CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
– .-..- — -. –…- -.-…… -….. -.–. -..-.-.-.– —.-. -…–..-………-.-.- -.-. — —
Mặc dù nói mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng đúng thực anh và Lận Thành Duật sinh ra đã là người thuộc hai thế giới khác nhau. Những chuyện cả hai trải qua có sự khác biệt rất lớn. Chẳng qua y nói thẳng ra vậy khiến cho Nhạc Thành đứng bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên.
Dù sao cũng là chuyện công ty, gia đình có bao điều quanh co khúc chiết. Đây quả nhiên không hề coi Khương Tiêu như người ngoài.
“Bây giờ em không có gì không thể nói với anh.” Lận Thành Duật đưa tay lau vệt nước đường ở kẹo hồ lô dính trên khóe miệng Khương Tiêu, ánh mắt hiền hòa: “Tiêu Tiêu à, sau này anh gặp chuyện gì thì nhớ phải tìm đến em nhé. Có vấn đề cứ hỏi em, em sẵn sàng nói hết cho anh, em cũng rất mong có thể giúp đỡ anh phần nào.”
Khương Tiêu quay đầu đi, anh không muốn mắc nợ y: “Thế thì bỏ đi. Đó là chuyện của nhà họ Lận các cậu, không liên quan gì tới tôi.”
Giờ anh đã biết vì sao đời trước nhà họ Lận phá sản rồi. Họ hàng trong nhà cứ nhấp nhổm không yên, tính ra cũng hơi giống tình trạng bên nhà mình.
Suy cho cùng, Lận Thành Duật vẫn cần về nhà ăn Tết. Hôm nay y phải đi, đi rồi sẽ tỉnh táo.
Có điều nghe vậy cũng thấy được lòng Lận Thành Duật tàn nhẫn thật. Dứt khoát dồn cho ông cụ việc này vào thời khắc mấu chốt trước thềm năm mới, không sợ người ta mệt. Đời trước lúc anh gặp Lận Thành Duật, cậu ta không còn người thân nào bên cạnh. Có lẽ đời trước ông nội cậu ta không được may mắn, đại khái là gặp vấn đề về sức khỏe. Nếu vậy, lúc này không phải nên tu thân dưỡng tính sao?
Lận Thành Duật ra hiệu ánh mắt với chú Nhạc. Chú Nhạc ngầm hiểu, đi ra xa chút.
Dường như y biết Khương Tiêu đang thầm mắng gì đó. Sau khi chú Nhạc rời khỏi, y nói với Khương Tiêu về chuyện này: “Đời trước ông nội em đột phát bệnh tim, lại không được cứu chữa kịp thời, lúc đưa đến bệnh viện đã muộn rồi. Về sau chạy chữa thế nào cũng không thể cứu được.”
Năm nay ông cụ nhà họ Lận mới ngoài sáu mươi, bình thường rất khỏe mạnh sung sức. Nhưng vốn ông cụ đã bị chuyện công ty đóng cửa kích thích, sau Lận Phong thắng thế còn cố tình tới trước mặt ông cụ nói rõ ràng sự việc, mắng ông cụ thiên vị bác cả từ khi bọn họ còn nhỏ, chưa bao giờ nhìn đến mình, trách mọi sự xảy ra bây giờ đều do ông cụ gieo gió gặt bão.
Mất hết cơ nghiệp gia đình, người thân thì chia rẽ, ông nội không chịu nổi, lên cơn đau tim tại chỗ.
“Hiện giờ người chú kia của em đã bắt đầu kế hoạch, sớm muộn gì ông nội cũng phải biết, càng chậm trễ chuyện càng nghiêm trọng, đến lúc đấy ông cũng chỉ càng giận dữ không chịu nổi thôi.” Lận Thành Duật thở dài: “Tiêu Tiêu à, anh sống lại một lần với cô Hạ nên cũng biết. Đôi khi rất nhiều loại bệnh của con người là tâm bệnh. Bệnh tại cơ thể còn dễ chữa, tâm bệnh thì khó lắm. Người ở bất kỳ tuổi nào cũng phải có hy vọng và mục đích sống mới được.”
Không sai, Lận Phong là con sói mắt trắng. Toàn bộ cơ nghiệp Vịnh Giang đều do ông nội Lận và bác cả Lận gây dựng thành, vị thế và cuộc sống như ngày nay của ông ta đều nhờ vào người khác nâng lên.
Thế nhưng có câu ông ta nói không sai, quả thực ông nội thích bác cả nhà họ Lận hơn. Xét công bằng thì bác cả thông minh hiếu thảo, tuổi nhỏ đã theo ông cụ dầm mưa dãi nắng, năng lực xuất sắc gần như không thể bắt bẻ. Người bầu bạn bên cạnh lâu hơn không biết bao nhiêu, tình cảm sao có thể giống nhau được?
Ấy vậy mà bác cả số khổ, mới độ tráng niên đã mất, dù có để lại đứa bé choai choai Lận Thành Duật nhưng đối với ông nội Lận mà nói, việc cậu con trai mình thương nhất qua đời, người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh tựa như lấy đi một nửa cái mạng của ông vậy.
Từ đó trở đi, ông cụ không thiết quản lý công ty nữa, đặt hết toàn bộ tâm tư lên Lận Thành Duật. Giờ Lận Thành Duật lớn rồi, có chủ kiến của riêng mình, cũng không dễ chịu sự quản thúc. Ông cụ như đã hoàn thành tâm nguyện lúc lâm chung của con trai, bình thường lại không có thú vui gì, đôi khi cứ nhốt mình trong phòng sách cả ngày, chẳng nói năng câu nào.
Thỉnh thoảng Lận Thành Duật lo lắng vào tìm, thấy ông nội ngồi ngẩn người trên chiếc ghế bên cửa sổ, tay ôm mấy thứ cha y để lại cho ông hồi trước, không biết đang nghĩ gì.
Chứng kiến cảnh này, Lận Thành Duật cũng sốt ruột. Y đã trải nghiệm cảm giác người quan trọng nhất rời xa mình, biết cảm giác sống giống một cái xác không hồn như vậy. Nhất định phải tìm chuyện gì đó kéo người ra khỏi trạng thái này mới được. Ông nội như vậy cần chịu chút “kích thích” bất kể tốt xấu, kích thích ông một lần nữa tìm lại mục đích sống của mình.
Tất nhiên Lận Thành Duật quan tâm đến ông nội. Theo y, bây giờ nhẫn tâm chút, phơi bày sự thật chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng cho ông xem thì mới có tác dụng, kéo dài đến cuối cũng chỉ tạo thành tai họa lớn.
Sau khi gia đình náo loạn một trận, Lận Thành Duật xác định sức khỏe ông thật sự không sao mới ra ngoài tìm Khương Tiêu. Y đã thay đổi hết bác sĩ trong nhà, đảm bảo chăm sóc 24/24.
Từ sau lần đó, quả nhiên ông nội bắt đầu tiếp tục quản lý sự vụ công ty. Tuy ông vẫn nổi giận nhưng chưa tới mức lên cơn đau tim. Gần đây nghe chú Nhạc nói ông còn ăn nhiều hơn mấy bát cơm, nói chuyện cũng có lực hẳn.
Công ty là thành quả nỗ lực của ông nội và con trai cả, ông tuyệt đối sẽ không để đám sâu mọt này gặm rỉa hủy hoại. Những biểu hiện đó chính là sức sống chính bản thân ông kích hoạt.
Lận Phong cũng yên phận được một thời gian. Mặc dù không biết ông ta nghĩ sao trong lòng, nhưng bên ngoài luôn tỏ ra ngoan ngoãn.
“Nếu chú em không làm ra chuyện gì thì em cũng bằng lòng từ từ tiến hành, nhưng chuyện trong nhà không thuộc tầm kiểm soát của em. Thỉnh thoảng em và chú Nhạc quạt gió thổi lửa chẳng qua chỉ để phản công lại mà thôi.” Nói xong với Khương Tiêu những điều này, Lận Thành Duật cũng không nhịn được thở dài một hơi: “Đời trước lúc nhắm mắt xuôi tay, ông nội không để lại gì cho em, dẫu có cũng chỉ là sự tiếc nuối. Sau này em thường xuyên bị bóng đè, hận bản thân mù quáng tin tưởng người khác, hận tại sao hồi ấy mình không đủ năng lực, em…”
Nói tới đây, y ngẩng đầu nhìn Khương Tiêu, không nói thêm gì nữa.
Thôi, nói những chuyện này với Khương Tiêu không phù hợp, chẳng qua là nỗi khổ tích tụ mà thôi, anh ấy nghe xong tâm trạng cũng không tốt.
“Em xin lỗi.” Lận Thành Duật cúi đầu: “Chuyện nhà em em sẽ giải quyết, anh đừng lo.”
Nghe xong những lời này, Khương Tiêu vậy mà im lặng cùng y. Một lát sau, anh bắt đầu thu dọn đồ trên sạp.
“Tiêu Tiêu?”
“Tôi dọn sạp, hôm nay không có khách mấy. Mẹ tôi còn đang chờ tôi ở nhà. Tốt nhất cậu cũng về sớm chút, ở bên… người nhà của cậu đi.”
Câu cuối anh nói nhỏ giọng hơn chút, tuy nhiên Lận Thành Duật vẫn nghe thấy, giọng điệu không cứng ngắc như bình thường.
Lận Thành Duật lập tức nở nụ cười, phụ giúp anh thu dọn: “Về sớm chút cũng tốt. Tối mùa đông càng ngày càng lạnh, đừng ở ngoài quá lâu.”
Bây giờ Khương Tiêu đóng gói đồ đạc rất quen tay, chỉ lát sau đã thu dọn xong xuôi. Lận Thành Duật hãy còn bất chấp theo sau.
Khi sắp về tới nhà, Khương Tiêu bỗng dừng tại chỗ. Anh do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, ngoảnh đầu lại nói thêm vài câu: “Những chuyện này… đời trước tôi không biết.”
Anh có thể đoán được trước kia chắc hẳn nhà Lận Thành Duật giàu có, dễ nhận ra điều này từ một số thói quen trong sinh hoạt. Chẳng qua anh không biết chuyện của công ty Vịnh Giang. Về phần những quanh co khúc chiết dẫn đến việc đóng cửa công ty đó anh lại càng không rõ.
Không đợi Lận Thành Duật đáp lời, Khương Tiêu đã lên tiếng tiếp.
“Trong giây lát tôi từng nghĩ, rằng nếu đời trước tôi biết những chuyện này thì tốt rồi.” Anh nói: “Nếu như…”
Trước đó không phải anh chưa từng có suy nghĩ như vậy. Nếu đời trước cậu chịu đối xử với tôi tốt bằng một nửa hiện tại thì cũng không đến nông nỗi này. Khương Tiêu không phải kẻ đầu gỗ, mặc dù hiện giờ anh luôn từ chối Lận Thành Duật nhưng vẫn nhìn ra được đối phương có tốn tâm tư lấy lòng hay không.
Nếu như đời trước Lận Thành Duật cũng chịu mở rộng cánh cửa trái tim với mình, bằng lòng chia sẻ mọi chuyện với anh thì hai người số khổ bọn họ có thể ôm lấy nhau, sưởi ấm cho nhau. Anh sẽ biết vì sao tính cách Lận Thành Duật lại biến thành như vậy, hai người rồi sẽ có cách giải quyết thôi.
Tiếc rằng không có nếu như.
Sự thật chính là Khương Tiêu dùng nơi mềm mại nhất của mình tới ôm y, lại ôm phải một mặt đầy gai nhọn. Vết thương mới chồng chất lên vết thương cũ, đau thấu tim. Giờ đây Lận Thành Duật có làm gì anh cũng miễn dịch.
Đã quá muộn rồi, mọi chuyện đều đã quá muộn rồi.
“Qua sự việc lần này, ông nội cậu sẽ có ít lời muốn nói với cậu. Trở về đi, về lại nhà cậu, đừng tới tìm tôi.” Khương Tiêu nói: “Hãy quý trọng người nhà có thể vãn hồi, đừng lãng phí thời gian lên những người không còn duyên phận.”
Khương Tiêu coi nặng tình cảm. Giữ lại được một người thân có quan hệ huyết thống không phải chuyện dễ dàng. Chỉ cần có một gia đình thì làm gì bên ngoài cũng thấy tự tin.
Nói xong, anh đi về luôn, không nhìn Lận Thành Duật thêm lần nào nữa.
Hai người họ không phải người nhà của đối phương.
Sau khi về nhà, Khương Tiêu không tiếp tục nghĩ về chuyện này. Anh lại bắt đầu bận rộn, thu dọn một lát thì xuống bếp chuẩn bị đồ ăn.
Trước đó đã hẹn với chú Diệp là hôm nay sẽ tới thăm, anh chuẩn bị cả quà tặng rồi, nhưng buổi tối mang thêm vài món tới để mọi người ăn uống vui vẻ thì mới tính là thật lòng thật dạ.
Nhà chú Diệp giúp anh không ít chuyện. Khương Tiêu chuẩn bị vài món mặn cho tối nay hơi tốn thời gian, bởi anh nấu một cách chuyên tâm tỉ mỉ.
Từ cửa sổ phòng bếp có thể nhìn tới dưới nhà. Thỉnh thoảng anh liếc qua thì thấy Lận Thành Duật vẫn đứng dưới nhà, ngẩng đầu nhìn lên nhà mình. Hơn một tiếng sau, canh gà hầm nấm hương ra lò, anh nhìn thoáng qua, người kia đã rời khỏi.
Đồ ăn anh nấu nghiêm túc thật sự rất thơm, mùi hương canh gà và xương sườn hầm bay tới nhà hàng xóm, hàng xóm nhà sát bên biết, khen vài câu qua cửa sổ. Khương Tiêu nấu nhiều, cho người ta một chút coi như đồ ăn kèm.
Anh đã nấu ăn ở nhà nửa năm, làm từ các món ăn gia đình thường nhật đến điểm tâm nhỏ. Hạ Uyển Uyển cũng dần chấp nhận chuyện này. Bà được Khương Tiêu dỗ dành, lòng cũng cảm thấy có lẽ con trai mình có tài năng thật. Mặc dù vẫn thấy hơi là lạ nhưng bà không hỏi thêm nữa.
Hơn sáu giờ tối, Khương Tiêu ra ngoài cùng Hạ Uyển Uyển.
Hạ Uyển Uyển mặc quần áo mới Khương Tiêu mua từ Liễu Giang về cho. Bộ đồ tôn lên nét đẹp dịu dàng của bà. Hai người cầm theo quà tặng và hộp đồ ăn lớn đi tới nhà chú Diệp.
Nhà chú Diệp của anh cách cũng không xa, đi một lát là tới. Thím Diệp tốt bụng hào phóng, mở cửa tươi cười chào đón.
“Em dâu mau vào ngồi đi. Ôi chao, sao lại khách sáo vậy em, mang nhiều quà thế làm gì! Người tới là tốt rồi!”
“Đây là đồ ăn Tiêu Tiêu nấu sao?”
“Cháu giỏi quá!”
Hạ Uyển Uyển chọn cho thím Diệp một chiếc áo khoác lông dê. Thím không nhận thì bà kéo luôn đi thử, màu đỏ rất hợp, mặc vào cũng siêu đẹp.
Chú Diệp có một cô con gái học Tiểu học đang ngồi ở sô pha xem TV. Thấy khách tới, cô bé dè dặt gọi một tiếng “anh”.
Khương Tiêu đưa cho cô bé một chiếc cặp xách nhỏ xinh xắn. Ánh mắt cô bé sáng lên, song vẫn hiểu phép lịch sự, nhìn sang cha mẹ. Hạ Uyển Uyển đẩy đẩy thím Diệp vài cái, cuối cùng đồng ý cho đứa trẻ nhận lấy.
“Em cảm ơn anh Tiêu Tiêu ạ.”
Em gái nhỏ nói một tiếng cảm ơn giòn tan, nhận chiếc cặp sách, phát hiện hình như bên trong còn có gì đó, tuy nhiên không giống miếng xốp giữ nếp.
Cô bé mở ra, thấy trong cặp là một bộ búp bê Barbie xinh đẹp.
Thứ này rất hiếm gặp tại Hậu Lâm, thỉnh thoảng thấy trên quảng cáo ở TV. Khương Tiêu nhập một lô, hơi đắt thật, nhưng bán hết rất nhanh. Đây là bộ đẹp nhất trong số đó, anh đặc biệt giữ lại.
Thời gian này Diệp Binh cũng không ra ngoài kiếm tiền nữa. Chú ngồi bên bàn ăn, vừa uống rượu trong chai nhỏ vừa ăn đậu phộng. Nhìn quà Khương Tiêu mang cho mình, chú vỗ vỗ vai anh như một người anh em.
“Nhưng mà chú hút ít thôi nhé.” Khương Tiêu không quên khuyên chú: “Sức khỏe quan trọng.”
Muốn cai rất khó. Diệp Binh làm tài xế xe tải nên không dám mê rượu, cũng không tranh thủ uống một ít lúc không phải chở hàng. Chú dùng thuốc lá để nâng cao tinh thần, không có là không lái được xe.
“Yên tâm yên tâm, chú có chừng mực.”
Hai gia đình ngồi ăn cơm với nhau chan hòa vui vẻ. Bữa cơm rất phong phú, Diệp Binh còn gói ít món ngon từ khách sạn bên ngoài về, có điều so ra vẫn không ngon bằng mấy món Khương Tiêu nấu.
Khương Tiêu trả lại hai nghìn tệ vay Diệp Binh lúc trước, còn thêm vài trăm tệ tính thành tiền lì xì cho em gái nhỏ nhà họ Diệp.
Khi cho vay Diệp Binh vốn không nghĩ tới chuyện thu về, thím Diệp cũng không muốn nhận.
“Nhận quà là coi như đã nhận tình cảm, đủ rồi đủ rồi, lấy thêm tiền nữa thì khách sáo quá.”
“Ôi kìa, hai nhà chúng ta còn khách sáo gì nữa. Hồi trước Diệp Binh gặp rắc rối, nếu không nhờ anh Khương Hải ngăn đỡ thì anh ấy đã đi tù từ lâu rồi. Bây giờ chúng em giúp chút ít là chuyện nên làm mà!”
Cuối cùng bọn họ chỉ nhận lì xì Khương Tiêu mang đến, tuy nhiên Diệp Binh lại lấy danh nghĩa tiền mừng tuổi, tặng lại cho anh một phần ngang bằng.