Trai Đẹp Né Qua Một Bên!

Chương 15: Gậy ông đập lưng ông (thượng)



– Nguyệt Cát , mẹ thấy con rất mệt mỏi… con ăn nhiều một chút! – mẹ cô đẩy đồ ăn về phía cô.

Hôm nay phải đi học lại cũng là lúc cần phải làm những việc nên làm. Quan trọng tinh thần cô vẫn phải thật bình tĩnh cũng không nên để lộ bất cứ sơ hở nào. Nếu không để Thiền An Hạ nhìn ra được gì thì công sức phải đổ sông đổ biển hết tất cả.

– Mẹ… chị hai phải giải quyết nhiều chuyện hơn nữa bây giờ là trợ lý của hội trưởng nên rất bận… chị ấy mệt cũng phải thôi! – Thiền An Hạ ở một bên đâm thọt nhìn cô rồi nhìn mẹ – Phải không chị?

– Đúng rồi… nếu chị không làm tốt nhiệm vụ chắc chắn sẽ có người rất vui mừng, nên chị cũng không muốn cho người kia được hả dạ – cô không nhìn cô ta vừa ăn vừa trả lời.

– Vậy sao?- Thiền An Hạ mỉm cười trả lời rồi không nói câu nào.

Người mẹ ở một bên nhìn hai đứa con gái mình sinh ra mà thở dài. Dù là chị em ruột không những tính cách hai đứa lại trái ngược nhau, ngay cả sự hòa thuận giữa chị em với nhau cũng không hề có. Bà không biết giữa hai đứa con mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ mong sao chị em có chút hòa thuận để gia đình êm ấm.

Thiền Nguyệt Cát đứng dậy đi đến trường trước bỏ lại Thiền An Hạ vẫn đang ngồi ở trên bàn ăn.

Bắt đầu rồi… 〈( ^.^)ノ

Buổi sáng cổng trường vẫn rộng mở cho học sinh đi vào trường như thường ngày. Việc chào cờ vào đầu tuần là một điều bắt buộc phải làm. Như thường lệ đến giờ chuông reo thì toàn bộ học sinh phải xuống sân trường tập trung thành hàng ngồi vào vị trí của lớp. Sân trường bắt đầu ồn ào cả lên , quan trọng học sinh không ai để tâm đến buổi chào cờ này.

Buổi lễ diễn ra trong sự chán nản thấy rõ, những điều thầy hiệu trưởng tuyên truyền , các hoạt động sắp diễn ra chưa chắc đã có người nghe. Đến khi cuối buổi mọi người mới có một sự bất ngờ.

– Chào mọi người… còn nhớ tôi không? – Thiền Nguyệt Cát từ bên trong bước ra nhìn mọi người.

Sân trường nghe tiếng nói thì lập tức trợn mắt ngước nhìn lên trên bục.

– Này.. tao không nhìn lầm chứ… đó không phải là Thiền Nguyệt Cát sao?-

– Sao cô ta lại lên trên đó… lần trước tao bị cô ta trấn lột hết luôn số tiền cả tháng –

“……”

“……”

– Tôi cũng không có gì quan trọng… chỉ là – Thiền Nguyệt Cát mỉm cười thân thiện – Nhà trường đang cần một số tiền làm từ thiện nên tôi chỉ là chấp hành nhiệm vụ thôi.

Sân trường sau khi nghe câu nói của cô lại lập tức dậy sóng phản đối.

– Cái gì? Lại làm từ thiện nữa sao… –

– Chết rồi… hôm nay tao đem rất nhiều tiền có khi nào mất hết không? –

– không được… phải tìm chỗ giấu đi –

“…..”

Ai nấy đều hốt hoảng sợ diễn cảnh ngày hôm đó lại diễn ra tiếp tục. Học sinh trong trường cứ hễ gặp Thiền Nguyệt Cát lại nhớ đến vụ trấn lột ngày hôm đó… bây giờ thật sự bị ám ảnh.

– Mọi người yên tâm… tôi rất công bằng nên ai cũng được thu tiền!- cô cười vui vẻ không có gì khác thường – Mấy đứa đi thu tiền đi.

Đàn em cô phân tán khắp nơi ai nấy đều mặt như đưa đám cắn răng lấy tiền trong người đưa cho đàn em cô. Sau khi tiền đã thu xong , trước mặt mọi người Thiền Nguyệt Cát bỏ tất cả số tiền vào một cái thùng bằng giấy như lần trước. Chắc chắn được rằng ai cũng nhìn thấy cô đã để tất cả số tiền vào bên trong.

Thiền Nguyệt Cát cẩn thận ôm tiền vào bên trong cánh gà . Tuệ Vi và Vân Trúc đã ngồi bên trong đợi cô.

– Nguyệt Cát… mi làm tốt lắm! – Tuệ Vi vỗ vai cô.

– Bây giờ chỉ cần làm theo kế hoạch thôi! – Vân Trúc cũng gật đầu.

Ở bên ngoài mọi người vừa tức giận vừa uất ức trở về lớp. Thiền An Hạ ở trong đám người vẫn chứng kiến được tất cả sự việc, cô ta vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ rồi lại nhìn đến cô gái nào đó.

– Thục Khuê… cô đi theo tôi! – Thiền An Hạ nhìn Thục Khuê rồi lên tiếng đi trước.

Thục Khuê trong lòng sợ sệt chậm chạp bước theo phía sau cô ta. Thiền An Hạ đi ra gốc cây cách đó không xa đủ để cách xa nơi người khác có thể nghe được.

– Cô từng nói hạn chót nộp tiền là vào ngày hôm sau. Nhưng tại sao bây giờ Thiền Nguyệt Cát vẫn có thể đi thu tiền người khác như thế. Cô ta tại sao lại không bị gì? – Thiền An Hạ nhìn chằm chằm Thục Khuê.

– Chuyện đó.. tôi làm sao biết được! – Thục Khuê cúi đầu trả lời.

– Cô dám dùng giọng điệu đó nói với tôi sao? Cô nói muốn trả thù Thiền Nguyệt Cát… vậy tại sao thành như thế này hả? – Thiền An Hạ bắt đầu lớn tiếng.

– Tôi.. tôi… – Thục Khuê ấp úng không biết trả lời thế nào.

– Em gái ở bệnh viện của cô còn khỏe không? Tôi nghĩ tiền chữa trị ở đó rất nhiều thì phải… – Thiền An Hạ cười nham hiểm nói.

– Sao.. sao… cô lại biết em gái của tôi? – Thục Khuê hớt hải trợn mắt nhìn Thiền An Hạ.

———————————————

– Tuệ Vi, mi có chắc sẽ dụ được cô ta lộ diện không? – cô ngồi trên ghế nhìn Tuệ Vi hỏi.

– Ta chưa thể khẳng định, nhưng chắc chắn cô ta sẽ lộ diện thôi!- Tuệ Vi cầm tách trà lên uống, trong đầu nhớ đến hình ảnh hôm qua.

– Vân Trúc em đi canh thùng tiền đi, nhớ phải cẩn thận đấy! – cô nhìn sang Vân Trúc dặn dò.

– Được, em đi đây… có chuyện gì em sẽ liên lạc với hai chị – Vân Trúc gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.

Cả hai cô đang ngồi trong căn phòng cách phòng thực hành vài mét . Trước mặt là máy tính hiển thị góc quay của camera trên hành lang và trong một căn phòng.

Cả hai cô vẫn chăm chăm nhìn màn hình xem động tĩnh. Vài tiếng trôi qua mà vẫn chưa hề có người nào qua lại trên hành lang.

Reng reng…

Chẳng mấy chốc chuông tan học lại reo lên, mọi người ồ ạt ra về nhưng ngay cả một bóng người vẫn không hề xuất hiện trong máy quay.

– Tới giờ tan học rồi mà ngay cả một bóng người vẫn không xuất hiện… tại sao lại như vậy? – cô thất vọng nhìn màn hình than thở, chẳng lẽ hôm nay công cóc sao.

– Khoan đã… cậu nhìn đi! – Tuệ Vi nhanh mắt nhìn vào góc khuất của camera trên máy tính – Có mép áo của ai đó đang nấp trong góc tường này.

Cô nhìn theo ngón tay của Tuệ Vi chỉ vào màn hình, quả thật nếu không để ý sẽ không thấy được.

– Cậu mau chuyển qua góc camera ở hành lang đi.. mau lên! – cô nhìn Tuệ Vi nói.

Cả hai đồng thời chuyển sang góc quay khác, lập tức một dáng người xuất hiện ở trên màn hình. Bộ dáng thập phần mờ ám, quan trọng gương mặt bị khẩu trang che đi. Trên đầu còn đội một chiếc nón bự dù có nhìn cách nào cũng không nhận ra được đó là ai.

– Tuệ Vi… – cô nhìn Tuệ Vi, rồi nhìn màn hình cũng không nhận ra được là ai – Người này…

– Đợi một chút… – Tuệ Vi chăm chú nhìn vào màn hình thấy người kia đã đứng trước cửa căn phòng đó – Cô ta sắp vào căn phòng đó rồi!

Bóng dáng người kia mở cửa bước vào, lập tức nhìn thấy cái thùng giấy đặt ở bên trong phòng liền bước đến gần.

– Nhanh lên… mau qua bên đó! – Tuệ Vi nắm tay cô chạy lại căn phòng đó rồi lập tức xông vào.

– Cô đứng im đó cho tôi-

Bóng dáng người trước mặt lập tức đứng im bất động. Cô và Tuệ Vi chậm chạp đến gần đến , cả hai rơi vào tâm trạng hồi hộp.

– Cô là ai?- cô một bên lên tiếng trước .

Cô ta lập tức xoay người lại đi nhanh đến phía hai người bọn cô. Rồi dùng một lực đẩy hai người bọn cô chạy ra cửa.

– Không được.. cô đứng lại! – cô bất ngờ không kịp tránh, cũng may không bị gì hét lên.

Nhưng cái làm cô và Tuệ Vi cảm thấy kỳ lạ là cô ta không có chạy thoát. Mà cô ta chạy đến cánh cửa đóng lại còn khóa kín nó lại, nhốt mọi người vào bên trong.

– Cô đang làm cái gì vậy? Rốt cuộc cô là ai?- Tuệ Vi chạy đến nắm cổ áo cô ta.

Thiền Nguyệt Cát ở một bên đẩy cửa nhưng không biết khi nào bên ngoài đã bị một thanh củi chắn ngang, dù làm cách nào vẫn không mở ra được.

– Chết thật… cửa bị chặn rồi! – Thiền Nguyệt Cát lên tiếng chửi nhìn qua bộ dáng người kia – Cô là ai mau nói đi!

Chưa kịp dứt câu cô và Tuệ Vi đã lột lấy cái nón và cái khẩu trang trên người cô ta. Gương mặt hết sức quen thuộc lập tức hiện ra ngoài.

– Là cô… Thục Khuê? – cô ở một bên trợn mắt – Sao cô lại xuất hiện… lẽ nào…

– Tại sao… tôi đã bảo cô phải làm theo kế hoạch nhưng sao cô lại xuất hiện ở nơi này – Tuệ Vi có chút nóng nảy nói – Cô muốn ba mẹ cô biết tất cả chuyện này sao?

– Tôi.. tôi.. xin lỗi – Thục Khuê cúi đầu không dám nói – Là lỗi của tôi… tôi không thể…

– Chẳng lẽ Thiền An Hạ lại hâm dọa cô… cô ta đã biết hết rồi sao?- Tuệ Vi bỏ ngoài tai lời nói kia.

– Thục Khuê.. cô nói đi! Cô đang làm theo lời Thiền An Hạ sao? – cô ở một bên đã hiểu ra mọi việc.

– Tôi… tôi… thật ra thì.. – Thục Khuê cắn răng sợ sệt lời nói bị đứt quãng.

-Tôi không cần biết… có phải Thiền An Hạ biết hết rồi không? – Tuệ Vi đẩy cô ra vào tường nóng nảy.

– Tuệ Vi.. từ từ đã cho Thục Khuê nói – cô ở một bên ngăn cản – Cô mau nói đi…

– Xin lỗi.. tôi phải giữ chân hai người ở đây! – Thục Khuê cắn răng nói – Tôi bất đắc dĩ phải làm vậy…

Thiền Nguyệt Cát nghe câu nói này lập tức giật mình nhớ một chuyện.

– Tuệ Vi… chết rồi! Thùng tiền thật! – cô nhìn sang Tuệ Vi hớt hải.

– Không được rồi… chúng ta đã bị cô ta lừa! – Tuệ Vi tức giận lập tức lấy điện thoại ra điện cho Vân Trúc.

Điện thoại vừa đổ chuông , bàn tay do nghe điện thoại mà nới lỏng ra. Thục Khuê ở một bên lập tức dùng tất cả sức lực giựt lấy điện thoại.

BỐP… BỐP…

Điện thoại của Vân Trúc đang cầm trên tay bị đập xuống nền gạch vỡ ra. Cô ở một bên không tin vào mắt mình , ngay cả Tuệ Vi cũng không không kịp phản ứng.

– Thục Khuê… – Tuệ Vi nhìn điện thoại bị vỡ ra nằm trên nền gạch thì nghiến răng.

– Cô quá đáng rồi đấy! Cô là nô lệ chỉ biết nghe lời Thiền An Hạ sao?- Thiền Nguyệt Cát ở một bên nóng nảy theo- Cô thù hận tôi sao? Nếu như thế thì trực tiếp đánh tôi đi.. tại sao lại đi nghe lời cô ta.

– Xin Lỗi… xin lỗi – Thục Khuê ở một bên chỉ khóc thúc thích nói ra được hai từ.

– Cô xin lỗi thì có ích gì chứ…. tôi ngay từ đầu cứ tưởng rằng cô là một người hiền lành nhưng không ngờ cô vẫn luôn thù hận tôi. – Thiền Nguyệt Cát cảm thấy bị lừa gạt – Cô còn dám nói là muốn làm bạn với tôi sao? Cô có biết Thiền An Hạ kéo cô vào chuyện này thì kết cục cô sẽ lãnh trọn hết không hả? Nói đi…

Thục Khuê lắc đầu liên tục thân thể mềm nhũn trượt xuống nền gạch, bộ dáng yếu đuối không dám trả lời. Cô nhìn mà chỉ biết thở dài bất lực.

– Nếu để cô ta lấy được tiền thật thì coi như mọi cố gắng của chúng ta sẽ biến mất… hừ.. mình đúng là thật chủ quan- Tuệ Vi nhìn Thục Khuê rồi nhìn cô nghiến răng.

Tuệ Vi và Thiền Nguyệt Cát bị nhốt ở bên trong không cách nào ra ngoài được. Trong lòng nóng giận như lửa đốt… bây giờ trong trường không còn ai. Chỉ còn trông chờ vào Vân Trúc thôi.

Ở căn phòng hội trường cách đó, một cô gái vẫn đang ngồi bên trong phòng cầm điện thoại gọi lại cho ai đó.

– Kỳ lạ vậy… chị Tuệ Vi gọi mình rồi bây giờ điện lại vẫn không được. Còn chị Nguyệt Cát thì cũng không nhắc máy… – Vân Trúc gọi lại rất nhiều cuộc vẫn không được thì đứng dậy định đi xem thử – chắc là có chuyện gì rồi!

– Chị ba… chị ba … – một đứa con gái tóc vàng hoe hớt hải chạy vào.

– Có chuyện gì? Làm gì chạy nhanh như thế – Vân Trúc ngước nhìn dừng bước chân.

– Có… có một nhóm con gái thách đấu với chúng ta trước cổng trường… hơn nữa chúng quá mạnh đã làm đàn em chúng ta bị thương rất nhiều – nhỏ tóc vàng nhanh chóng báo lại -Chúng còn nói muốn làm đàn chị trường này!

– Cái gì? Tụi đó là ai… chán sống rồi sao?- Vân Trúc nghe nói thì tức giận – Dám gây chuyện với chúng ta thì thật là to gan.. được rồi chị sẽ giải quyết bọn chúng.

Vân Trúc cùng đám đàn em còn lại chạy đi xuống cổng trường. Phòng hội trường hiện tại lập tức trống vắng không một bóng người. Vân Trúc đã thật sự quên mất nhiệm vụ của mình….

Trước cổng trường tập trung rất đông người. Nhóm nữ sinh gây chuyện bộ dạng hung dữ thấy rõ, còn chơi xấu đàn em của Vân Trúc.

– Tụi bây là ai? Tại sao kiếm chuyện với đàn em tao?- Vân Trúc lập tức cởi bỏ vẻ ngoài ngây thơ đáng yêu thường ngày.

– Tao thích đó thì sao? Nghe nói đàn chị cái trường này chỉ là bù nhìn không có chút năng lực… tụi tao ngứa mắt đến thu dọn thôi – một đứa đứng hàng đầu lên tiếng.

– Câm miệng! Mày dám xúc phạm chị hai tao… muốn thì tao với mày đấu – Vân Trúc lớn tiếng nói – Lời nói của mày làm tao nghe nhầm là chó bị đạp đuôi sủa ven đường.

– Con này… mày dám! Lên tụi bây – con nhỏ đó bị sỉ nhục thì tức giận.

Nhóm con gái đến gây chuyện chỉ có khoảng 10 đứa nhưng chúng tất cả đều có võ, tất nhiên không phải dễ dàng đối phó. Nhưng Vân Trúc vẫn rất bình tĩnh, đàn em của cô trong trường không phải là ít. Mỗi lúc đàn em của Vân Trúc ngày càng ùa đến ngày một nhiều. Bọn đến gây chuyện đã bị kiệt sức khá nhiều.

Xung quanh mọi người bu lại xem ngày một đông, tất nhiên không ai dám vào ngăn cản càng không dám báo cảnh sát. Nếu bản thân đắt tội với băng đảng nào thì bọn họ sẽ không còn đường sống.

—————-

Hai người bị cầm chân , hơn thế một nhóm người còn đang đánh nhau ngoài sân. Tất cả lực chú ý đều đổ dồn ra phía cổng. Tất nhiên không ai chú ý đến căn phòng ở trên lầu rồi. Đây là thời cơ thích hợp để cho người khác hành động lấy đi thùng tiền thật mà không người nào hay biết.

Dáng người nào đó lập tức chạy đến văn phòng trên lầu. Bộ dáng lấp ló nhìn không có chút thành thật bước vào đóng cửa lại . Chân nhanh chóng bước đến gần thùng tiền để ở trên chiếc bàn ở cuối phòng.

Rẹt… Rẹt…

Chiếc loa nghe nhạc đột nhiên phát lên âm thanh khiến cho cô gái trong phòng giật mình. Nhưng âm thanh phát ra là một đoạn hội thoại…

(( – Cô nói Thiền Nguyệt Cát được giao nhiệm vụ thu tiền từ thiện sao?- giọng nói này là của cô ta.

– Phải… hạn chót là sáng sớm ngày mai- Giọng nói của một cô gái khác.

Lại tiếp tục một đoạn nói chuyện khác…

– Cô nghe tôi nói đây… cô phải đi tráo thùng tiền của Thiền Nguyệt Cát hơn thế còn phải tráo nó thành thùng gạch này –

– Không.. không được… như thế nếu bị phát hiện thì sao?-

– Tôi sẽ lo chuyện đó… cô không muốn trả thù Thiền Nguyệt Cát nữa sao?-

– Tôi.. tôi… –

– Đừng nhiều lời nữa… làm đi! Nếu không thành công thì hậu quả cô tự mà gánh lấy –

“…..”

“…..” ))

– Không thể nào… sao có thể – cô ta nghe xong thì tinh thần bị trấn động.

Chạy đến gần chiếc loa nghe nhạc cô ta dùng một lực mạnh đập mạnh chiếc máy xuống đất.

Không được.. không thể để cho người khác nghe thấy!! Cô ta dùng chân dẫm đạp thật mạnh lên cái máy. Chiếc máy bị cô ta làm cho hư hỏng nặng nề, không còn nhìn rõ được hình dạng , tâm tình cô ta có chút thả lỏng.

– Thiền An Hạ.. cũng chỉ là một đoạn ghi âm nhỏ thôi, tôi không ngờ biểu hiện của cô lại kích động như vậy!- một giọng nói từ trong rèm cửa đi ra, giọng nói lạnh nhạt.

– Anh… anh sao lại xuất hiện ở đây? – Thiền An Hạ vừa phá hư cái máy chưa kịp định thần lại bị giọng nói bất ngờ làm cho giật bắn mình.

– Tôi sao? Vậy còn cô thì có quyền gì lại xuất hiện ở đây? – người con trai cao lớn đút tay vào túi quần , nhếch mày hỏi.

– Em… em … là đi lạc vào đây thôi.. anh đừng hiểu lầm! – Thiền An Hạ bí bách trả lời, bộ dạng sợ sệt khác xa vời biểu hiện vừa rồi.

– Cô nghĩ tôi là đứa trẻ mới lớn sao Thiền An Hạ? – giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương.

– Vân Nhã Thiên… anh đừng như vậy! Tất cả là cái bẫy.. là do chị hai em gây ra! Anh đừng để chị ấy lừa được anh – Thiền An Hạ đi đến gần, gương mặt không biết từ lúc nào đã rơi ra vài giọt nước mắt – Em hoàn toàn là bị ép buộc!

Hừ… cô ta đúng thật là biết diễn trò! Muốn có nước mắt liền có nước mắt. (っ˘̩╭╮˘̩)っ

– Lừa? Vậy chị hai cô đã làm gì? – Vân Nhã Thiên tránh xa cô ta rồi lên giọng .

– Là.. là.. em sợ chị em sẽ buồn. Tuy là chị em ruột nhưng chị em từ nhỏ luôn ghét em… muốn hãm hại em. – Thiền An Hạ lập tức thành công bộc lộ bộ dáng nhỏ nhắn, đáng thương – Em thì không thù hận chị ấy.. nhưng chị ấy lại bắt em phải tạo nên màn kịch này để cho chị ấy thành người bị hại. Em là em gái.. nên không thể làm gì khác!

– Đúng là một câu chuyện hay…- Vân Nhã Thiên cười nhạt, đột nhiên cảm thấy lời nói của Thiền An Hạ giả tạo đến dường nào – Vậy để tôi đi hỏi cô gái Thục Khuê kia xem.

– Không được… đừng đi .. ! Em nói là sự thật… anh không tin em sao? – Thiền An Hạ lập tức chạy đến níu lấy cánh tay Vân Nhã Thiên không buông , bộ dạng yếu ớt.

– Sao? Nếu là trò do chị cô bày ra thì cô làm gì phải sợ sệt như vậy…. hơn nữa tôi cũng muốn nghe xem cô gái kia có nói như vậy không? – Vân Nhã Thiên nhướn mày hừ lạnh, một mực không để ý bộ dạng yếu đuối của cô ta.

– Xin anh… đừng đi! Tin em một lần… – Thiền An Hạ nắm chặt cánh tay to lớn của Vân Nhã Thiên , nước mắt rơi xuống thấm vào cả tay áo.

– Thiền An Hạ.. tôi đã cho cô cơ hội cuối cùng để nói ra tất cả sự thật. Những đến phút cuối cô vẫn nói dối – Vân Nhã Thiên vứt cánh tay cô ta ra, khí chất âm lãnh khiến người ta rét run – Cô nghĩ tôi ngu ngốc đến mức không nhìn thấy gì sao? Tôi chỉ muốn thử cô.. để xem cô sẽ như thế nào…

Ngày thùng tiền bị tráo đi, cuộc trò chuyện của Thiền An Hạ và Thục Khuê… tất cả Vân Nhã Thiên đều nghe được, càng là chính mắt nhìn thấy. Anh chỉ cho cô ta cơ hội cuối để nhận tội nhưng không ngờ… cô ta còn đáng sợ hơn anh tưởng.

– Đừng.. đừng… Vân Nhã Thiên! – Thiền An Hạ khóc thành bộ dạng thê thảm nhưng người con trai trước mặt trong mắt anh chỉ có sự tàn nhẫn – Tha cho em lần này…

– Hừ… Đến lúc cô phải nhận hình phạt rồi! – đôi môi mỏng nở ra nụ cười lạnh lẽo nhìn đến cô gái đang khóc trước mặt.

Thiền An Hạ bị lời nói của Vân Nhã Thiên làm cho chấn động, trong lòng vừa tức giận vừa hận Thiền Nguyệt Cát đến khôn cùng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.