CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.–.- – -.–..- -.. /.–.-…….- — -. –. -….- — -. –….-.- -. –..—- —-. —..
Anh không nghĩ về sau bức ảnh kia sẽ khơi lên gợn sóng gì, chỉ thuận lợi tìm được Diệp Binh, ôm theo lô hàng đầu tiên của mình lên xe quay lại Hậu Lâm. Bọc đồ bị anh giấu dưới gầm giường, không để Hạ Uyển Uyển phát hiện.
Quốc Khánh còn ba ngày nghỉ, Khương Tiêu ấn theo kế hoạch ngoan ngoãn đọc sách làm đề, chờ tới khi đi học lại.
Thực ra sau khi anh rời khỏi thành phố Liễu Giang, một chuyện bất ổn đã xảy ra.
Các thiếu niên ngồi ở quán cà phê chụp ảnh kia đang xem những tấm ảnh mình chụp được. Trong nhóm toàn mấy đứa trẻ nhà giàu, không phải chưa bao giờ thấy máy ảnh, nhưng đây là loại mới lấy từ nước ngoài về, giá không hề rẻ, chất lượng ảnh khác hẳn, chụp đại một tấm ngoài cửa sổ cũng đẹp.
Chủ chiếc máy ảnh là một cô gái nhỏ tên Lận Dung Giai, chút kiêu ngạo ánh lên trên gương mặt. Cha cô là tổng giám đốc công ty Vịnh Giang, hoàn cảnh gia đình tốt nhất trong đám thiếu niên.
Máy ảnh dạo một vòng qua tay người khác rồi về tới tay Lận Dung Giai, không ít cái nhìn hâm mộ và lời ca ngợi hướng về cô. Các thiếu niên tán gẫu đủ thứ chuyện, ban đầu nói về máy ảnh, cuối cùng chuyển tới từng cá nhân.
Anh trai… nói đúng hơn là anh họ bên nội của Lận Dung Giai – Lận Thành Duật mới đi chữa bệnh ở nước ngoài về. Căn bản là một tháng trước anh ta bị tai nạn xe hơi. Thực ra vụ tai nạn không nghiêm trọng lắm, không gây nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lúc ngã xuống anh ta bị đập đầu, dẫn đến não bị chấn động chút xíu, hôn mê một thời gian. Khi tỉnh lại, anh ta như biến thành một người đầu óc không bình thường, cứ điên điên khùng khùng, miệng hỏi mãi đây có phải giấc mơ hay không, tìm kiếm khắp nơi, còn há miệng cắn tay mình đến chảy máu, nhìn kỹ sẽ thấy cả đôi mắt đỏ ngầu.
Gia đình sợ hãi không thôi, tưởng bị đâm xe đến hỏng não, cuống cuồng đưa ra nước ngoài điều trị. Chẳng qua đầu óc anh ấy hình như lại mau chóng khôi phục về trạng thái bình thường, tuy nhiên ông nội Lận không yên tâm, kiên quyết bắt anh ấy ở lại đó, chữa khỏi vết thương trên người rồi mới cho về.
Sở dĩ loại chuyện này có thể trở thành chủ đề câu chuyện trong lời người thiếu niên không phải vì bản chất nó ly kỳ đến mức nào, mà chỉ vì bản thân Lận Thành Duật thôi. Mười bốn tuổi, vẻ ngoài đẹp quá cũng đủ hấp dẫn ánh nhìn. Mỗi lần nhắc tới nhà họ Lận, trong mắt các thiếu niên chỉ có Lận Thành Duật. Con lai, là giáo thảo ván đã đóng thuyền, nhân vật đình đám hàng đầu ở trường. Cậu ấy như người chỉ trong truyện tranh mới thấy, vì thế các cô gái nhỏ luôn ảo tưởng đôi chút.
Thái độ của Lận Dung Giai với Lận Thành Duật hơi phức tạp. Có người anh họ như vậy, quả thực cô cũng nở mày nở mặt, đồng thời nhận được nhiều lợi ích ở trường học và mối quan hệ bạn bè. Tuy nhiên xét về phương diện khác, cô nàng lại hơi sợ đối phương, thậm chí còn thấy chút ghen ghét.
“Đừng nhắc tới anh ấy nữa.” Cô nàng nói với các bạn của mình: “Anh ấy xin nghỉ, trong tương lai gần sẽ không tới trường.”
Các bạn lập tức thở dài thất vọng.
Ra ngoài tụ họp một chuyến, Lận Dung Giai rất đỗi vui vẻ đi về nhà.
Cô nghịch chiếc máy ảnh vừa đến tay mình, chuyển từng tấm ảnh lên máy tính trong phòng đọc sách, chuẩn bị phóng to chọn mấy tấm để rửa. Bên trong có một ít ảnh chụp cá nhân cô, có cả ảnh chụp cảnh phố phường khá đẹp. Giữa loạt ảnh, có một tấm vốn dĩ cô định chụp cái cây trong công viên ở ngã tư đường, nhưng đúng lúc này một chiếc xe bus lại đi qua, vì vậy tấm ảnh đã chụp phải chiếc xe bus đó.
Dĩ nhiên xe bus không có gì đẹp, người trên xe chen lấn ồn ào, song ảnh lại được chụp rất rõ. Lận Dung Giai chuẩn bị xóa bức ảnh kia đi thì cửa phòng đọc sách bỗng bị người nào đó mở ra. Bàn tay đặt trên con chuột của cô nàng cứng đờ, cả người lập tức nghệt ra.
Người vừa vào là Lận Thành Duật.
Nhà họ Lận là một dòng họ có niên đại lâu đời, tám thế hệ trước đều là những người có tên tuổi. Tòa nhà gia đình rất lớn, mọi người sống chung với nhau.
Công ty Vịnh Giang do ông nội Lận sáng lập, phát triển rực rỡ dưới tay cha mẹ Lận Thành Duật. Nghiệp vụ chính hiện nay là kinh doanh khách sạn cao cấp, hô mưa gọi gió ở vùng duyên hải bên này. Thế nhưng người con lớn thông minh tài giỏi nhà họ Lận, cũng chính là cha Lận Thành Duật lại không tốt số, mất sớm; mẹ y đã ly hôn xuất ngoại từ lâu, sau đó không còn tin tức, để lại đứa bé Lận Thành Duật mới sáu tuổi, được ông nội Lận tự tay chăm sóc.
Ông nội Lận là chủ tịch công ty, nắm giữ nhiều cổ phần nhất. Vốn đã có 30%, về sau trước khi chết con lớn giao thêm 30% của Lận Thành Duật cho ông cầm, tổng lại đã thành 60%.
Dù gì con trẻ hãy còn nhỏ, tạm giao cho người lớn quản lý vẫn hơn. Ông nội Lận quả thực cũng xem trọng Lận Thành Duật có thừa, quan tâm đến y nhất trong đám con cháu. Do đó phần lớn cổ phần sau này sẽ là của y.
Nhưng bây giờ, suy cho cùng ông nội Lận cũng lớn tuổi rồi, đã giao rất nhiều chuyện của công ty cho người khác phụ trách. Cha Lận Dung Giai là đứa con trai thứ hai trong nhà, vậy mà lại không lấy được nhiều cổ phần lắm, chỉ khoảng 20%, hiện đang phụ trách sự vụ cụ thể ở công ty, là tổng giám đốc có thực quyền. Nhà họ Lận còn mấy nhánh họ hàng bà con xa, đầu tư chút tiền, cộng lại nắm giữ 5% cổ phần, không nhúng tay vào chuyện công ty, chỉ nhận hoa hồng. 15% cổ phần còn lại chia vào tay vài nhà đầu tư, cũng không ảnh hưởng được đến việc lời nói của ai có quyền lực nhất.
Tuy nói là người một nhà, nhưng có chút việc xấu tẩm ngẩm tầm ngầm cũng bình thường. Hiện giờ dù cha Lận Dung Giai đang quản lý việc chính ở công ty, song rõ ràng đây cũng chỉ là lót đường cho Lận Thành Duật, chờ y lớn lên mà thôi.
Lận Dung Giai nhỏ tuổi như vậy cũng biết đôi phần. Cha mẹ cô thường xuyên lén thương lượng chút chuyện, cô từng nghe thấy vài lần, mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn biết loáng thoáng ý nghĩa. Vì vậy, cảm xúc của cô với Lận Thành Duật có rối ren, có ghen ghét, có sợ hãi, và cả hâm mộ.
Ngay bây giờ người này đang đứng trước mặt mình, hơn nữa Lận Dung Giai còn từng nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu như sắp hút máu của y lúc y mới tỉnh lại ở bệnh viện, thành ra bây giờ sự sợ hãi chiếm phần đông, đờ ra tại đó không dám nhúc nhích.
Cô cảm thấy dáng dấp Lận Thành Duật tinh quái như hồ ly tinh vậy, giống từ tướng mạo đến tính cách. Sau lần bị thương trở về này, sự khác thường kỳ dị không nói nên lời càng rõ ràng hơn.
Chẳng qua Lận Thành Duật không nhìn cô. Vẻ mặt y lạnh nhạt, lật tìm ở kệ sách bên kia rồi rút lấy một quyển sách, không nói với cô nổi nửa câu, quay lưng chuẩn bị rời khỏi.
Vẻ mặt Lận Dung Giai dịu xuống chút, vừa dời mắt về màn hình máy tính định xóa ảnh, Lận Thành Duật vốn từ đầu đã coi cô như không khí, khi quay người đúng lúc chạm mắt phải màn hình lại bỗng như biến thành quỷ, lao vọt từ chỗ kệ sách tới phía sau cô nàng.
Lận Dung Giai bị y dọa, tay run lên click xóa ảnh. Sau đó, cô nhìn Lận Thành Duật giựt phắt con chuột từ tay mình, nhìn chằm chằm cô, giọng điệu chợt mang nỗi tức giận: “Ảnh cô lấy từ đâu ra? Sao lại xóa?”
“… Đây là ảnh em chụp.” Lận Dung Giai không hiểu sao y bỗng dưng nổi đóa lên, song vẫn nhắc nhở y: “Có… có thể restore.”
Lận Thành Duật không thể nào không biết cả chút chuyện nhỏ này. Chắc do não bộ anh ta khôi phục không tốt lắm. Lận Dung Giai nhìn thấy tay cầm chuột của y cũng run lên, dời đến cửa sổ chính, rõ ràng thùng rác đã ở ngay trước mắt, vậy mà y tìm đi tìm lại hồi lâu mới thấy, chuyển bức ảnh kia về.
Bức ảnh cũng không có chỗ nào kỳ lạ, chẳng qua chụp nhầm phải xe bus, nhưng vì gần quá nên ảnh chụp khá rõ ràng, có người đang ngồi bên cửa sổ, đúng lúc quay mặt về phía ống kính, thế cho nên máy ảnh đã bắt được gương mặt.
Vừa lúc cậu ta ngồi ở vị trí chính giữa, nếu xem ảnh thêm vài lần thì sẽ nhanh chóng chú ý tới thiếu niên này. Tướng mạo không tệ, mỗi tội toàn thân lôi thôi, mặc một cái áo thun đã cũ, đeo cặp sách về phía trước, còn ôm theo một chiếc túi lớn. Phong cách này thường thấy ở người trẻ làm công tại Liễu Giang, nhìn thần thái chứa đựng vài phần mỏi mệt, không biết làm cu li gì.
Tuy nhiên, sau khi xem kỹ bức ảnh này, thái độ của Lận Thành Duật càng kỳ quặc hơn.
“Em tìm được anh rồi.” Lận Dung Giai nghe thấy y lẩm bẩm tự nói với mình: “Em tìm được anh rồi, cuối cùng…”
Lắng nghe trong thanh âm kia có chút nghẹn ngào. Lận Dung Giai nhát gan không dám quay đầu lại. Nếu cô liều mình nhìn sang thì sẽ thấy Lận Thành Duật mặt mày xưa nay luôn lạnh nhạt bây giờ lại đỏ cả mắt.
Có điều bức ảnh kia chụp được không ít người, trên xe bus còn có những người khác, cộng thêm người qua đường, tính ra phải mấy chục cá nhân. Lận Dung Giai cũng không biết rốt cuộc Lận Thành Duật đang chỉ ai.
Y sao chép tấm ảnh kia đi, hỏi cô chụp được nó ở nơi nào, cuối cùng còn không quên xóa sạch ảnh đó chỗ Lận Dung Giai, không cho cô lưu lại.
“Một nhà các cô thật đúng là chung dòng máu.” Lúc rời khỏi phòng đọc sách, Lận Thành Duật bỏ lại cho cô một câu hết sức khó hiểu: “Rất hữu ích, cảm ơn.”
Thực ra đằng sau còn một câu nữa, nhưng âm lượng quá nhỏ, nhỏ như nói với bản thân, Lận Dung Giai không nghe thấy.
“Luôn có thể để tôi gặp được anh ấy.”
Lận Dung Giai đột nhiên nhận được lời cảm ơn mà không dám thở mạnh, không biết Lận Thành Duật lại điên khùng gì.
– .-..- — -. –…- -.-…… -….. -.–. -..-.-.-.– —.-. -…–..-………-.-.- -.-. — —
Tác giả có chuyện nói:
Nhưng mà bây giờ gặp cũng vô ích.