Diệp Châu Anh nhắm nghiền hai mắt, lông mày khẽ nhíu xuống, bàn tay thì bám chặt lấy vạt áo của Lục Bách Dịch. Cô không ngờ nụ hôn đầu của mình lại đau đớn tới vậy, mặc dù đây là điều bấy lâu nay cô vẫn luôn mong muốn nhưng tại sao lúc có được rồi lại cảm thấy khó chịu?
“Haaa…”
Nụ hôn sâu ấy vừa dứt cũng là lúc Trương Hạo Phàm ngoảnh mặt rời đi. Lục Bách Dịch thấy vậy buông tay khỏi người của Diệp Châu Anh, liếc nhìn đôi môi đã sưng đỏ của cô Lục Bách Dịch thoáng mỉm cười một cách hài lòng. Anh nói:
“Bây giờ tôi phải về công ty rồi, nếu cô muốn ở đây chơi một lát thì cứ ở đi… mà không về thì càng tốt.”
Sau đó, Lục Bách Dịch cứ thế để mặc Châu Anh đứng ở đấy rồi rời đi. Anh vừa làm một chuyện vô lễ với cô nhưng không hề nói gì đến nó mà cứ thờ ơ xem như chẳng có gì xảy ra vậy. Diệp Châu Anh cảm thấy tủi thân vô cùng, cô đứng lặng người giữa hành lang yên ắng, cảm giác cô đơn lạc lõng đến khó tả.
Sau nụ hôn vừa rồi Diệp Châu Anh đã nhận ra một điều rằng đôi khi một nụ hôn được trao đi không phải xuất phát từ tình yêu mà là sự thù hận. Nghe có vẻ vô lý nhưng đó lại là sự thật và sự thật nghiệt ngã ấy Diệp Châu Anh cũng đang phải gánh chịu.
Sau một lúc ổn định tinh thần, Diệp Châu Anh mới từ từ trở về phòng khách. Cô còn cẩn thận tô lại son và cố gắng giấu đi sự buồn bã trên nét mặt, Diệp Châu Anh mỉm cười đi tới bên cạnh ba mẹ và người thân trong gia đình rồi nói:
“Ba mẹ, chồng con phải về công ty nên anh ấy xin phép rời đi trước ạ.”
Trước mặt ba mẹ mình, Diệp Châu Anh vẫn phải nói tốt về Lục Bách Dịch. Nhưng Lục Bách Dịch nào có biết ơn cô về chuyện đó chứ?
“Ừ, ba mẹ biết rồi, Bách Dịch mới vừa xin phép ba mẹ xong. Nó là tổng giám đốc đương nhiên sẽ có nhiều việc để làm, không thể giữ nó ở lại lâu được.”
“Vâng…”
Trương Hạo Phàm vẫn luôn để ý từng chuyển đổi cảm xúc trên nét mặt của Châu Anh khi nhắc tới Lục Bách Dịch. Dường như cái tên đó đã trở thành nỗi ám ảnh với cô, có lẽ cuộc hôn nhân này không hề hạnh phúc như những gì mọi người nhìn thấy.
Rời khỏi biệt thự Diệp gia, Trương Hạo Phàm đã chạy đi tìm Châu Anh.
Thấy cô đang lững thững bước ra khỏi cửa, anh ấy liền chạy tới trước mặt cô rồi ngỏ lời:
“Để anh đưa em về.”
Diệp Châu Anh mỉm cười lắc đầu:
“Không cần đâu anh, em gọi tài xế riêng lái xe tới là được.”
“Anh còn có chuyện muốn nói với em nữa, chúng ta vừa đi vừa nói có được không?”
Nghe Trương Hạo Phàm nói vậy Diệp Châu Anh đành phải nhận lời.
Ngồi trên xe ô tô của Trương Hạo Phàm, Diệp Châu Anh luôn liếc mắt nhìn ra phía ngoài cửa xe. Lý do cô đột nhiên trở nên xa cách với Trương Hạo Phàm là vì anh ta đã thấy cô cùng Lục Bách Dịch hôn nhau, một nụ hôn đầy giả tạo và đau đớn.
“Châu Anh, em thấy trong người thế nào rồi? Có thấy mệt hay khó thở không?” Trương Hạo Phàm vừa lái xe vừa hỏi.
“Em không sao, em vẫn ổn.”
“Vậy thì tốt rồi, nhưng em vẫn phải tới bệnh viện thường xuyên để làm kiểm tra nhé? Anh sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cho em.”
Bệnh tình của Diệp Châu Anh chính bản thân cô là người hiểu rõ nhất. Dù gia đình đã chi rất nhiều tiền nhưng không ai có thể chữa dứt điểm căn bệnh này cho cô, cũng chính từ đó cô mới nhận ra rằng sức khỏe không thể mua được bằng tiền.
Diệp Châu Anh cười khổ, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt thâm trầm nhìn xuống váy, cô nói:
“Nếu bệnh tình của em không thể cứu vãn nữa thì anh hãy báo trước cho em, em muốn trước khi chết có thể kịp làm những điều mình muốn để khi ra đi không hối tiếc gì cả.”
Trương Hạo Phàm nghe những lời nói cảm động đó của Châu Anh cũng chỉ biết im lặng, tay anh ấy siết chặt vô lăng, tự trách bản thân vì đã không thể chữa khỏi bệnh cho cô.
Xe dừng lại trước cổng biệt thự Lục gia, Diệp Châu Anh mở cửa bước xuống và không quên cảm ơn Trương Hạo Phàm đã đưa cô về. Ngồi ở trong xe nhìn ra, thân ảnh nhỏ bé đáng thương của Châu Anh khiến trái tim Trương Hạo Phàm bỗng nhói đau. Sau cùng không thể chịu được mà bất ngờ ra tay đấm mạnh vào vô lăng.
Bộp!
“Chết tiệt!”
Phải tận mắt đứng nhìn người mình yêu trở thành vợ của Lục Bách Dịch, cứ nghĩ đến ngày tháng sau này Châu Anh bị đối xử tệ bạc là Trương Hạo Phàm lại cảm thấy hối hận. Nếu ngày đó anh ấy chủ động tỏ tình với cô trước thì có lẽ ngày hôm nay Diệp Châu Anh đã không phải là Lục thiếu phu nhân. Nhưng Châu Anh chỉ đơn thuần coi Trương Hạo Phàm là bạn, nếu có tỏ tình chắc cô sẽ từ chối.
Tối hôm ấy, sau khi giải quyết xong công việc ở công ty, Lục Bách Dịch liền đi thẳng đến quán rượu mới mở của Tiêu Đằng để ủng hộ.
Trình Tranh lái xe đưa Lục Bách Dịch đến trước cửa quán thì dừng lại, Lục Bách Dịch mở cửa bước xuống đồng thời nói với thư ký:
“Thư ký Trình, lát nữa tôi gọi thì cậu hãy tới, giờ thì lái xe về đi.”
“Vâng thưa Lục tổng.”
Xe vừa rời đi cũng là lúc Lục Bách Dịch bước vào trong quán rượu.
Tiêu Đằng nhìn thấy bạn thân đã tới liền chạy ra đón tiếp một cách nồng nhiệt. Anh ta đẩy Lục Bách Dịch tới một căn phòng vip rồi nhiệt tình nói:
“Đây đây, đây là phòng vip dành riêng cho bạn thân của tôi, mau vào đi.”
Cánh cửa phòng vip mở ra, bên trong phòng được bày trí theo phong cách nửa cổ nửa hiện đại. Màu sắc đèn chiếu trong phòng cũng không tới nỗi chói mắt, mọi thứ rất hài hòa, nói chung là đẹp.
Lục Bách Dịch cởi áo khoác vắt lên thành ghế, ngón tay nới lỏng cà vạt rồi ngồi xuống bên dưới. Trên mặt bàn có nhiều loại rượu khác nhau nên Lục Bách Dịch có thể tùy ý lựa chọn.
“Tiêu Đằng, rốt cuộc thì cậu tiêu bao nhiêu tiền để mở cái quán này?”
Tiêu Đằng cười cười nhìn anh:
“Dân doanh nhân đoán thử xem.”
“Cậu lúc nào cũng chỉ biết tiêu tiền vào mấy thứ vớ vẩn thôi nhỉ?”
“Vớ vẩn cái gì? Rồi cậu sẽ thấy mấy thứ vớ vẩn này khiến cậu thích thú đến thế nào thôi.”
Nói rồi Tiêu Đằng rót rượu cho Lục Bách Dịch, mỗi loại cho anh uống một lần như thế cũng đủ say.
Sau khi cơ thể đã ngấm rượu, Lục Bách Dịch bắt đầu rơi vào trạng thái choáng váng. Lúc này Tiêu Đằng mới lên tiếng hỏi anh:
“Mỗi hai chúng ta thì chán quá, nhưng ngại cậu đã có vợ nên tôi mới không gọi mấy cô gái chân dài tôi thuê tới thôi.”
“Tùy cậu, tôi sao cũng được.”
“Vậy thì thử nhé, cậu xem hàng tôi tuyển có ngon không rồi cho nhận xét.”
Tiêu Đằng rút điện thoại ra gọi cho quản lý, chỉ vài phút sau ba cô gái trẻ đẹp đã có mặt ở trong phòng. Lục Bách Dịch liếc mắt nhìn những cô gái này, cả ba đều rất xinh đẹp và quyến rũ nhưng có lẽ do nhìn quen rồi nên anh không thấy bất ngờ.
“Nào các em mau đến rót rượu cho Lục thiếu đi.”
Ba cô gái hí hửng chạy tới bên cạnh Lục Bách Dịch, hai cô ngồi hai bên còn cô kia thì giúp anh rót rượu. Cảm giác ôm mĩ nữ rất tuyệt nhưng bỗng dưng trong người của anh đã không còn tồn tại cảm giác thích thú nữa.
Hai cô gái ngồi bên cạnh anh không ngừng quyến rũ anh, họ đều thuộc top ngon nghẻ nhưng lại chẳng khơi dậy trong anh ham muốn, ngược lại còn thấy khó chịu nữa. Chưa được mười phút, Lục Bách Dịch đã đứng dậy muốn về nhà, điều này khiến Tiêu Đằng vô cùng kinh ngạc.
“Ơ kìa, ở lại thêm tí đã.”
“Tôi về đây, mệt rồi.”
Thấy Lục Bách Dịch định rời đi, Tiêu Đằng liền đuổi theo rồi nhét cái gì đó vào trong túi áo của anh rồi nói:
“Quà tặng nhé, cảm ơn vì đã tới.”
Lục Bách Dịch không để ý đến Tiêu Đằng đã nhét gì vào trong túi mình, chả hiểu sao trong người anh cảm thấy rất kỳ lạ, một cảm giác mà chưa bao giờ anh trải qua.
Tiêu Đằng thở dài vào lại trong căn phòng vip kia rồi phẩy tay đuổi ba cô gái ra khỏi phòng. Anh ta chống tay vào hông, liếc mắt nhìn xung quanh căn phòng rồi chép miệng:
“Mình đã dùng đến cả hương kích thích rồi mà cũng không làm hài lòng được Lục Bách Dịch, đúng là vị khách khó chiều.”
Thực ra mùi hương mà Tiêu Đằng xịt vào trong phòng ấy đã khiến cơ thể Lục Bách Dịch có phản ứng lạ. Chỉ là đến khi về tới nhà, hương kích thích mới có tác dụng.
Lục Bách Dịch mở cửa bước vào phòng ngủ, anh ném áo lên giường thì “quà tặng” trong túi mà Tiêu Đằng vừa nhét cho anh bỗng rơi ra ngoài. Cứ tưởng là cái gì hóa ra lại chính là bao cao su, Lục Bách Dịch cầm thứ đó lên, hơi thở dần trở nên nặng nề.
“Tiêu Đằng, cậu cũng biết đường tặng quà quá nhỉ? Toàn vớ vẩn!”
Lẩm bẩm chửi Tiêu Đằng trong miệng sau đó Lục Bách Dịch lại ném cái đó xuống mặt giường.
Đúng lúc ấy, Diệp Châu Anh từ trong phòng tắm bước ra, cô quấn khăn tắm quanh người nhưng lần này không phải là khăn của Lục Bách Dịch.
“Bách Dịch… anh về rồi sao? Nước trong phòng vẫn còn ấm, anh mau đi tắm đi.”
Giọng nói của Châu Anh đã lấy đi sự chú ý của Lục Bách Dịch. Anh quay đầu lại nhìn cô, lần này thì ánh mắt đã có chút chuyển biến. Quả nhiên là vẻ đẹp cơ thể của Diệp Châu Anh đã thu hút Lục Bách Dịch khiến anh mất cả cảm giác thích thú với mấy cô gái kia.
Thấy Lục Bách Dịch cứ nhìn chằm chằm vào mình Châu Anh cứ nghĩ anh đang giận vì chiếc khăn nên đã nhanh chóng giải thích.
“Khăn tắm này là em mới mua, còn của anh vẫn ở trong phòng tắm, em không có động tới.”
Lục Bách Dịch không nói gì cả, chỉ quay mặt đi thôi.
Lúc này thuốc đã ngấm vào cơ thể, cảm giác khó chịu càng lúc càng khiến anh nóng nực.
“Tiêu Đằng, rốt cuộc cậu đã cho tôi uống cái rượu khỉ gió gì thế?”
Lục Bách Dịch lẩm bẩm chửi Tiêu Đằng trong miệng, anh quay đầu lại lần nữa thì thấy Diệp Châu Anh đang lau tóc trước gương. Vốn dĩ định cứ thế ra khỏi phòng nhưng thế quái nào Lục Bách Dịch lại đi đến chỗ của Châu Anh. Anh lẳng lặng nắm lấy cổ tay cô sau đó kéo đến cạnh giường và đẩy cô nằm xuống.
“A!”
Hàng loạt hành động nhanh vội và không có lời giải thích nào của Lục Bách Dịch khiến Châu Anh hoảng sợ. Cô mở to mắt nhìn anh, định vùng dậy nhưng lại bị anh hạ người đè bên trên.
“Lục Bách Dịch, anh làm gì thế? Mau tránh ra!”