Bọn họ hẹn hò chưa lâu, Khương Tiêu ngạc nhiên thấy rõ khi đột ngột nghe đến chuyện đính hôn. Trái lại, Lận Thành Duật nhanh chóng hòa giải.
“Ông vội vậy làm gì ạ?” Y nắm tay Khương Tiêu: “Mong ông hãy cho chúng cháu thêm chút thời gian. Chúng cháu mới hẹn hò mấy hôm thôi mà.”
Ông cụ Lận cười, không đề cập về vấn đề này nữa. Lận Thành Duật theo đuổi thành công đã là chuyện tốt lắm rồi, còn lại cứ từ từ tiến triển đi.
Thành thật mà nói, trước đây chứng kiến cháu trai mình vật vã khổ sở, ông cụ cho rằng y không thể làm được, bởi lẽ cơ hội quá xa vời.
Thế nhưng ông cụ vẫn an ủi y, khuyên y kiên nhẫn chờ đợi, biết đâu có bước chuyển mình thì sao, kiên trì ắt sẽ có kết quả. Chờ lâu vậy, cuối cùng thằng bé cũng thành công, quả là tiến bộ rồi.
Đứa trẻ ông luôn đau đáu đã có thể ở bên người nó yêu sâu đậm, đối phương lại là Khương Tiêu, Vịnh Giang cũng đang hoạt động rất tốt, thực sự không còn mong mỏi nào khác.
Khương Tiêu tới nhà gặp phụ huynh người ấy. Qua đôi câu trò chuyện, anh đã bớt căng thẳng.
Đây là ông Lận mà, ông luôn đối xử với anh rất tốt, cần chi phải căng thẳng.
Chuyện đính hôn được cho qua. Anh và ông cụ có khoảng thời gian riêng tư. Khương Tiêu uống trà ông cụ pha, cảm xúc dần ổn định.
“Tiểu Khương à, ông không có ý giục cưới đâu, cháu đừng căng thẳng. Vì ông thật lòng quý mến cháu nên mới mong hai cháu sống tốt. Ngoài điều đó ra, ông không còn ý nào khác.” Ông cụ Lận nói với anh: “Người già như ông không theo được nhịp điệu của giới trẻ các cháu.”
Khương Tiêu đáp: “Không sao đâu ông ạ. Cháu cũng thích em ấy lắm. Hai chúng cháu không đến với nhau một cách ngẫu nhiên, mọi chuyện đều đã qua cân nhắc.”
Nghĩ về Lận Thành Duật, anh cúi đầu suy ngẫm một lát, nói thêm: “Cháu và em ấy sẽ sống tốt, ông hãy yên tâm ạ, sau này chúng cháu sẽ thường xuyên về thăm ông.”
Ông cụ Lận nhìn Lận Thành Duật đang đi từ đằng xa tới sau một thoáng rời khỏi rồi lại nhìn Khương Tiêu, ngắm kiểu gì cũng thật ưng ý.
“Vậy sau này Tiểu Duật mà bắt nạt cháu hay cháu vướng mắc vấn đề gì thì cứ về kể với ông, ông đánh nó cho.”
Khương Tiêu cười: “Em ấy còn lâu mới dám bắt nạt cháu.”
Lận Thành Duật quay về, nghe được những lời này. Y ngồi xuống cạnh Khương Tiêu, nắm lấy tay anh dưới mặt bàn.
Đúng, y nào dám bắt nạt Khương Tiêu.
Hai người nhìn nhau cười.
Gặp người lớn hai bên gia đình rồi, mối quan hệ của bọn họ cũng được công bố.
Tối đó về nhà, Lận Thành Duật nghe điện thoại công việc, ngoảnh đi ngoảnh lại đã không thấy Khương Tiêu đâu.
Y dạo quanh nhà một lượt, tìm ra anh ở ban công tầng hai.
Lúc này, trời hãy còn lạnh. Lận Thành Duật choàng cho Khương Tiêu chiếc áo khoác, ôm trọn anh vào lòng, hỏi: “Anh đang ngắm gì vậy?”
Bây giờ nhìn từ ban công trong nhà sẽ thấy toàn bộ cảnh hồ. Tuy nhiên hôm nay hồ không có gì đẹp cả, trời thì tối. Khương Tiêu không ngắm cảnh, anh chỉ đang nghĩ về chuyện hôm nay.
“Lúc ông nội nhắc đến chuyện đính hôn, anh hơi do dự.” Khương Tiêu nói với y: “Không phải thấy em có chỗ nào không tốt, chỉ là…”
Anh không muốn bỏ qua hẳn chuyện này. Việc khiến Lận Thành Duật phải suy đoán nguyên nhân anh do dự sẽ ảnh hưởng xấu tới đối phương.
“Em hiểu mà, Khương Tiêu không cần phải giải thích gì đâu.”
Lận Thành Duật hôn lên đỉnh đầu anh. Thực tế, y không thất vọng vào lúc đó.
Khương Tiêu đã nói thì nhất định sẽ làm được. Anh ấy đồng ý ngay mới là điều lạ, bởi đấy nào phải tính cách của Khương Tiêu.
Cùng là gặp phụ huynh nhưng lời cam kết của đôi bên lại có sự khác biệt.
Lận Thành Duật nói “mãi mãi”, lòng y cũng xác định là mãi mãi thật. Y đã dành thời gian quá dài để nhìn nhận đúng một người và yêu đối phương sâu đậm. Trong lòng y chỉ có duy mình Khương Tiêu. Lận Thành Duật muốn gìn giữ mối tình này mãi mãi.
Khương Tiêu lại nói “ngay hiện tại”. Tất nhiên anh rất thích Lận Thành Duật và sẽ sống tốt với đối phương. Kể từ khi về bên đối phương, mọi sự đều vẹn toàn cho đến giờ. Thế nhưng, ai dám chắc được chuyện tương lai kia chứ?
Với ba mối tình trước, anh đều dốc hết sức mình, cũng từng nghĩ sẽ lâu dài. Chỉ là kết cục đều không mấy tốt đẹp.
Tuy Lận Thành Duật đã khác xưa nhưng vẫn chưa thể cam kết về tương lai. Cứ sống tốt cho hiện tại đã.
Còn chuyện đính hôn thì thực sự không quan trọng. Nếu ông nội Lận muốn, anh có thể sắp xếp. Hai người đàn ông như bọn họ nào đăng ký kết hôn được, mà dẫu đăng ký được thì đã sao?
Ở cả đời này và đời trước, Khương Tiêu đều từng đặt nhẫn. Những thứ ấy là vật ngoài thân, không mang tính cam đoan. Khương Tiêu giữ trong lòng những lời hơi bi quan, làm tổn thương người ta này. Song, Lận Thành Duật hiểu hết.
“Không sao đâu Tiêu Tiêu.” Lận Thành Duật nghĩ rồi. Y biết Khương Tiêu bây giờ khác Khương Tiêu trước đây: “Anh chỉ cần cho em cơ hội thôi là được.”
Khương Tiêu quay người lại nhìn y.
“Em và anh mới bắt đầu, không vội.” Lận Thành Duật ôm Khương Tiêu, nắm tay anh và hôn lên ngón tay anh: “Em đã chuẩn bị rất lâu, chính em cũng sợ. Tiêu Tiêu hãy cho em cơ hội nhé. Mong rằng một ngày nào đó, Tiêu Tiêu sẽ yêu thương và tin tưởng em như trước đây. Anh có thời gian rất dài để lựa chọn, em cũng còn rất nhiều cơ hội, đúng không anh?”
Lúc đấy ắt sẽ có mãi mãi.
Kể từ khi ở bên Khương Tiêu, Lận Thành Duật dứt khoát quăng hết những điều lắng lo không quan trọng đó. Vì yêu Khương Tiêu nên y có lòng tự tin và sự tín nhiệm. Y sẽ không để anh rời khỏi mình lần nữa.
“Sau này, anh sẽ chỉ yêu em nhiều hơn, Tiêu Tiêu à.” Lận Thành Duật nói với anh: “Hãy tin em.”
Khương Tiêu không biết trả lời sao. Anh hít một hơi khí lạnh, vùi mình vào lòng Lận Thành Duật.
Lận Thành Duật nghe được tiếng cười của anh, sau đó là một giọng nói rì rầm vang ra từ nơi lồng ngực mình.
“Vậy em phải đối xử tốt với anh mãi mãi nhé.”
“Vâng.”
“Phải yêu anh mãi mãi.”
“Em sẽ mãi mãi yêu Tiêu Tiêu.”
Nghĩ rồi, Khương Tiêu lại bổ sung: “Sau này anh gọi cho em, em phải nghe, có chuyện gì anh cũng sẽ nói với em. Nếu em thấy không ổn ở đâu thì cũng phải kể với anh, không được một mình trốn đi. Và lỡ như cãi nhau thật, cả hai phải ngồi lại nói chuyện tử tế, em không được ngó lơ anh.”
Cái này gọi là giao kèo ba điều.
Lận Thành Duật cười khẽ, cam kết toàn bộ với anh.
Nhận được đáp án, cõi lòng Khương Tiêu vô cùng nhẹ nhõm. Anh chủ động hôn y, giọng điệu trịnh trọng lạ thường: “Vậy anh cũng sẽ đối xử tốt với em.”
Anh vẫn ấp ôm hy vọng, mong có thể đồng hành cùng người này về lâu về dài, không phải chia xa tiếp nữa.
Vượt qua giai đoạn vừa kích động vừa mới lạ hồi mới về bên nhau, mối tình này dần chuyển thành tình yêu đời thường. Đời thường vốn dĩ là sắc màu chủ đạo của cuộc sống.
Để Khương Tiêu miêu tả thì sống cùng Lận Thành Duật như tay trái nắm tay phải, gãi đúng chỗ ngứa, xuôi dòng tự nhiên. Ngoài sự thoải mái, anh còn thường xuyên nhận về những niềm vui bất ngờ.
Không chỉ anh, đến nhân sự trong Vô Hạn cũng thấy tình yêu này thật đẹp.
Cô nàng bí thư và nhóm Diệp Miểu Miểu luôn theo sát bên họ nên biết chủ tịch Khương uy quyền nói một là một, hai là hai trong công việc lại là người rất dễ tính trong cuộc sống thường nhật, thỉnh thoảng hơi thích làm nũng.
Hơn nữa, từ hồi hẹn hò với chủ tịch Lận của Vịnh Giang, sếp càng có vẻ được chiều đến muốn lật trời, đôi khi còn giận dỗi như trẻ con.
Trên thực tế, Lận Thành Duật ít tuổi hơn Khương Tiêu. Nhưng khi họ về bên nhau, Khương Tiêu lại nũng nịu phần nhiều. Điều này có thể nằm ở tính cách của anh. Nếu được chăm sóc chu đáo thì anh chính là một người như vậy.
Mối quan hệ của bọn họ ở trạng thái công khai hoàn toàn. Không riêng gì người trong công ty đôi bên biết mà người ngoài cũng biết, chẳng hạn bạn bè đời thường, đối tác, v.v, tất cả đều rõ về mối quan hệ của bọn họ. Tin tức trên mấy báo nhỏ không quan trọng. Lận Thành Duật luôn sợ ảnh hưởng dư luận nên bảo vệ Khương Tiêu rất kỹ lưỡng.
Mức độ phản đối khi bọn họ công khai cũng không lớn đến vậy. Năm 2015 rồi, chỉ là hai người đàn ông yêu nhau thôi, người lăn xả tại thương trường có gì mà chưa từng gặp.
Chưa kể một là ông chủ Vô Hạn, một là ông chủ Vịnh Giang. Cả hai doanh nghiệp đều có sức ảnh hưởng khổng lồ. Nếu nhất thiết phải đánh giá thì đôi bên đúng là kẻ mạnh hợp tác với nhau, một cặp trời sinh, cực kỳ phù hợp.
Năm đó, hội đồng thương mại Liễu Giang tổ chức sự kiện cho mọi người trong giới kinh doanh tụ tập chào hỏi nhau một lượt, tiện thể dẫn theo mấy người mới vào làm quen, có cơ hội thì đàm phán thương vụ.
Theo nguyên tắc, Khương Tiêu và Lận Thành Duật vẫn tham dự. Hai người họ vào hội đồng thương mại lâu rồi, không phải bàn chuyện làm ăn tại đây nữa. Họ đến đây chủ yếu để chơi, gọi là nể mặt hội đồng thương mại thôi.
Địa điểm tổ chức nằm ngay tại bờ biển, hai người coi đây thành một chuyến du lịch chung chi phí.
Phần lớn thời gian là hoạt động tự do. Thường xuyên không thấy ai ở ngoài cũng bình thường. Nơi này có rất nhiều bãi cát lớn nhỏ, bên cạnh còn cả quần đảo, có thể thuê tàu thuyền qua đó chơi.
Đây được tính là một chuyến công tác, vì vậy thư ký cũng theo tới. Tuy nhiên, Khương Tiêu chẳng mấy khi tìm cô ấy, trừ lúc cần xử lý công việc từ xa. Anh cho thư ký mình nghỉ ngơi là chính.
Trên thực tế, cô nàng thư ký cũng không muốn kè kè bên cạnh anh và Lận Thành Duật.
Cơm chó ngập mặt, ăn đến tức bụng.
Có lúc cặp đôi kia sến lắm.
Ví dụ, buổi chiều cô ấy có việc tìm Khương Tiêu. Đối phương đang xây lâu đài cát ở bãi biển như một bạn nhỏ, đặt điện thoại trên chiếc ghế cạnh đó. Thư ký nghe thấy anh trò chuyện với Lận Thành Duật ở chỗ khác qua điện thoại.
“Em mang nước trái cây cho anh được không?”
Khương Tiêu đeo tai nghe Bluetooth nên thư ký không biết bên kia nói gì, cô chỉ nghe Khương Tiêu nói thêm câu nữa: “Đồ uống ở bãi biển này không ngon lắm, với lại anh không uống rượu, anh muốn uống sữa đá dâu tây cơ.”
Do phải xác nhận chút vấn đề liên quan đến công việc nên thư ký nán lại thêm chốc lát để trao đổi với Khương Tiêu và hiểu rõ ý định của anh. Chỉ lát sau, cô ấy đã thấy bóng dáng Lận Thành Duật.
Chủ tịch Lận xách theo một cái giỏ, bên trong ngoài sữa đá dâu tây Khương Tiêu chỉ định đích danh thì còn rất nhiều thứ khác, cứ như chuẩn bị đi cắm trại dã ngoại tại đây.
Tay Khương Tiêu dính đầy cát. Lận Thành Duật đút cho anh một miếng dâu tây, lau mồ hôi giúp anh rồi tỉ mỉ lau sạch cát dính trên mặt anh. Tiếp theo, y cắm ống hút vào cốc nước, đưa Khương Tiêu uống một hớp.
“Ngon không?”
Khương Tiêu hút vào một ngụm lớn, gật đầu.
Thậm chí Lận Thành Duật lấy được cả bộ dụng cụ xây lâu đài cát. Lâu đài cát của Khương Tiêu rất đẹp, hai người cùng đắp, trông nhàn nhã hơn hẳn những người khác gần đây.
Sau đó, thư ký không quấy rầy họ nữa.
Xế chiều, người bên hội đồng thương mại hỏi cô ấy vị trí hai người họ, chắc là có việc cần tìm. Thư ký của Khương Tiêu ra ngoài đúng lúc chạm mặt thư ký của Lận Thành Duật. Hai cô nàng tương tác bằng ánh mắt, biết đích đến của đôi bên giống nhau.
Bọn họ đi thẳng tới bãi cát. Lúc này lượng khách ở đây đã thưa thớt, chẳng mấy chốc đã thấy hai người kia.
Chơi ở bờ biển nên Khương Tiêu xắn cả ống tay áo và ống quần lên. Xem vẻ anh chơi mệt rồi nên nằm trên lưng Lận Thành Duật, để đối phương cõng về.
Lận Thành Duật bước đi vững vàng trên bãi cát. Thấy hai thư ký, y vẫn chưa thả Khương Tiêu xuống. Trái lại, Khương Tiêu tự thấy ngại, leo xuống khỏi lưng y.
Thư ký đề cập việc có người tìm anh.
“À, tôi biết rồi.” Khương Tiêu nói: “Bọn họ mở họp sao? Tôi đã nói chuyện trước với phía hội trưởng, chúng ta qua muộn chút để đọc diễn văn là được.”
Trên áo quần anh toàn cát, phải về tắm rửa thay quần áo mới. Lận Thành Duật nhanh chóng dẫn anh đi.
Cuộc họp này của hội đồng thương mại kéo dài rất lâu, hết người nọ đến người kia lên phát biểu, đoạn giữa còn có một buổi tọa đàm.
Khương Tiêu và Lận Thành Duật về khách sạn tắm rửa lúc sáu giờ tối. Đến khoảng hơn chín giờ, khâu đọc diễn văn bắt đầu, hai người mới trích chút thời gian xuống dưới.
Thay xong quần áo, thư ký ngắm chủ tịch Khương của công ty mình, nào thấy bóng dáng cái người trẻ con vừa nghịch cát ở bãi biển, còn đòi người ta cõng về.
Chín chắn thong dong, đọc diễn văn trôi chảy tự nhiên, nói rất hay, từng trận vỗ tay vang lên dưới khán đài.
Khương Tiêu không định ở lại đây lâu, anh đi xuống ngồi tại vị trí của mình, chờ Lận Thành Duật phát biểu xong thì cùng lên phòng nghỉ ngơi.
Thư ký ngồi chéo sau Khương Tiêu, chợt nhìn thấy dấu vết trên cổ anh. Dấu vết này không có lúc ở bãi biển. Cô ấy thấy Khương Tiêu ngẩng đầu nhìn Lận Thành Duật không chớp mắt, ánh mắt khác hẳn lúc nhìn người khác.
Chủ tịch Lận phát biểu trên bục cũng nhìn về đây suốt. Khi ánh nhìn của hai người giao nhau, không một ai có thể xen vào.
Haiz… – Cô ấy thở dài sâu kín trong lòng. – Ôi cái mùi đáng ghét của tình yêu.