Học kỳ 2 của khối 12 thật sự trôi quá mau, chỉ như một cái chớp mắt, kì thi đại học đã ở ngay trước mặt.
Cảm tưởng hôm qua còn nghe tiếng Bạn Mập rên rỉ ỉ ôi, hôm nay đã phải vào trường thi rồi.
Đêm trước ngày thi đại học, Thiệu Nhất dường như còn hồi hộp hơn sĩ tử chân chính Lê Dương, cố ý ôm bể cá trong tiệm về nhà, bốn con cá koi đều lớn thêm một chút, quẫy đuôi ra bọt nước trắng xoá.
Trước khi ngủ Thiệu Nhất cứ xoa tai Lê Dương.
Lê Dương lấy chân đẩy anh, “Nhột.”
“Xoa nhiều một chút,” Thiệu Nhất thơm lên trán cậu, động tác trên tay không dừng, “Hy vọng bạn nhỏ của anh ngày mai tai tinh mắt sáng.”
Lê Dương khoa trương than thở: “Cậu bé hai mươi tuổi này, chưa ai nói rằng cậu quá mê tín sao?”
Thiệu Nhất mỉm cười, “Có em.”
Lê Dương chụp lấy tay Thiệu Nhất, không cho anh chọc ghẹo lỗ tai mình nữa, cậu kiêu ngạo nói: “Cậu bé, tin tưởng ta, tốt xấu gì cũng được nhiều người tôn xưng là học thần như vậy, sẽ không mắc sai lầm đâu.”
Thiệu Nhất cực thích biểu cảm ngông cuồng đáng yêu này của cậu, trở tay nắm lấy tay cậu, chống xuống hai bên đầu, cúi người cắn lên khoé miệng đang cười tủm tỉm.
Lê Dương lại đạp anh một cái, giương giọng hét: “Mao Đản! Mau tới kéo ba mày đi…… Ưm!”
Thiệu Nhất dùng miệng nhét ngược những lời cậu định nói.
Chỉ mất vài giây, một cái bóng màu trắng lấy tốc độ gió lốc vèo một phát phi lên giường.
Thiệu Nhất hoảng sợ, ngoái đầu liền đối diện với gương mặt thè lưỡi thở hổn hển của Mao Đản.
“Ha ha ha ha……”
Thiệu Nhất bất lực, dùng sức bế con chó vừa to vừa béo kia xuống giường.
“Thành tinh rồi.”
Lê Dương vẫn còn cười: “Biết làm sao giờ, ai bảo chủ của nó thông minh như vậy?”
Thiệu Nhất quay lại bóp mặt bạn nhỏ, “Khoe khoang chết em đi.”
Hai ngày sau kì thi đại học, áp lực học tập mười mấy năm chợt như tiếng chuông kết thúc giờ thi, tiêu tan trong gió.
Mặc kệ kết quả ra sao, giờ phút này tất cả họ đều thật sự thả lỏng.
Nguyện vọng vào đại học W được Lê Dương điền không chút do dự, vốn đã sớm nghĩ kỹ rồi.
Lão Tiêu vẫn lải nhải trên bục giảng, nói mãi không thôi về tầm quan trọng của nguyện vọng, nói qua nói lại cũng chỉ từng ấy.
“Ai da, trước đó nhắc rồi, bây giờ mấy đứa đã thi xong, cũng nên có mong muốn nhất định trong lòng, mình thi được đến đâu mình tự đánh giá,…… Bây giờ vẫn có thể cân nhắc, đợi đến lúc nhập lên mạng thì không sửa được nữa đâu, nhất định phải thận trọng…… Đây là lựa chọn lớn của cuộc đời con người, bọn trẻ các em……”
Lê Dương chán ơi là chán, tay trái chọc bút viết, tay phải chống đầu, dõi mắt nhìn chú chim sẻ đậu trên nhánh cây ngoài cửa sổ.
Nó đập cánh phành phạch trong chốc lát, bay đến cạnh cửa.
Lê Dương thấy trên chân nó buộc một sợi dây đỏ — hẳn từng bị bắt.
Cũng không biết trẻ con nhà ai xấu xa như vậy.
Chim sẻ nhỏ nhảy tới nhảy lui trên bệ cửa.
Lê Dương nhìn nó nhảy nhót hồi lâu, lúc quay đầu thiếu chút nữa bị lão Tiêu đang ngả người ngó trộm tờ nguyện vọng của cậu hù chết.
Lê Dương hú hồn, chim nhỏ ngoài cửa cũng bị giật mình, vỗ cánh bay đi.
Lê Dương thật sự cạn lời.
Cậu đẩy thẳng tờ nguyện vọng sang cho thầy xem.
Bên trên chỉ ghi một nguyện vọng duy nhất ở hàng đầu tiên.
Khoa y đại học W.
Lão Tiêu xoa cằm, tỏ vẻ vô tội đứng thẳng người, thế nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Chắc chắn chưa?”
Nhìn cách điền nguyện vọng ngạo mạn này, không hổ là xì tai của Lê Dương, có mục tiêu cũng có tự tin.
Hơn nữa khoa y của đại học W đứng đầu cả nước, còn lợi hại hơn Thanh Hoa Bắc Đại mà họ nói đùa trước đó.
Lê Dương gật đầu tỉnh rụi.
Lão Tiêu cũng gật gù, không nhiều lời nữa.
Lê Dương luôn luôn có chủ kiến, ông không cần lo lắng.
Thật sự cần lo lắng thế nhưng có vài người.
Tô Ngang.
Cầm tờ giấy kia đã nửa ngày vẫn chưa thấy cậu động bút. Hơn nữa khoảng thời gian ôn luyện trước đó cũng không ở trong trạng thái ổn định, chẳng biết lúc thi phát huy được tới đâu.
Đi ngang qua bàn Bạn Mập, lão Tiêu liếc tờ giấy của bạn một cái.
“Thi không tệ.” Lão Tiêu vỗ vỗ lưng bạn.
Ra khỏi phòng thi mặt mày hớn hở, điền nguyện vọng cũng không thấp.
Bạn Mập thẳng lưng: “Vâng!”
Lão Tiêu chuyển sang Tô Ngang bên cạnh, nhìn thấy tờ nguyện vọng trống không, nhíu mày.
“Tô Ngang, sao em không điền?”
Tô Ngang như đang đi vào cõi thần tiên, nghe tiếng lão Tiêu hỏi chuyện mới hoàn hồn.
Cậu ta cầm bút lên, khua tay hai cái lại buông xuống.
“Thầy ơi, em có thể đợi đến khi có điểm rồi điền trên mạng không?”
“Như vậy sao được? Tới lúc đó làm gì còn thời gian để cân nhắc.”
Tô Ngang thở dài, “…… Không phải, em đã cân nhắc rồi, chỉ là rất rối rắm……”
Lão Tiêu: “Nói thầy nghe một chút?”
Tô Ngang sắp xếp câu chữ nửa ngày, cuối cùng vẫn bỏ cuộc: “Thôi thầy ạ, thầy cứ kệ em đi. Em sẽ nghĩ xong trước khi có điểm, em hứa.”
Lê Dương nhìn sang bên này.
Tô Ngang có chuyện gì thì cậu không rõ, nhưng chắc chắn là vì Ngụy Vi.
Ai chẳng biết cậu ta đang trong độ tuổi thiếu nam dậy thì, ngày ngày u sầu vì chuyện tình ái, ở thời điểm này hẳn càng u sầu hơn.
Dù sao đi học đại học, khoảng cách sẽ không chỉ dừng ở tầng trên tầng dưới nữa.
Thiệu Nhất muốn mở tiệm trà sữa gần đại học W, dạo này đang bắt tay chuẩn bị, liên hệ được mặt bằng cho thuê xong lại phải lo liệu một đống công việc lắp đặt trang hoàng. Đợi tiệm trà sữa khai trương, nói thế nào cũng phải mất một năm nữa.
Thi đại học xong Lê Dương nhận được không ít tin nhắn thăm hỏi.
Có bố mẹ có ông nội có cô chú Mã, cả chủ nhiệm lớp cấp 2 cũng có lòng gọi điện thoại tới.
Mặt khác, cái người căng thẳng hết cỡ trước khi cậu thi là Thiệu Nhất, nay lại trông vô cùng bình tĩnh thong dong.
Hôm trước anh vừa liên hệ được công ty trang trí, cả ngày không phải đang nghe điện thoại thì là đang chuẩn bị nghe điện thoại.
Hai bên thảo luận mãi không đạt được nhận thức chung, một người bình tĩnh hết nấc như ông chủ Thiệu mà Lê Dương phải thấy anh lộ ra biểu cảm bất lực “Bộ bị ngu hả” không biết bao lần.
Lê Dương tính sang nhà ông nội ở nửa tháng đợi kết quả thi, điền nguyện vọng xong xuôi sẽ cùng Thiệu Nhất đến thẳng Tân Hải, tìm một công việc thuận tiện làm quen hoàn cảnh, thỉnh thoảng còn có thể ghé thăm dì Thiệu.
Vậy nên nửa tháng sau khi thi xong, trông cậu cực kì rảnh rỗi.
Cậu đã nhấn hết mọi nút trên điều khiển từ xa, thậm chí buồn chán tới nỗi dùng TV chơi rắn săn mồi.
Chỉnh tốc độ cao nhất, tương đối có tính khiêu chiến.
Có điều tính khiêu chiến cao quá cũng không hẳn là tốt.
Sau lần thứ tư bị đâm chết, Lê Dương cáu kỉnh ngoạm một miếng táo, ném điểu khiển xuống, lẳng lặng nhìn Thiệu Nhất đứng cạnh cửa sổ nói chuyện với vị giám đốc ông chủ nào đó.
Sáng nay anh vừa từ Tân Hải trở về, cũng vì việc cửa hàng mới, Lê Dương vốn định đi cùng anh, nhưng mấy ngày này đúng dịp lớp cậu tổ chức tiệc chia tay, thế nên hai người phải tách nhau ra mấy ngày.
Chẳng ngờ sau khi về, ông chủ Thiệu còn trở nên bận bịu hơn.
Vừa về liền tằng tịu với tên khác lâu như vậy.
Đàn ông là những niềm đau.
Lê Dương vô lý nghĩ.
Cậu nhìn chăm chăm bóng dáng Thiệu Nhất, hận thù gặm thêm miếng táo nữa.
Mao Đản nhảy nhót chạy đến, chồm lên người cậu.
“Khụ! Khụ khụ khụ!” Lê Dương suýt nghẹn miếng táo trong cổ họng, lập tức ho đến kinh thiên động địa.
Ho đến nỗi mặt đỏ ửng, nước mắt giàn giụa.
Thiệu Nhất nghe tiếng ồn thì quay ra nhìn, nhíu nhíu mày, nói vài câu liền vội vã cúp điện thoại.
“Có chuyện gì thế?” Anh bước nhanh tới sô pha, thay Lê Dương thuận khí.
Lê Dương bình tĩnh lại, nghiến răng bộp vào đầu chó Mao Đản.
“Chó ngu!”
Thiệu Nhất xoa lưng cậu, “Làm anh sợ quá, không sao chứ hả?”
Lê Dương tránh tay anh ra, nằm sang một bên, “Có sao.”
Thiệu Nhất niết cằm cậu, nhíu mày: “Sao vậy? Còn khó chịu? Không thì đi bệnh viện xem thử……”
Lê Dương quay mặt đi, hất tay anh ra.
“Niết méo mặt rồi! Đi bệnh shit ấy ông đây không đi!”
Thiệu Nhất thấy cậu như vậy, biết là không sao thật, liền ôm lấy cậu tươi cười, “Sao thế, ai chọc học thần của chung ta giận dữ vậy?”
Lê Dương trừng anh, chậm rãi phun ra hai chữ: “Chó, ngu.”
Thiệu Nhất chỉ vào Mao Đản, “Ngày mai bán luôn.”
“Bán chính anh ấy!” Lê Dương đạp anh một cái, “Chó ngu!”
Thiệu Nhất khựng lại, thở dài.
“Vậy được rồi.”
Lê Dương nhướng lông mày cao hết cỡ.Anh còn dám bảo được?!
Sau đó liền nghe Thiệu · lão lưu manh · Nhất nghiêm túc nói: “Bán cho nhà Lê đại học thần, chín hào tám không bao ship, chỉ cần chín hào tám, ban ngày moa moa, ban đêm……”
Lê Dương che miệng anh lại.
Thiệu Nhất nhướng mày, duỗi đầu lưỡi liếm lên lòng bàn tay cậu.
Lê Dương rụt tay, lau lên áo Thiệu Nhất.
Thiệu Nhất cười hừ một tiếng, túm lấy tay cậu cắn cho một ngụm.
Lê Dương không lau tay nữa, chỉ đạp thêm một cái, giận dữ nói: “Anh đừng có nói mà không làm!”
Thiệu Nhất: “……”
Anh đột nhiên cười.
“Ồ…… Ban ngày tuyên dâm sao?”
Anh không thể nín cười, hơi thở phả lên cổ Lê Dương, gây ra từng đợt điện tích.
Lê Dương rụt cổ lại, cảm thấy bản thân thật không biết xấu hổ, Thiệu Nhất cũng thật là đồ đểu, “Thôi thôi, anh……”
“Đừng thôi mà,” Thiệu Nhất vừa cười vừa cởi quần cậu, “Giờ luôn đi.”
“Anh muốn cùng em ban ngày tuyên dâm.”
Nề hà Lê Dương cuối cấp, hai người rất lâu chưa làm, hiện tại như được giải cấm, trận “Ban ngày tuyên dâm” này không tránh khỏi có chút lâu.
Lê Dương nghiêng người ngủ, cậu hé mắt nhìn Thiệu Nhất ôm mình không buông tay, quen chân huých một cái.
Thiệu Nhất mở mắt, hôn lên chóp mũi cậu.
“Đi dọn đê.”
Sô pha ngoài phòng còn dấu vết.
Thiệu Nhất: “Được rồi.”
Nhưng vẫn không động đậy, còn ôm cậu chặt hơn.
Lê Dương nghẹn giọng, “…… Thở không nổi.”
Thiệu Nhất buông lỏng, “Đợi lát nữa rồi dọn. Hai ngày nữa đến nhà ông nội, đúng không?”
Lê Dương lười biếng “Ừm” một tiếng.
Cậu cũng không thúc giục, dù sao trong phòng chỉ có hai người.
Cậu cọ mình vào ngực Thiệu Nhất, tìm một tư thế thoải mái.
“ĐI với em nhé?”
Lê Dương lầu bầu: “Anh đi làm gì? Anh không bận chuyện cửa hàng mới sao?”
“Nghe điện thoại thôi, không ảnh hưởng.” Thiệu Nhất nhìn xoáy tóc cong cong đáng yêu trên đỉnh đầu Lê Dương, không kìm được hôn hít, “Cần anh tự đi phải đợi một tháng nữa, còn chưa nói xong với bên kia, người phụ trách của họ làm việc quá lằng nhằng.”
Lê Dương nâng đầu dậy, “…… Em chưa gội đầu, toàn mồ hôi.”
Thiệu Nhất: “Ừ.”
Lê Dương lại chôn mặt xuống: “…… Thôi được. Nhưng năm nay thằng em họ của em chắc cũng về, nghe bảo bố mẹ nó bận đi công tác, ném nhóc thối đó về nhà ông nội.”
Thiệu Nhất: “Về thì về, còn sợ một nhóc thối sao.”
Lê Dương: “Anh không biết nó phiền cỡ nào đâu, lần nào gặp nó em cũng thấy ngứa tay, ngứa tay muốn đánh người ấy.”
Thiệu Nhất mỉm cười: “Nó chọc gì em?”
Lê Dương bĩu môi: “Nhiều lắm, từ bé đã hay mách lẻo. Lớn tí nữa suốt ngày bảo mẹ nó em đi đánh nhau không lo học.”
Thiệu Nhất nhướng mày, “Thiếu đòn vậy luôn, xem ra phải dạy dỗ mới được.”
Lê Dương nhìn anh cười: “Trùm bao tải hả? Đừng nha ông chủ Thiệu, nói sao cũng là em họ của em đấy.”
Thiệu Nhất cắn cậu một cái, “Đừng nghĩ ông xã em tàn bạo vậy chứ.”
Lê Dương nhìn anh chằm chằm.
Thiệu Nhất cho rằng bạn nhỏ lại sắp đỏ tai dỗi mình, chẳng ngờ Lê Dương nằm yên nửa ngày, đột nhiên mỉm cười, sau đó ôm cổ anh, kéo anh đến gần, thì thào bên tai anh.
“Ông, xã.”
“……”
Mắt Thiệu Nhất trầm xuống.
Anh xoay người đè Lê Dương dưới thân, nhướng mày nhìn bạn nhỏ nào đó trông như vừa hoàn thành một phi vụ quan trọng, thanh âm có mùi nguy hiểm: “Ơi? Gọi lần nữa đi?”
Thứ Lê Dương muốn chính là hiệu quả này, cậu đắc ý muốn chết.
“Xin em đi.”
Thiệu Nhất cúi đầu, dụi mình vào lỗ tai cậu, xin người ta mà chẳng khác gì dụ dỗ: “…… Xin em đấy bảo bối.”
Lê Dương cảm nhận được nhiệt độ trên người anh.
Thấy có vẻ không ổn.
“Ông chủ Thiệu, em đói bụng.” Cậu vội vã đổi đề tài, những mong Thiệu Nhất nghe được câu này sẽ lập tức đi nấu cơm cho cậu.
“Thật ư?” Thiệu Nhất mỉm cười khó hiểu, “Vậy vừa lúc.”
“Ưm……”