Trả Lại Tự Do Cho Anh

Chương 45: Vì Anh Thích Em.



New York, 8 giờ 30 phút sáng.

Trương Hạo Phàm cùng với Diệp Châu Anh tới bệnh viện Janness* – một bệnh viện nổi tiếng ở New York để gặp người bạn bác sĩ sẽ làm phẫu thuật cho cô.

*Janness là bệnh viện không có thật, được tạo ra từ trí tưởng tượng của tác giả, vui lòng không tra khảo.

Diệp Châu Anh lặng lẽ đi theo sự chỉ dẫn của Trương Hạo Phàm, cô cảm thấy rất hồi hộp và lo lắng. Bệnh viện này lớn hơn và rộng hơn bệnh viện Cicia rất nhiều nên cô nghĩ những người làm ở đây chắc hẳn đều có tay nghề rất cao.

Trương Hạo Phàm đưa Châu Anh tới phòng khám của bác sĩ có tên là Henry thì dừng lại và gõ cửa.

Cốc… Cốc…

“Please come in!”

Vừa được sự đồng ý của người trong phòng Trương Hạo Phàm liền mở cửa phòng, anh ta còn không quên quay lại nói với Châu Anh:

“Vào thôi.”

Diệp Châu Anh khẽ gật đầu, cô bẽn lẽn theo Trương Hạo Phàm vào trong phòng khám. Lúc nhìn thấy người bạn lâu rồi không gặp mặt, bác sĩ Henry liền hớn hở ra mặt. Anh ta thường nói tiếng Anh với bệnh nhân nhưng riêng đối với Trương Hạo Phàm lại nói ngôn ngữ mà cả hai cùng hiểu.

“Lâu rồi không gặp, Trương Hạo Phàm, cậu vẫn khỏe chứ?”

“Tất nhiên rồi, còn cậu thì sao?”

“Cậu thấy đấy, tôi cũng rất khỏe.”

Diệp Châu Anh đứng nhìn hai người đàn ông ôm nhau thắm thiết mà cảm thấy vui lây vì không nghĩ Trương Hạo Phàm lại có một người bạn thân ngoại quốc thân thiện như vậy.

“À, đây là Châu Anh, người tôi đã từng nhắc với cậu.”

Henry đánh mắt nhìn về phía Châu Anh theo hướng chỉ tay của Trương Hạo Phàm, anh ta liền há hốc miệng kinh ngạc khi thấy nhan sắc xinh đẹp của Diệp Châu Anh.

“Chào cô, tôi tên là Henry, bác sĩ của bệnh viện Janness.”

“Vâng, rất vui được gặp anh.”

“Hai người ngồi xuống đi.”

Bác sĩ Henry vỗ nhẹ vào vai Trương Hạo Phàm nói khẽ:

“Thì ra đây là cô gái mà cậu thích, quả nhiên rất xinh đẹp.”

Trương Hạo Phàm ngượng ngùng bật cười, chiếc má núm khiến gương mặt anh ta trông rất hiền và như sáng bừng cả khuôn mặt.

Sau bước làm quen, bác sĩ Henry liền đi vào vấn đề chính. Anh ta cầm hồ sơ bệnh án của Diệp Châu Anh trên tay, gương mặt lẫn ánh mắt dần trở nên nghiêm túc. Diệp Châu Anh cũng ngồi ngoan ngoãn lắng nghe, không tránh khỏi cảm giác hồi hộp.

“Tôi đã xem qua hồ sơ bệnh án của cô và cũng tìm hiểu rất nhiều phương pháp điều trị. Thực ra nếu để chắc rằng sẽ chữa triệt để được căn bệnh thì tôi không dám nói trước điều gì nhưng tôi nghĩ nếu làm phẫu thuật, khả năng cao sẽ giúp cô giảm đi triệu chứng và kéo dài tuổi thọ.”

“Vậy tôi có thể sống được bao lâu sau phẫu thuật?”

Thấy Diệp Châu Anh có vẻ căng thẳng, bác sĩ Henry liền đáp lời:

“Don’t worry, nếu cô có thể giữ được một tinh thần thoải mái thì có lẽ căn bệnh kia sẽ không thể làm gì ảnh hưởng đến cô. Quan trọng nhất vẫn là nằm ở ý chí chiến đấu với căn bệnh của cô.”

Diệp Châu Anh cúi mặt xuống, khẽ nói:

“Vâng. Thế bây giờ tôi cần phải làm gì?”

“Ngày mai cô bắt đầu nhập viện nhé. Trước phẫu thuật tôi cần kiểm tra tổng thể một lượt, nhanh nhất thì cuối tuần này chúng ta sẽ thực hiện phẫu thuật.”

Rời khỏi bệnh viện, tâm trạng của Châu Anh cứ thẫn thờ như người mất hồn. Trương Hạo Phàm biết được cô đang lo lắng về cuộc phẫu thuật nhưng ngoài việc an ủi cô và tiếp thêm tinh thần cho cô thì anh ta không biết làm gì hơn.

“Châu Anh, em uống đi.”

Trương Hạo Phàm đưa cho cô một cốc cà phê và nói với giọng vô cùng điềm đạm. Diệp Châu Anh đưa tay nhận lấy cà phê từ tay anh ta cũng không quên nói cảm ơn.

“Học trưởng, không biết sau phẫu thuật em sẽ ở lại nơi này bao lâu nhỉ? Một tháng, hai tháng hay một năm, hai năm… Cũng có khi là mười năm hoặc là…”

“Châu Anh, em muốn ở đây hay quay về tất cả đều do em quyết định. Nhưng trước mắt em hãy tập trung phẫu thuật, đợi khi em khỏe lên, em muốn đi đâu anh sẽ đưa em đi.”

Diệp Châu Anh vô thức quay sang nhìn thẳng vào mắt Trương Hạo Phàm, cô cảm thấy rất biết ơn và cảm động khi được quen biết một người tốt như anh ta. Một người đàn ông có thể vì cô mà cố gắng không biết bao lần, vì cô mà tình nguyện tới nơi đất khách quê người này mà không hề ngần ngại hay than vãn dù chỉ một chút. Cùng là đàn ông nhưng sao hai người mà cô gặp lại có thể khác hoàn toàn nhau đến thế. Nếu Lục Bách Dịch chỉ toàn đem đến cho cô đau khổ thì Trương Hạo Phàm lại toàn đem tới những gì tốt nhất cho cô.

“Học trưởng, sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?” Diệp Châu Anh hỏi Trương Hạo Phàm trong tình trạng rưng rưng nước mắt.

“Vì anh thích em, cực kỳ thích em.”

Trước đây khi Diệp Châu Anh chưa ly hôn, Trương Hạo Phàm ngại bày tỏ tình cảm của mình cho cô biết. Nhưng hiện tại cô đã ly hôn rồi, cũng chẳng còn vướng bận gì khiến Trương Hạo Phàm không thể bày tỏ tình cảm của mình nữa. Diệp Châu Anh khá bất ngờ trước câu nói ấy nhưng khi nhìn thẳng vào mắt của Trương Hạo Phàm, cô có thể cảm nhận được sự chân thành từ anh ta.

“Học trưởng, sao anh lại thích một người bệnh tật như em?”

Trương Hạo Phàm nhẹ nhàng giơ tay vuốt tóc mai của Châu Anh, cử chỉ vô cùng cưng chiều, anh ta nói:

“Người khác nhìn vào có lẽ họ nghĩ anh thích em là vì nhan sắc, vì gia tài của em, nhưng thực sự mà nói hai thứ đó anh không hề quan trọng. Bởi anh biết anh đủ khả năng quen được một người phụ nữ xinh đẹp, đủ điều kiện có được khối tài sản khổng lồ nhưng sau tất cả anh vẫn muốn theo đuổi em.”

Trương Hạo Phàm vừa có ngoại hình xuất chúng vừa có tài năng, vì thế anh ta thừa sức kiếm được một cô bạn gái xinh đẹp ngang ngửa Châu Anh. Dù vậy Trương Hạo Phàm vẫn nhất quyết chung tình với mối tình anh ta theo đuổi bao năm nay, mặc cho cô ấy đã trải qua một cuộc hôn nhân không mấy vui vẻ.

Diệp Châu Anh cảm thấy thật hổ thẹn vì cô tự thấy bản thân không xứng với Trương Hạo Phàm. Cô đã từng là phụ nữ có chồng, không những thế cũng chẳng còn cái gọi là “lần đầu” nữa. Trong khi Trương Hạo Phàm lại là một anh chàng độc thân hoàn hảo mọi mặt, cô thực sự không xứng đáng.

“Học trưởng, anh đừng thích người như em, anh xứng đáng với những người tốt hơn thế. Em chỉ là một người phụ nữ đã ly hôn và bệnh tật, em sẽ chẳng giúp anh được gì cả.”

“Em đừng nói vậy, chuyện anh thích em là chuyện khó mà thay đổi. Anh chẳng ngần ngại điều gì cả, anh chỉ muốn được thích em thôi, chỉ đơn giản như thế thôi.”

Đối với Trương Hạo Phàm được gặp và đem lòng yêu Diệp Châu Anh là hạnh phúc đối với anh ta. Một tình yêu chân thành đến từ tận con tim thì sẽ chẳng bao giờ so đo, tính toán chuyện xứng hay không xứng, mà đơn giản chỉ muốn được bên cạnh người ấy, khiến bản thân càng hạnh phúc hơn là được rồi.

Cùng thời điểm ấy, tại thành phố Kiều Thành.

Lục Bách Dịch bỗng dưng xuất hiện ở khách sạn mà Nghiêm Hạ Nhi đang ở, gương mặt anh đằng đằng sát khí, ai nhìn thấy cũng sợ hãi né tránh.

Trong lúc đó, Nghiêm Hạ Nhi vừa say xưa chăm sóc da mặt vừa ngâm nga hát, cô ta không hề hay biết mình sắp phải đối mặt với chuyện kinh khủng gì.

Rầm!

“Giật cả mình.”

Nghiêm Hạ Nhi suýt rơi tim ra ngoài vì tiếng ai đó đập cửa. Cô ta khó chịu nói vọng ra:

“Ai thế?”

Từ lúc bị người của Lục Bách Dịch bắt đi, Nghiêm Hạ Nhi đã được Lục Hàm Dương chuyển sang khách sạn khác thuộc quyền sở hữu của anh ta cho an toàn. Lục Bách Dịch biết điều đó nên hôm nay anh mới đích thân tìm tới đây.

“Là tôi, Lục Bách Dịch.”

Nghiêm Hạ Nhi đột nhiên mừng ra mặt khi thấy Lục Bách Dịch tới đây nhưng cô ta cũng không khỏi nghi hoặc.

“Tại sao anh lại tới đây?”

“Mở cửa ra đi, tôi muốn nói chuyện với cô.”

Nghiêm Hạ Nhi đi tới cửa nhưng chỉ dám mở hé ra nhòm.

“Muộn thế này rồi mà… á!”

Lục Bách Dịch thẳng thừng kéo phăng cánh cửa ra khiến Nghiêm Hạ Nhi không kịp trở tay. Anh lập tức đưa tay bóp lấy cổ cô ta sau đó đẩy cô ta vào trong phòng và đóng cửa lại. Cảnh tượng đó đã bị người của Lục Hàm Dương nhìn thấy, anh ta nhanh chóng gọi điện báo cho Lục Hàm Dương biết tình hình.

Bên trong phòng, Nghiêm Hạ Nhi tỏ ra vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ. Ánh mắt của Lục Bách Dịch đỏ ngầu lên như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.

“Chính cô, chính cô là người đã khiến Châu Anh phải ly hôn với tôi đúng không? Cô đã đưa bức ảnh chụp đêm hôm đó cho cô ấy có phải không?”

Nghiêm Hạ Nhi khó thở giữ lấy tay của Lục Bách Dịch, cô ta khẽ mỉm cười:

“Ha… Hai người ly hôn là chuyện sớm muộn thôi, tôi chỉ là thúc đẩy quá trình đó sớm hơn một chút.”

Lục Bách Dịch như mất hoàn toàn kiểm soát, anh tức giận nghiến răng hất văng Nghiêm Hạ Nhi ngã xuống mặt đất.

“Nghiêm Hạ Nhi, đêm hôm đó… chúng ta thực sự đã ngủ với nhau sao?”

“Đương nhiên rồi, lúc đó anh đã rất điên cuồng khi làm tình với em.”

Chát!

Nghiêm Hạ Nhi vừa dứt lời đã lập tức ăn một cú tát đau đớn từ Lục Bách Dịch.

Cô ta vội vã ôm mặt, ngơ ngác nhìn anh:

“Lục Bách Dịch, anh dám tát tôi?”

“Cô đúng là rất giỏi nói dối đấy Nghiêm Hạ Nhi. Đêm hôm đó thực chất chả có cái gì xảy ra cả, là cô đã tự cởi đồ của tôi rồi làm như chúng ta đã làm tình với nhau.”

Nghiêm Hạ Nhi nghe xong chợt chững lại vài gây sau đó phá lên cười.

“Hahaha, Lục Bách Dịch… tiếc là anh nhận ra quá muộn rồi. Anh đúng là ngu ngốc, một thằng ngu khi bị tôi dắt mũi, ahahaha. Bây giờ thì vui rồi, Diệp Châu Anh đã ly hôn với anh, coi như kế hoạch của tôi hoàn thiện được bước đầu… Á!”

Lục Bách Dịch điên tiết đi tới túm lấy tóc Nghiêm Hạ Nhi giật ngược lại, anh gằn giọng:

“Cô có tin là bây giờ tôi sẽ giết chết cô không?”

“Anh dám sao?”

Nói rồi Lục Bách Dịch liền đứng dậy, anh đi thẳng vào phòng bếp, không chần chừ mà rút con dao sắc nhọn ra. Nghiêm Hạ Nhi thấy anh cầm dao, gương mặt bỗng xám ngoét lại, miệng lắp bắp:

“Lục… Lục Bách Dịch, anh đừng có qua đây… đừng có qua đây.”

Lục Bách Dịch thản nhiên liếc nhìn con dao, anh nhếch miệng cười và nói với cô ta:

“Hôm nay tôi sẽ khiến cho cô biết thế nào là sợ hãi, thế nào là cái giá khi động tới giới hạn của Lục Bách Dịch.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.