biện – Thiền An Hạ bộc lo ra một con người thật khác với vẻ ngoài đáng yêu đang có.
– Ê.. ê… ai đẩy cô xuống chứ… tôi cũng bị cô kéo cho chấn thương luôn đây này – cô nhất thời bị đổ tội oan liền cải lại.
Chỉ là…
Đột nhiên cô ta đi tới nắm lấy tay cô rồi giả vờ té xuống đất. Sự việc diễn ra vô cùng nhanh nên tay cô vẫn còn vươn ra trên không trung.
– Thiền Nguyệt Cát… cô thật là quá đáng rồi! –
Cô còn đang trong sự tình không hiểu trời chăng mây đất gì thì đột nhiên cánh cửa bị mở ra, đồng thời tiếng nói kia cũng xuất hiện.
Ngẩng đầu nhìn lên nhất thời cô chỉ biết há hốc mồm.
Cha mẹ ơi… trai đẹp…. trai đẹp kìa!
Tên con trai này rất lạnh lùng tất cả được bộc lộ qua khí chất trên người của hắn. Mái tóc đen cắt sáu bốn gọn gàng làm cho gương mặt vô cùng sáng sủa. Đôi mắt đen láy sâu thẳm hẹp dài thật sự vô cùng băng lãnh. Trên người là bộ đồng phục gì đó chắc là của trường học thì phải. Dáng người phải nói cao khủng khiếp, đôi chân thon dài thẳng tắp.
Từ trước tới giờ cô chưa thấy tên nào đẹp trai như vậy nha…. thế là Nhật Dạ cô cứ thừ người ra mà ngắm người ta không chớp mắt.
Tên con trai trước mặt thấy thái độ của cô thì nhất thời khinh thường , khí chất lại tiếp tục lãnh đạm. Ánh mắt không thèm nhìn cô mà chuyển đi nơi khác.
– Thiền An Hạ.. cô có sao không? – chàng trai kia thấy An Hạ vẫn chưa đứng dậy thì đưa tay đến đỡ.
– Ách… cảm ơn hội trưởng! – Thiền An Hạ đôi mắt sáng rỡ vui vẻ, sau đó còn nhìn cô với vẻ chăm chọc.
– Thiền Nguyệt Cát… sao cô lại đẩy cô ấy? – tên kia nhất thời lên tiếng nhìn cô chán ghét.
– Cái gì là đẩy cô ấy? Con mắt nào của anh thấy tôi đẩy cô ta… – Cô đang nhìn hắn thì lại thấy được ánh mắt khinh thường có chút tỉnh táo rồi chuyển sang tức giận.
– Còn không phải… chuyện vừa rồi là gì? – tên kia lại tiếp tục lãnh đạm nói, nhìn cô như thể là tội phạm tày đình.
Thiền An Hạ ở một bên cười mỉm, ánh mắt khinh khỉnh nhìn cô .
Cô vô tình nhìn thấy ánh mắt đó thì phẫn nộ… hừ hừ….Thiền An Hạ này thật là xảo trá… dám xoay cô như chong chóng như vậy sao?
Cứ chờ đó mà coi…. bà cho mi biết tay!
– Ách… em gái à.. sao em không giải thích với hắn dùm chị hai vậy?…. tự nhiên em đến nắm tay chị mà lại TỰ TRƯỢT TÉ như vậy – cô nghiến răng nhấn mạnh mấy chữ quan trọng rồi nhìn hai con người trước mặt – em coi có bị gì không? Chị hai này rất lo đó nha….
Gương mặt của Thiền An Hạ đột nhiên đen lại trong vô cùng khó coi.
Ha ha… biết mà… sao đấu lại được chị đây chứ!
Tên đó lại xoay qua nhìn Thiền An Hạ với ánh nhìn lạnh lẽo.
– Có phải như thế không? – tên kia hỏi một câu.
– A~ … thật.. thật ra.. – Thiền An Hạ lại tỏ ra sợ hãi không nói nên lời
Tên con trai kia lại đột nhiên chuyển ánh mắt sang nhìn cô còn cảm thấy có tia kỳ lạ rồi nhìn cô chằm chằm không rời mắt.
– Ách… nè.. nè.. anh làm gì nhìn tôi dữ vậy? – cô bị trai đẹp nhìn cho nóng cả mắt thì lên tiếng hỏi.
– Cô không biết tôi? – tên kia hỏi lại với giọng điệu nghi ngờ.
– Hả?… anh là ai… tôi đâu có gặp anh bao giờ đâu – cô rất thật thà trả lời, thật sự cô có biết gì đâu.
– Cô… – chàng trai kia nhìn biểu hiện xa lạ của cô thì có chút khó hiểu tính nói gì đó lại bị một giọng nói khác cắt ngang.
– Nguyệt Cát… mi có sao không? Sao lại ra nông nổi này thế hả? – một cô gái ăn mặc xinh đẹp chạy vào, trong giọng nói là lo lắng thật sự.
– Thy Thy… là mi sao? – cô ngẩng đầu kinh ngạc gọi tên bạn của mình. Bởi vì cô gái này cô gương mặt y chang Xuân Thy Thy vậy chỉ là khí chất có hơi khác một chút.
-Cái gì mà Thy Thy? Ta là bạn của mi Tuệ Vi mà… – Tuệ Vi nhìn cô khó hiểu trả lời.
– Chị Tuệ Vi.. chị hai em do bị té nên mất trí nhớ rồi! – Thiền An Hạ ở một bên chen vào nói.
– Ai phiền cô nói… tôi là đang hỏi Nguyệt Cát chứ không phải cô – Tuệ Vi nhất thời mất hứng khinh thường trả lời rồi nhìn cô lo lắng – Mi thật sự không sao chứ?
Thiền An Hạ o một bên xấu hổ nói không nên lời.
– Ách.. ta không sao!- cô cứ tưởng đây là nhỏ bạn của mình mà ngẩn người, trong lòng lại có chút xúc động.
– Tôi đi trước đây… – tên con trai kia nãy giờ cũng không rời mắt khỏi cô sau đó lại lên tiếng rời đi.
– Hội trưởng… sao về sớm vậy? Hay là cùng tôi ra ngoài dạo chút được không? – Thiền An Hạ hấp tấp nói ra nhìn người con trai kia như báu vật.
– Tôi không rãnh! – Tên kia lại lạnh lùng thẳng thắn từ chối không cho cô ta đường lui rồi đi thẳng, hình như trước khi đi còn nhìn cô một cái nữa.
Úi… cái tên này.. cô biết cô hiện tại rất đẹp mà.. có cần nhìn cô nhiều như thế không chứ!
– Ha ha… đúng là đồ mặt dày.. bị trai từ chối rồi kìa… – Tuệ Vi bụm miệng cười lớn liếc nhìn cô ta.
– Chị nói cái gì… có giỏi thì nói lại xem – Thiền An Hạ lập tức nổi giận cái bộ mặt ngây thơ đáng yêu vừa nãy cũng biến mất tiêu.
– Trời ơi… đại mỹ nhân nổi giận rồi sợ quá nha Nguyệt Cát – Tuệ Vi vô cùng cao hứng nhìn cô rồi trêu chọc cô ta – tôi sợ cô chắc… bộ mặt ngây thơ của cô gạt được người khác chứ không gạt được tôi đâu.
– Chị… chị giỏi lắm… cứ đợi đó… tôi sẽ cho chị hối hận! – Thiền An Hạ làm sao đấu lại được Tuệ Vi liền tức giận bỏ đi.
Sau khi Thiền An Hạ rời đi Tuệ Vi lại chăm chú nhìn cô.
– Nguyệt Cát.. có phải mi giả vờ mất trí nhớ không? – đây là câu nói sau một hồi quan sát cô.
– Ách.. không phải. Ta hiện tại không nhớ gì cả – cô cúi đầu trả lời.
– Được.. như vậy cũng tốt! Không cần nhớ đến mấy chuyện lúc trước làm gì… sống tốt hiện tại là được rồi! – Tuệ Vi vỗ nhẹ vai cô lời nói hết sức chân thành.
Mắt cô đột nhiên đỏ lên, những lời nói này lại khiến cô nhớ đứa bạn của mình. Cô không biết phải làm sao mà sống tiếp đây….
– À.. phải rồi còn vài tuần nữa là vào năm học mới rồi đấy! Mi phải mau khỏe lại nghe chưa? – Tuệ Vi đột nhiên nhớ ra gì đó nói với cô.
– À… à… ta biết rồi – Cô gật đầu cho có lệ chứ có biết gì đâu.
– được rồi… mi nghĩ ngơi đi! – Tuệ Vi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cô nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ bản thân phải làm gì tiếp theo. Tiếc là truyện này cô mới đọc có mấy chương đầu nên không biết chuyện gì sắp diễn ra nữa.
Trước tiên, Thiền Nguyệt Cát này hiện tại đang có rất nhiều người ghét. Theo như thể loại NP thì chắc chắc sẽ có rất nhiều trai theo đuổi nữ chính.
Được rồi.. bước đầu tiên gặp trai đẹp phải tránh xa trước đã! Từ nay, cô sẽ là Thiền Nguyệt Cát.. để xem ai còn dám khinh thường cô không.
Vì vậy, trời phật phù hộ… trai đẹp làm ơn né qua một bên dùm con.
Dù con biết rằng bản thân con rất là mê trai…
Mê trai mà không được ngắm thì làm sao chịu nổi đây aaaa~~~ .
Thật là đau khổ mà… (T ^ T)