CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
– .-..- — -. –…- -.-…… -….. -.–. -..-.-.-.– —.-. -…–..-………-.-.- -.-. — —
Khương Tiêu đóng cửa xe tải, đếm tiền trong túi và xem giờ.
Đi bus chắc không kịp nữa rồi. Lận Thành Duật nhìn anh như muốn làm gì đó, xe nhà họ Lận liền dừng bên cạnh.
“Em đưa anh đi nhé Tiêu Tiêu.” Y kéo anh lại: “Anh muốn đi đâu?”
Khương Tiêu chẳng thèm nghe, đi ngang qua y. Anh xử lý xong việc chính, thấy y mới sực nhớ một vấn đề, ngoái đầu lại hỏi: “Có phải chuyện điều hòa nhà tôi liên quan tới cậu không?”
Lận Thành Duật muốn giả ngu, đáp: “Điều hòa gì cơ? Em không biết.”
Khương Tiêu nhìn chằm chằm y: “Thành thật với tôi đi, Lận Thành Duật, cậu đừng nói dối.”
“Em không biết thật mà.” Lận Thành Duật nghiến răng không thừa nhận. Lỡ y nhận thật thì chắc chắn Khương Tiêu lại không cần đồ ngay. Thậm chí y còn đánh trống lảng: “Lần trước nghe anh nói nên em mua máy rửa bát luôn, cũng mua cả một số thứ khác nữa. Hôm nay muốn cho anh đem về.”
Y mở cốp xe ra, quả nhiên bên trong lại là túi lớn túi nhỏ đựng một đống đồ.
Khương Tiêu: “… Cậu cầm về đi thôi, tôi không cần.”
Đã nói tới nước này, Khương Tiêu không truy hỏi gì nữa. Anh cũng không dám nhận mấy thứ này của Lận Thành Duật. Sắp đến giờ, anh bèn đi ra chỗ giao lộ bắt một chuyến xe.
Lận Thành Duật cũng không rõ hôm nay anh muốn đi làm gì, do đó xe nhà họ Lận luôn bám sát sau chiếc taxi kia.
Nào ngờ xe Khương Tiêu rẽ trái quặt phải vào trung tâm thành phố. Nơi này có thứ không mua được ở chợ buôn sỉ.
Chợ buôn sỉ bên cạnh khu công nghiệp bán các sản phẩm do những nhà máy nhỏ xung quanh sản xuất. Sở dĩ các cơ sở buôn bán nhỏ mọc lên như nấm ở Liễu Giang là vì nằm gần khu vực sản xuất, được hời. Tuy nhiên, với một số loại hàng nhập khẩu và sản phẩm hiếm gặp thì cần phải mua ở cửa hàng bách hóa trong trung tâm thành phố.
Sắp sang năm mới, Khương Tiêu định mang quà về cho mọi người.
Diệp Ảnh Ảnh vẽ tranh, có vài loại màu không mua được ở Hậu Lâm, còn cả ít bút chì phác họa đặc biệt để cậu chàng làm bài tập, anh đã tìm được tại Liễu Giang cho Diệp Ảnh Ảnh. Đắt thì đúng là hơi đắt, nhưng học vẽ vốn đã ngốn tiền, hẳn nên dùng đồ đắt chút.
Khương Tiêu chọn cho Diệp Binh một bao thuốc lá xịn. Quà tặng Lâm Hạc Nguyên thì phải thuộc phương diện học tập. Người như cậu ngoài đắm chìm trong sách vở thì không nói rõ được còn có sở thích gì. Có điều Khương Tiêu xem nhiều vở ghi của cậu rồi nên cũng nhận ra chút khác biệt.
Lâm Hạc Nguyên ghi chép các môn đều ngay ngắn gọn gàng, chỉ trừ môn Vật lý.
Cậu ấy không những ghi kiến thức trên lớp mà còn chép cả đề thi và luôn để lại nhiều ghi chú hơn hẳn, rất nhiều trong số đó nhìn rõ là kiến thức bên ngoài.
Xem ra cậu ấy thích Vật lý lắm, tuy nhiên top 1 khối không thể học lệch. Lâm Hạc Nguyên thi môn nào cũng đạt kết quả cực kỳ cao. Nếu Khương Tiêu không xem vở ghi của cậu và chú ý cẩn thận thì những người khác cũng không phát hiện ra được.
Anh chọn cho Lâm Hạc Nguyên không ít sách Vật lý. Có loại là kiến thức phổ biến, có loại để ôn thi. Lên cấp ba mà có cơ hội thì hẳn Lâm Hạc Nguyên sẽ đi theo con đường này, chẳng qua đó còn tùy quyết định của cậu ấy.
Lúc thanh toán ở hiệu sách, Khương Tiêu phát hiện một món đồ trang trí được sáng tạo từ Vật lý, tên “Con lắc Newton”*. Quả cầu kia lắc qua lắc lại rất thú vị, Khương Tiêu xem giá thấy hơi đắt, song vẫn mua nó.
Màn trời tối dần, điểm đến cuối cùng trong chuyến đi trung tâm thành phố lần này của Khương Tiêu là một cửa hàng bánh kem.
Cửa hàng bánh kem này cũng rất nổi tiếng ở khu vực Liễu Giang, với tuổi đời vài chục năm, ngoại trừ đắt ra thì không còn khuyết điểm nào khác. Khương Tiêu trừ tiền bắt xe về, đủ mua một chiếc bánh mousse tròn tròn.
Anh hỏi xin nhân viên cửa hàng túi đá, cất bánh kem vào chiếc hộp giữ nhiệt vuông vức đã sắp sẵn từ trước, mong rằng khi quay về Hậu Lâm vị bánh kem chưa thay đổi. Xong xuôi, anh cầm những món quà đã mua chuẩn bị đi về.
Quả nhiên, ngồi xe về tới nơi anh còn thừa một đồng xu một tệ, đúng lúc Diệp Binh nhận điện thoại, bên kia nói rằng tuyết đọng tại giao lộ phía trước đã được quét sạch sẽ, có thể đi rồi.
Vì thế, Khương Tiêu ôm quà của mình cẩn thận lên xe. Anh giấu kỹ quà cho Diệp Binh, định tặng vào lúc sắp Tết. Anh vẫn nhớ rõ hai nghìn tệ kia của Diệp Binh, chuẩn bị trả chú trước Tết.
Mắt thấy mấy ngày nữa là Tết, bên ngoài đã có rất nhiều cửa hàng treo đèn lồng đỏ. Diệp Binh khởi động xe xong, thấy Khương Tiêu đang ngắm nghía đồng xu một tệ trong tay kia.
“Cháu lại hết tiền rồi à?” Diệp Binh hỏi anh.
“Không sao đâu ạ, cháu sẽ kiếm về.” Khương Tiêu đáp, anh nhìn một tệ cuối cùng kia của mình cười, nói với âm lượng chỉ mình anh nghe được: “Đây coi như quà năm mới cho cháu đi.”
Anh đặt một tệ cuối cùng vào trong túi áo khoác trên ngực. Lúc xe lăn bánh, anh nhìn thấy bóng dáng Lận Thành Duật đứng ở giao lộ sượt qua.
Khi anh ra ngoài mua đồ, Lận Thành Duật luôn theo sau. Khương Tiêu biết chuyện này, mặc kệ y nhìn, dù sao mua quà cũng chẳng phải chuyện gì không thể để người ta bắt gặp.
Và bởi đi theo suốt nên Lận Thành Duật thấy rõ rốt cuộc anh mua gì. Sau khi sống lại, số người có quan hệ cực kỳ tốt với Khương Tiêu cũng có hạn, y đủ khả năng so sánh đối chiếu từng cá nhân.
Bút chì và màu vẽ cho Diệp Ảnh Ảnh, Diệp Binh thích hút thuốc, chắc hẳn thuốc lá dành cho ông ấy. Thành tích môn Vật lý của Khương Tiêu thuộc loại nửa vời, anh ấy cũng không thể hiện ra sự quan tâm đặc biệt với môn học này. Những quyển sách hay đồ trang trí Vật lý kia hẳn là để cho Lâm Hạc Nguyên. Bánh kem thì chắc mang về ăn với mẹ. Khẩu vị của Hạ Uyển Uyển rất giống Khương Tiêu, dù sao cũng là mẹ con.
Khương Tiêu cực thích chuẩn bị quà cho người khác. Anh là một người rất thích sẻ chia, sẻ chia niềm vui của anh. Những khi vui và còn thừa chút năng lượng, anh đều tặng quà cho người khác. Lận Thành Duật nhận được quá nhiều, nhiều đến mức chính y cũng không đếm xuể.
Hồi nhỏ thì là một cây bút y thấy đẹp, hoặc đồ ăn vặt y thấy ngon. Lớn lên anh tặng y một ngôi nhà, một cuộc đời mới tinh. Thế nhưng trước kia y không thèm để ý để bụng nên giờ đây quý trọng đến mấy cũng vô dụng.
Khương Tiêu vẫn là Khương Tiêu ngày xưa. Tính tình hào phóng với người trong lòng của anh chưa từng thay đổi. Chỉ mình Lận Thành Duật là hối tiếc chẳng kịp mà thôi.
Khương Tiêu đã lên xe tải về Hậu Lâm, Lận Thành Duật không muốn về nhà sớm như vậy. Lòng y khó chịu, đi lại trong khu công nghiệp và chợ buôn sỉ kia rất lâu. Mãi đến khi cửa hàng đóng cửa sớm trước thềm cuối năm, từng ngọn đèn vụt tắt, y mới đành rời khỏi, trên đường về còn bảo tài xế chạy xe tới trung tâm thành phố, xem thử cửa hàng bánh kem Khương Tiêu thích kia.
Y không thích ăn ngọt như vậy, nhưng Khương Tiêu thích nên y vẫn muốn nếm thử.
Đời trước Khương Tiêu cũng thường xuyên tới cửa hàng này mua bánh. Lận Thành Duật hãy còn nhớ rõ chiếc bánh đầu tiên Khương Tiêu mua về cho mình khi đó, nho nhỏ. Lần đầu Khương Tiêu mua hai chiếc, vừa đủ hai người họ ăn.
Lúc ấy Lận Thành Duật đã tỉnh táo, nói với Đại học bên kia chuyện muốn quay lại học. Y về muộn, trời đã khuya. Khương Tiêu ăn hết hơn nửa chiếc bánh kem rồi. Có lẽ anh mệt nên chống tay lên bàn gác mặt chờ y về. Đèn trong phòng vẫn sáng lên màu vàng ấm.
Một cánh cửa mở ra, Khương Tiêu mới tỉnh dậy. Đó là đêm ba mươi, anh hết sức hào hứng kéo Lận Thành Duật ngồi xuống bên bàn ăn, cho y xem bánh kem nhỏ mình chuẩn bị như hiến vật quý.
“Đêm ba mươi nhà nhà phải ăn bánh trôi, loại tự gói là tốt nhất, ý nghĩa ngọt ngọt ngào ngào đoàn đoàn viên viên, nhưng bây giờ anh chưa biết gói bánh trôi.” Khương Tiêu nói: “Với lại anh cũng không thích ăn bánh trôi. Cơ mà chủ cửa hàng dạo này anh đang làm công buôn bán tốt, trước thềm năm mới đã phát lì xì cho tụi anh. Anh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định mua đồ ăn anh muốn ăn. Vẫn mang ý nghĩa ngọt ngọt ngào ngào, em cũng ăn một miếng đi, ngụ ý tốt đẹp.”
Anh đã ăn hết nửa chiếc bánh kem kia, chiếc bánh hoàn chỉnh còn lại dĩ nhiên để dành cho Lận Thành Duật.
Lận Thành Duật nhớ rõ hình dáng chiếc bánh kem đó. Nó được làm hơi phức tạp, vẻ ngoài tinh xảo, chắc không rẻ, quả thực siêu ngon. Về sau cuộc sống của bọn họ thực sự như mong muốn, ngày càng tốt hơn. Khương Tiêu có tiền, thường xuyên mua bánh kem của cửa hàng này, nhưng cuối cùng đã chẳng còn khoảnh khắc đáng quý khi hai người kề cận bên nhau nữa.
Hẳn là mua từ cửa hàng này.
Lận Thành Duật tới trễ, cửa hàng đã sắp đóng cửa. Cửa hàng bánh kem này không bán điểm tâm qua đêm, mấy chiếc bánh kem nhỏ cuối cùng trên quầy đều treo giảm giá 50%. Y thấy được một loại Khương Tiêu hay ăn trong đó, là loại bình thường nhất.
Lận Thành Duật mua chiếc bánh cuối cùng rồi miêu tả hình dáng chiếc bánh kem trong trí nhớ của mình với nhân viên trực quầy.
“Có phải ngài đang chỉ loại này không ạ?”
Nhân viên cửa hàng nghe xong thì mở quyển menu ra, chỉ vào loại trên cùng hỏi y.
Chính là nó.
“Đây là loại đặt riêng, làm khá tốn công, sử dụng nguyên liệu chất lượng nhất, song quả thực rất ngon. Rất nhiều khách hàng của cửa hàng chúng tôi đều siêu thích.” Nhân viên nói với y: “Nếu ngài muốn thì có thể trả tiền trước, chiều mai tới đây lấy. Hoặc nhà ngài ở trong thành phố thì chúng tôi cũng có thể giao tận nơi.”
Lận Thành Duật sững sờ mất một lúc, mãi đến khi nhân viên cửa hàng gọi vài câu, y mới hồi hồn.
Giá ghi trên menu rất đắt, bánh đặt riêng khác hẳn bánh bày ở quầy. Khương Tiêu mua cho bản thân một chiếc bánh kem nhỏ giảm giá, kém giá chiếc cho y phải quá năm, sáu lần. Lúc đó y về nhà, thấy Khương Tiêu đã ăn hết một nửa chiếc bánh kem của mình. Anh đưa chiếc còn lại cho y một cách tự nhiên, y còn tưởng anh chỉ thèm ăn.
Lận Thành Duật đặt một chiếc bánh kem, nhưng y chưa lấy ngay trong hôm nay được, kiểu gì cũng phải chờ ngày mai. Cửa hàng bánh kem đã đóng cửa, y ôm chiếc bánh kem giảm giá kia trong lòng, đứng lặng người giữa trời gió lạnh Liễu Giang rất lâu.
Trời đã tối mà Lận Thành Duật mãi vẫn chưa về, chú Nhạc bèn lái xe tới tìm y. Tới nơi, đập vào mắt chú chính là cảnh y đứng một mình dưới đèn đường, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Tiến lên trước, chú mới phát hiện Lận Thành Duật đang khóc.
Người này rất ít khi khóc, trừ những lần khóc hồi nhỏ không biết gì thì sau này hiếm bao giờ gặp y khóc nữa. Lần gần đây nhất hẳn là nửa năm trước, Lận Thành Duật bị tai nạn xe hôn mê mấy ngày, lúc tỉnh lại cứ nói điên nói khùng, điên cuồng khóc lớn một trận. Sau đó thì trở lại bình thường. Về sau có thêm một lần lúc nói chuyện với Khương Tiêu ở khu công nghiệp, đôi mắt y sưng đỏ cả buổi. Hôm nay lại không giống vậy, y chỉ cúi đầu rơi nước mắt trong thinh lặng. Nếu chú không đến gần thì cũng không phát hiện ra.
Chú Nhạc cũng xem như nhìn y lớn lên, tóm lại, chú không đối xử với y như loại quan hệ thuê mướn mà giống con cháu thân thiết hơn.
“Đã bao tuổi rồi, có phải trẻ con nữa đâu, khóc cái gì?” Chú Nhạc đưa cho y một chiếc khăn giấy: “Khương Tiêu lại đối xử lạnh lùng với cháu, hay là đánh cháu, mắng cháu?”
Lận Thành Duật lắc đầu.
Anh lạnh lùng với y y cũng đã quen, chỉ cần thấy người còn sống là y vui rồi. Khương Tiêu chịu đánh y, mắng y thì tốt quá. Nếu anh thể hiện chút thái độ bày tỏ tức giận với mình, Lận Thành Duật vui mừng còn chẳng kịp.
Y chỉ toàn lắc đầu. Chú Nhạc không hiểu, tuy nhiên nói tới nói lui chắc chắn vẫn là vì Khương Tiêu.
“Nói xem nào, rốt cuộc cậu ấy đã đối xử không tốt với cháu thế nào?”
“Không phải, không phải anh ấy đối xử không tốt với cháu.” Lận Thành Duật không thể ngừng rơi nước mắt. Y nhấc một bàn tay lên run rẩy lau đi, tay còn lại vẫn giữ gìn cẩn thận chiếc bánh kem nhỏ: “Cháu đang nghĩ… nếu… anh ấy không đối xử tốt với cháu như vậy thì tốt rồi.”
Khương Tiêu luôn đối xử khác biệt với y. Anh luôn để dành cho y những thứ tốt nhất, đâu chỉ mỗi chiếc bánh kem trước mắt.
Năm xưa Lận Thành Duật không phải không phát hiện thì cũng là phát hiện nhưng quen rồi. Vậy mà hôm nay nhìn lại, mỗi khi cảm nhận được nhiều chuyện hơn chút, một số chi tiết nhỏ y chưa từng phát hiện, y lại áy náy đau lòng không chịu nổi.
Y không biết mình đã làm sai bao nhiêu chuyện, mới đánh mất Khương Tiêu thương y sâu đậm đến vậy.
Nhạc Thành:???
Chú không biết chuyện quá khứ, dĩ nhiên không thể hiểu những lời này. Nghe xong, trong lòng chú tràn đầy khó hiểu.
Điên rồi à? Khương Tiêu đối xử với cậu ấy tốt bao giờ?
Thôi, kệ cậu ấy vậy.
Trông Lận Thành Duật có vẻ rất đau lòng. Tối nay y không về nhà, lẳng lặng lấy một chiếc chìa khóa từ trong ngực áo ra.
Y và Khương Tiêu từng trăn trở sống ở không ít nơi tại Liễu Giang, chẳng hạn như căn biệt thự nhỏ ở về lâu về dài sau này kia giờ chưa bắt đầu xây dựng, nhưng phòng trọ ở ban đầu thì vẫn còn.
Căn phòng trọ đó vốn là nhà nguyên căn, sau được sửa sang lại ngăn thành từng phòng, trở thành cụm nhà trọ tiêu chuẩn. Tìm được nó rồi, Lận Thành Duật trang hoàng y hệt theo dáng vẻ ban đầu, tuy nhiên y chưa bao giờ dám trở về xem.