Con dao trên tay cô đâm xuống, nhưng lúc trên không đã bị một lực mạnh giữ lại.
Mà người giữ lại con dao của cô không ai khác mà chính là Đình Phong.
Đình Phong sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc ngay cô đang dạy dỗ Bạch Như Ý. Còn vì cô ta mà đỡ lấy con dao trên không, khiến tay không ngừng rỉ máu.
– Sở Thắng Nam cô gây chuyện đủ chưa ?
Gây chuyện ư ? Anh cư nhiên lại nói cô gây chuyện, tại sao anh nghĩ là Bạch Như Ý gây chuyện với cô mà lại nói cô đi gây chuyện với cô ta.
Chẳng lẽ trong lòng anh ngoài thù hận giết mẹ ra thì không còn gì nữa ư ? Chẳng lẽ cả cuộc đời này của anh cũng chỉ có một chấp niệm duy nhất là phải hành hạ cô, đối xử tệ với cô, anh mới mãn nguyện hay sao ?
– Đình Phong anh nghĩ tôi gây chuyện ? Hức…thật nực cười mà, nếu tôi muốn gây chuyện thì cô ta có thể ở đây đến ngày hôm nay sao ? Đình Phong là tôi nhìn nhầm anh rồi, tôi còn nghĩ có thể dùng tình cảm đối đãi với anh, bù đắp lại cho anh. Nhưng không…anh không hề xứng !
Thắng Nam vẫn cương quyết giữ chặt con dao trên không, bàn tay cô vẫn luôn giữ chặt lấy bàn tay của Bạch Như Ý.
Cô chính là hối hận tại sao lại mềm lòng mà không dứt khoát đâm một nhát cho Bạch Như Ý chết luôn cho rồi.
– Sở Thắng Nam, cô đừng nghĩ cô cao cả lắm. Thứ tình cảm, sự đối đãi giả tạo đó của cô, tôi không cần.
Loading…
Đình Phong lạnh lùng, vô tình nói ra những lời này được thì tất là anh đã quyết phải khiến cô đau khổ, anh mới cam tâm.
– đây là anh nói, Sở Thắng Nam tôi về sau tuyệt đối sẽ không dùng chân tình đối đãi với kẻ như anh nữa.
Thắng Nam quay sang đưa ánh mắt giết người nhìn vào Bạch Như Ý.
– còn cô ta, cũng đừng mong yên ổn làm phách trong ngôi nhà này.
Thắng Nam lúc này bỏ tay ra khỏi con dao, chuyển cánh tay đó đến ngay dưới hộp tủ lấy một con dao khác, không suy nghĩ mà đâm thẳng vào người Bạch Như Ý khi cô ta và Đình Phong không hề đề phòng.
” Á ” con dao găm ngay vào bụng của Bạch Như Ý khiến cô ta la hét, đau đến mức ngã xuống đất.
– đây là cảnh cáo dành cho cô. Bạch Như Ý con đường sau này của cô đi như thế nào phải phụ thuộc vào cô, chỉ cần là nơi nào có tôi và cô thì cô đừng mong có thể an ổn.
Thắng Nam nói rồi, quay gót rời đi. Cô chỉ để lại ánh mắt đầy căm phẫn nhìn về phía Đình Phong và Bạch Như Ý.
– Phong…có phải em sắp chết rồi không ?
Bạch Như Ý ôm lấy bụng sợ hãi, nhìn thấy Đình Phong liền nắm lấy tay anh.
– cô sẽ không chết, chỉ là mất nửa mạng mà thôi.
Đình Phong vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt đó, vẫn dùng cách cư xử thờ ơ đối với Bạch Như Ý.
Đến cuối cùng Bạch Như Ý đánh đổi tất cả chỉ để đổi lại một ánh nhìn của anh nhưng anh thì vẫn không thể cho cô ta cái ánh nhìn mà cô ta muốn.
– Tư Cầm cô đưa cô ta đến bệnh viện đi. Tôi sẽ đến ngay !
Thắng Nam sau khi rời khỏi căn phòng của mình thì cô đã một mình rời khỏi Kỳ Hoa viên.
Bản thân cô cái gì cũng tốt chỉ có mỗi tội là khó khống chế tình cảm của mình.
Chỉ mới hơn một tháng mà tình cảm cô dành cho người chồng trên danh nghĩa này của mình đã đến mức khó có thể tưởng tượng được. Cô không phải là yêu anh mà là đã dành tình cảm cho một người chỉ biết hận thù như anh, đó mới là điều khó tưởng tượng trong lòng của cô.
Cô trước nay ghét nhất là cùng đàn ông dây dưa không rõ quan hệ, thế mà giờ đây cô lại vấp phải điều mình chán ghét nhất.
Nguyên nhân khiến cô chán ghét đàn ông và hận đàn ông đến tận xương tủy phải bắt đầu nói về 3 năm trước.
~
Ngày sinh thần của người đàn ông cô yêu, cô muốn tạo bất ngờ cho anh ta vì thế mà tối đến lén vào nhà của anh ta để sắp xếp kế hoạch tạo bất ngờ cho anh ta.
Nhưng nào ngờ, vừa bước chân vào nhà thì cô đã thấy đôi giày cao gót quen thuộc ở ngoài cửa phòng. Không ai khác mà là đôi giày cao gót cô mua tặng cho cô bạn thân của mình, Lam Nhã.
Cô mới đầu chỉ nghĩ Lam Nhã chỉ đến để tìm người yêu cô vì thế không nghĩ ngợi nhiều, mà bước vào.
Vì căn nhà của Trần Diên Nam không quá lớn nên vừa vào cô đã thấy cửa phòng đang hé mở vì thế cô liền bước đến.
Trong lòng cố gắng chấn tỉnh mình không được nghĩ lung tung, nhưng rồi cô cũng bước đến trước căn phòng.
Ánh mắt cô nhìn qua khe cửa thì thấy được hai người Diên Nam và Lam Nhã đang quấn riết lấy nhau trên giường, còn phát ra tiếng ân ái ám muội.
Thắng Nam như chết lặng nhìn khung cảnh trong phòng, không dám tin tại sao người cô yêu lại có thể lên giường với bạn thân của cô.
Cô đạp mạnh cánh cửa bước vào, lên tiếng chất vấn.
– Trần Diên Nam anh tại sao lại đối xử với tôi như vậy ?
Người trước mặt cô lúc này là Trần Diên Nam, đại thiếu gia Trần gia.
Người mà cô hết mực yêu thương, mang cả chân tình để đổi lấy. Thế nhưng anh ta và cô bạn thân của cô, Lam Nhã đã lén lút vụng trộm sau lưng cô, phản bội cô.
Còn để cô tận mắt nhìn thấy hình ảnh hai người họ ân ái, lăn lộn trên giường.
– Thắng Nam anh…
Trần Diên Nam nghe tiếng Thắng Nam liền dừng lại hành vi đồi bại của mình, cúi đất nhặt lấy quần áo mặc vào. Còn kéo chăn che cho Lam Nhã bên cạnh.
Tất cả hành động của anh ta đều lọt vào mắt của có không sót một chi tiết nào.
– một người là bạn thân của tôi, một người là người tôi yêu nhất, cả hai người đều là những người tôi rất tin tưởng…vậy mà không ngờ, hai người lại nhẫn tâm lừa dối và phản bội tôi. Trần Diên Nam, Lam Nhã tôi nhất định sẽ khiến hai người hối hận.
Cô nói dứt câu nước mắt cũng vừa đúng lúc rơi xuống.