Dương Dịch Lam hiện tại chỉ là một cậu thiếu gia đang tuổi ăn tuổi chơi, chưa có việc làm cũng chẳng biết bản thân giỏi giang điều gì cả. Vì thế điều mà Dương Nhã Tình vừa nói đều đúng sự thật, nó khiến Dương Dịch Lam không thể chối cãi, nhưng cậu ta sẽ không vì điều đó mà từ bỏ.
“Sao chị cho rằng em không xứng với chị ấy? Chỉ cần sau này em có được một việc làm ổn định là được chứ gì?”
Dương Nhã Tình thở dài, cô ấy khoanh tay trước ngực và nói:
“Mày thích Châu Anh chân thành sao? Chị hỏi thật đấy? Nếu mày chỉ thích vì nhan sắc thì từ bỏ đi nghe chưa?”
“Thì chị phải cho em từ từ tìm hiểu chị ấy chứ?”
Dương Nhã Tình đột nhiên nổi giận, cô ấy lớn tiếng:
“Từ từ cái con khỉ! Chị cấm mày đấy, đừng có thích Châu Anh nghe chưa? Tránh xa cô ấy ra!”
Cảnh cáo em trai xong, Dương Nhã Tình liền quay người đi ra khỏi phòng và quên mất luôn chuyện mình đang định nói. Đến khi cửa phòng vừa đóng lại, Dương Dịch Lam liền lẩm bẩm chửi chị mình:
“Đồ chị gái xấu xa khó tính!”
Rầm!
Đang nói xấu chị gái thì đột nhiên cánh cửa lại bật mở, Dương Dịch Lam giật mình giả vờ ho sặc sụa.
“Khụ… Sao chị lại quay lại?”
“Chị quên mất là ba gọi mày xuống nhà kìa, mau xuống đi.”
“Em biết rồi.”
…
Hôm sau.
Biệt thự Diệp gia.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của Diệp Châu Anh ở tập đoàn D.G vì thế cô đã dậy từ sớm để sửa sang, trang điểm. Phong cách ăn mặc của Diệp Châu Anh đã thay đổi rất nhiều, trước đây cô ít khi mặc hở hang nhưng hiện tại cô đã chẳng ngần ngại mặc những bộ đồ như thế.
Diệp Châu Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng với chân váy xẻ tà làm lộ đôi chân dài miên man, dáng người của cô vẫn hấp dẫn như năm nào chỉ là cách ăn mặc thay đổi khiến cô trông hấp dẫn hơn bội phần. Cô vừa bước ra ngoài sân, Jim nhìn thấy vội đi tới cúi đầu chào:
“Tiểu thư.”
“Jim, hôm nay cậu không cần đi cùng tôi.”
Jim giật mình ngơ ngác, gương mặt lộ rõ sự ngạc nhiên.
“Tiểu thư, tại sao lại…”
“Tôi muốn tự lái xe đến chỗ này một lát, cậu ở lại biệt thự đi.”
Diệp Châu Anh vừa nói vừa nhanh chóng ngồi vào chiếc xe sang trọng của mình, đóng cửa lại và đeo chiếc kính đen lên. Một loạt hành động của cô diễn ra rất nhanh khiến Jim chưa kịp phản ứng thì Diệp Châu Anh đã lái xe đi mất rồi. Jim vô thức đuổi theo cô, cậu ta thực sự không muốn để cô một mình.
“Tiểu thư, nếu không có tôi đi cùng lỡ xảy ra chuyện gì thì sao đây? Cô thật là cứng đầu…”
Xe ô tô của Diệp Châu Anh vừa đi ra đường lớn thì đã bị một chiếc xe khác bám theo, chiếc xe đó vô cùng quen thuộc, nó là chiếc BMW X7 của Lục Bách Dịch. Anh lái xe bám theo Diệp Châu Anh cả một quãng đường nhưng Diệp Châu Anh lại chẳng hề để ý tới. Cô cứ thế lái xe đến bệnh viện Cicia để tìm Trương Hạo Phàm.
Trương Hạo Phàm về nước đã được mấy tháng nay, kể từ lúc làm phẫu thuật xong là anh ta luôn ở cạnh chăm sóc cho Diệp Châu Anh. Cô vô cùng biết ơn vị học trưởng này, đến khi cô khỏe lại hoàn toàn cô cũng không quên người đã luôn cố gắng giúp cô chiến thắng bệnh tật.
Diệp Châu Anh bước xuống xe cũng là lúc Lục Bách Dịch bước xuống xe, anh giống như là cái bóng âm thầm theo dõi cô vậy. Châu Anh tìm đến phòng bệnh trước đây của Trương Hạo Phàm vì nghĩ là anh ta đang ở đó nhưng đã có một bất ngờ xảy ra. Văn phòng của Trương Hạo Phàm nhưng bảng tên lại của bác sĩ khác, điều đó khiến Châu Anh khó hiểu. Cô khựng lại trước cửa phòng giây lát thì bỗng dưng có người ra mở cửa.
Cạch!
“Cô đến tìm ai?” một vị bác sĩ chợt hỏi.
Diệp Châu Anh vội vàng trả lời:
“Cho tôi hỏi đây có phải văn phòng của bác sĩ Trương Hạo Phàm không?”
“Cô không đọc bảng tên sao? Đây là văn phòng của tôi.”
“Vậy… bác sĩ Trương Hạo Phàm đâu rồi?”
“Xin lỗi, tôi mới chuyển tới bệnh viện này không lâu nên không biết vị bác sĩ nào tên Trương Hạo Phàm cả.”
“À, cảm ơn anh nhiều.”
Diệp Châu Anh cúi đầu cảm ơn vị bác sĩ kia, anh ta mỉm cười nói không có gì rồi rời đi để lại Diệp Châu Anh ngơ ngác đứng đó. Cô nghĩ ngợi một lúc rồi ra sảnh chính bệnh viện để hỏi y tá tiếp tân.
“Cô y tá, cho tôi hỏi hiện tại thì bác sĩ Trương Hạo Phàm đang ở đâu?”
Cô y tá lập tức trả lời:
“Dạ hiện tại thì bác sĩ Trương Hạo Phàm đã không còn làm việc ở Cicia nữa thưa cô.”
“Cô nói gì cơ?”
“Bác sĩ Trương Hạo Phàm đã xin thôi việc được hơn hai tháng rồi ạ.”
Câu trả lời của y tá khiến Diệp Châu Anh vô cùng bất ngờ và sửng sốt, trước đó Trương Hạo Phàm vẫn luôn nói mình đang ở bệnh viện Cicia nhưng giờ y tá lại nói anh ta đã thôi việc được hai tháng. Đây là chuyện thật khó lòng mà tin nổi, một người đang ở đỉnh cao sự nghiệp lại bất ngờ thôi việc không rõ lý do ư?
Diệp Châu Anh lặng lẽ rời khỏi bệnh viện Cicia, cô vừa đăm chiêu nghĩ ngợi vừa chầm chậm ra tới xe ô tô của mình. Cô nhấc máy gọi cho Trương Hạo Phàm, cô thực sự muốn biết tại sao Trương Hạo Phàm lại thôi việc và tại sao anh ta phải nói dối cô. Trong khi cô đang rất hỗn loạn thì đầu dây bên kia bỗng vang lên giọng nói vô cùng ấm áp.
[Alo, anh nghe đây Châu Anh.]
Diệp Châu Anh nắm chặt điện thoại, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Hạo Phàm, anh đang ở đâu thế?”
[Ờm… Anh đang ở bệnh viện, hôm nay có nhiều bệnh nhân quá nên là anh rất bận.]
“Vậy sao?”
[Mà em tìm anh có chuyện gì không?]
“Cũng không có gì quan trọng nhưng chúng ta có thể gặp nhau không anh? Em có chuyện muốn hỏi.”
[Được thôi, vậy hẹn ở quán cà phê cũ nhé.]
“Vâng.”
Sau khi cúp máy Diệp Châu Anh càng tò mò hơn về lý do Trương Hạo Phàm thôi việc, cô thật muốn biết nguyên nhân tại sao anh ta lại làm vậy.
Gọi điện xong, Diệp Châu Anh định mở cửa xe bước vào trong thì bất ngờ bị ai đó nắm lấy cổ tay. Diệp Châu Anh ngước mắt lên nhìn thì phát hiện đó là Lục Bách Dịch.
“Lục Bách Dịch, anh làm cái gì ở đây vậy?”
Lục Bách Dịch chăm chú nhìn cô, anh lên tiếng:
“Nói chuyện với tôi một lát đi.”
Diệp Châu Anh thẳng thừng hất tay ra, cô khó chịu:
“Tôi không có gì để nói với anh cả và tôi cũng không muốn nói chuyện với anh.”
“Nhưng tôi muốn nói chuyện với em.”
“Thì kệ anh!”
Lục Bách Dịch mặc kệ sự cự tuyệt của Diệp Châu Anh, anh giằng ngoéo lấy cổ tay cô rồi kéo đi, kéo cô đến một góc khuất mới chịu buông.
Chát!
Lục Bách Dịch vô duyên vô cớ bị ăn tát, Diệp Châu Anh quả thực đang rất tức giận.
“Sao lúc nào anh cũng luôn tỏ ra rằng mình là người có quyền thế? Đúng là thật chẳng ra làm sao!”
Diệp Châu Anh định xoay người bỏ đi nhưng Lục Bách Dịch lại tóm lấy hai tay cô, anh đẩy cô sát vào tường rồi cố định hai tay trên đỉnh đầu. Diệp Châu Anh tròn mắt nhìn anh, hai tay cố giãy giụa tìm lối thoát nhưng bất lực.
“Anh lại tính làm cái trò gì thế hả? Nếu anh dám làm bậy, tôi sẽ hét lên đấy.”
Lục Bách Dịch áp sát mặt lại gần Châu Anh, hơi thở của anh, hơi ấm của anh gần tới mức khiến Châu Anh chán ghét quay mặt đi để khỏi đụng chạm. Thấy cô cự tuyệt mình, Lục Bách Dịch có chút bất mãn nhưng anh cũng chỉ biết từ từ nới lỏng tay ra.
“Em cứ việc hét lên nếu em muốn, để bọn họ tới đây đánh tôi và coi tôi giống kẻ biến thái cũng được nhưng em hãy cho tôi nói ra những gì muốn nói có được không?”
Diệp Châu Anh im lặng nhìn Lục Bách Dịch, cô không phản đối cũng không hét lên tức là cô đang ngầm đồng ý với điều kiện của Lục Bách Dịch.
“Cảm ơn em.”
“Anh muốn nói gì thì nói đi, tôi không có nhiều thời gian.”
Lục Bách Dịch bất ngờ kéo Châu Anh sát vào lồng ngực, hai tay siết chặt lấy cô trong lòng rồi rối rít:
“Châu Anh, chúng ta quay lại được không? Tôi nhớ em, tôi yêu em, tôi muốn có em ở bên cạnh mình. Những điều tôi nói đều là thật lòng thật dạ, cho dù em có tin hay không thì tôi vẫn muốn nói ra những lời này.”
Lại là những lời sến súa này, Diệp Châu Anh nghe thôi cũng thấy khó chịu. Dù cho thái độ của Lục Bách Dịch có chân thành thế nào thì đối với Diệp Châu Anh, từng chữ anh nói đều giả tạo.
“Lục Bách Dịch, chúng ta đã ly hôn rồi, anh buông tha cho tôi đi.”
Lục Bách Dịch nghe vậy càng ôm Châu Anh chặt hơn, giọng run run:
“Ly hôn thì sao chứ? Chúng ta có thể tái hôn được mà.”
Diệp Châu Anh bực mình đẩy Lục Bách Dịch ra khỏi người, cô cau có mặt mày, giọng đầy khó chịu:
“Anh đúng là buồn cười, sau hai năm anh thay đổi tới mức khiến tôi không nhận ra luôn đấy Lục Bách Dịch. Anh nghĩ tôi có điên hay không mà tái hôn với anh? Anh nói ra câu đó mà không biết ngượng sao? Thật phiền phức!”
Lời nói lẫn hành động lạnh lùng vô cảm ấy chứng tỏ trong lòng Diệp Châu Anh đã không còn Lục Bách Dịch nữa rồi. Cảm giác bị khước từ tình cảm thật khó chịu, thật đau đớn.
Lục Bách Dịch định đuổi theo Diệp Châu Anh thì bỗng dưng có điện thoại gọi tới.
[Lục tổng, người đại diện bên tập đoàn Hải Hà tới rồi, họ đang chờ anh trong phòng.]
Lục Bách Dịch vừa nghe điện thoại vừa nhìn theo chiếc xe ô tô của Diệp Châu Anh rời đi, anh thẫn thờ đáp lại:
“Bảo họ chờ tôi một lát, tôi tới ngay đây.”
[Vâng thưa anh.]
Lục Bách Dịch ngồi lên xe, tựa lưng vào ghế rồi thở dài. Đúng lúc ấy chuông điện thoại lại reo lên lần nữa, Lục Bách Dịch liếc mắt nhìn thì thấy trên màn hình hiện hai chữ “Anh Trai”. Dù biết anh trai đang gọi nhưng Lục Bách Dịch lại mặc kệ, không nghe máy cũng không tắt máy, anh đã lặp đi lặp lại hành động này từ lúc Lục Hàm Dương làm đám cưới với Nghiêm Hạ Nhi rồi.
Tập đoàn Lục thị, văn phòng Tổng Giám đốc.
“Lục tổng, anh về rồi.” Thư ký Trình khẽ lên tiếng chào.
Biết Lục Bách Dịch đã về, đại diện của công ty Hải Hà liền đứng dậy, hướng mắt về phía anh.
“Xin lỗi đã để cô chờ lâu. Xin tự giới thiệu tôi là Lục Bách Dịch của tập đoàn Lục thị, rất vui được gặp cô.”
Đại diện của công ty Hải Hà chính là con gái diệu của nhà họ Hải – Hải Lan Na. Cô gái này đã mến mộ Lục Bách Dịch từ lâu, hôm nay được gặp anh ngoài đời lại càng khiến độ mến mộ tăng lên. Kể từ khoảnh khắc nhìn thấy Lục Bách Dịch, Hải Lan Na như hóa đá, hai mắt chăm chăm nhìn anh với sự mê đắm không thôi.
“Hải tiểu thư, mặt tôi có dính gì sao?”
Lục Bách Dịch lên tiếng thì Hải Lan Na mới bật cười, cô ấy thẹn thùng đáp:
“Xin lỗi, tại tôi thấy… anh đẹp trai hơn so với trong ảnh quá nên là tôi…”
“Cảm ơn lời khen của cô, Hải tiểu thư đúng là cũng rất xinh đẹp lại còn tài giỏi nữa chứ.”
Lục Bách Dịch chỉ thuận miệng khen Hải Lan Na nhưng lại khiến cô ấy ngại tới đỏ cả mặt. Chỉ cần qua ánh mắt và cử chỉ của Hải Lan Na thì ai nhìn cũng biết cô gái này đã có tình ý với Lục Bách Dịch.