Trà Cam

Chương 41



Lâm Gia cúi thấp đầu, chậm rãi đi tới. Cậu ngồi vào bên cạnh Khương Xá, sau đó nhẹ nhàng gác đầu trên bả vai của hắn, hai tay ôm chặt Khương Xá, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Dấu tích kia vẫn là vết sẹo giữa hai người họ.

“Nhưng mà tớ…”

“Nhưng mà cậu sợ thay đổi, đồ quỷ nhát gan.” Khương Xá rủ mắt, phát hiện ngón tay Lâm Gia khẽ run lên, thế nhưng có một số việc bọn họ nhất định phải nói rõ ràng, “Đừng sợ, Lâm Gia. Công việc bận rộn như vậy mà chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, không phải sao? Thời gian không thể quay trở lại cũng không thể dừng lại, có thể nhờ chuyện này mà cậu sẽ đi được thật xa, vậy thì tớ sẽ cố gắng đuổi theo cậu được không?”

Rõ ràng chuyện này rất đơn giản, nhưng chung quy lại vẫn là Lâm Gia suy nghĩ quá nhiều.

“Tớ không thích.” Lâm Gia dè dặt biểu đạt chán ghét của mình, “Ngoại trừ lần này, sau đó còn có thể có rất nhiều lần, sẽ khác đi, sẽ thay đổi, mỗi khi nghĩ tời điều này tớ cảm thấy chúng ta sau này có thể từ từ…” Tốc độ nói của cậu đột nhiên tăng nhanh sau đó dần dần chậm lại, cậu há miệng, không cách nào nói ra được lời tiếp theo, không thể làm gì khác hơn là ôm chặt người bên cạnh, ôm chặt đến mức dường như cả người đều dán vào.

Đúng lúc đó, Khương Xá nhẹ nhàng đẩy cậu một cái, cậu ngẩn người, ngoan ngoãn buông tay ra.

Lập tức cậu thấy được nụ cười trên mặt Khương Xá.

“Quỷ nhát gan, tớ phát hiện cậu càng ngày càng thích để ý mấy chuyện nhỏ nhặt.” Giọng nói Khương Xá dịu dàng mang theo ý trách cứ, “Thật là, cậu nghĩ xem chúng ta đã quen nhau bao nhiêu năm rồi? Thay đổi cho tới ngày hôm nay còn chưa đủ sao, tại sao lúc này lại cố nghĩ đến những chuyện này hả, Lâm Gia lúc trước cùng tớ bỏ trốn đã đi đâu rồi?” Dừng một chút, hắn nhì Lâm Gia chăm chú, đè thấp giọng, “Nếu như hôm nay cậu là tớ, mà tớ lại đi nhanh hơn người khác, không dừng lại chờ bất kì ai, cả cậu nữa thì cậu sẽ làm thế nào?”

Ánh đèn bỗng nhiên lóe lên một cái.

Bóng đèn trong nhà gần đây đã có dấu hiệu hư hỏng, lúc này tựa như cuối cùng đã chạm đến giới hạn cuối cùng, kèm theo tiếng xì xì của dòng điện cuối cùng cũng nổ một tiếng vang giòn, trong không khí tràn ra một mùi lạ, gian phòng trong tích tắc chìm vào bóng đêm.

Khả năng nhìn ban đêm của Khương Xá không tốt lắm, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy theo bản năng ngẩng đầu tìm kiếm nguồn sáng, nhưng mà hắn chưa kịp làm xong động tác thì đã cảm nhận được người bên cạnh dùng sức siết chặt lấy hắn.

Sức mạnh rất lớn.

Khương Xá yên lặng ngồi xuống, có thể cảm nhận được mọi thứ của người bên cạnh một cách chuẩn xác, hắn cúi đầu dùng môi vuốt ve hai má Lâm Gia, miêu tả khuôn mặt của cậu, mơ hồ nói: “Đáp án của cậu đâu?”

Trong bóng tối không nhìn thấy khuôn mặt Lâm Gia.

Nhưng Khương Xá đã khắc sâu dáng vẻ của cậu, tóc Lâm Gia hơi dài, sợi tóc đen mềm, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, trời sinh là dáng vẻ của một học sinh ngoan, nhưng bây giờ lại không giống trước, cậu đang dần trường thành, khung xương dần mở rộng, vóc người dẻo dai đã không phân được cao thấp với Khương Xá, môi của cậu rất mỏng, là kiểu môi lạnh lùng, mọi khi luôn cong lên, lúc im lặng thì vô cùng bình dị gần gũi.

Bất tri bất giác bọn họ đều đã lớn rồi.

Lâm Gia siết chặt quần áo Khương Xá, cậu không giống như Khương Xá ban đêm như người mù, trong bóng tối có thể rõ ràng thấy rõ bộ dáng Khương Xá.

Tinh thần bất an dần dần được Khương Xá xoa dịu, cậu im lặng hồi lâu, mím mím môi, giọng nói dịu dàng mềm mại như đọc thơ tình nói ra những lời cố chấp: “Tớ cũng sẽ giống như cậu, đuổi theo cậu, có lẽ tớ sẽ đáng sợ hơn, sẽ không cho cậu có cơ hội chạy trốn nữa mà nhốt cậu lại.”

Động tác Khương Xá ngừng lại, thân mật cọ cọ gò má cậu: “Được, vậy cậu phải cố gắng lên, Lâm Gia, chúng ta cùng nhau trở nên tốt hơn đi.”

“Ừm.”

Biết Lâm Gia quyết định tham gia tự đi thi, rốt cuộc lông mày luôn nhăn chặt của Lý Tín Điền cũng giãn ra đôi chút.

Khương Xá luôn cảm thấy hai người hàng xóm quan tâm chuyện của bọn họ còn hơn hắn nữa, nhưng bọn họ cũng không muốn nói cảm ơn nhiều. Lần tự thi gần nhất chắc là không được, may mà Lâm Gia suy nghĩ rõ ràng, rất nhanh đã quyết định được phương hướng sau khi đi thi, có nát cũng sẽ không thể nát hơn trước đây.

Lý Tín Điền là một thầy giáo vô cùng nghiêm khắc, vì thế Lâm Gia trở nên bận rộn.

Hai người như quay lại vào một khoảng thời gian trước đây.

Lúc trời còn chưa sáng, Khương Xá còn đang ngáy trong ổ chăn thì người bên cạnh đã thức dậy rời giường, bên ngoài đen kịt một màu, Lâm Gia mặc một cái áo khoác, lặng lẽ lấy cặp sách ra, kéo ghế cầm đèn pin cầm tay im lặng đọc sách.

Cậu đọc rất nhanh, cũng rất yên lặng, ở vấn đề này thì thiên phú của cậu rất cao giống như gộp lại mười mấy năm.

Nhưng mà học kiểu này đối với mắt không tốt lắm, dù vậy cậu cũng không muốn bật đèn gây ảnh hưởng đến giấc ngủ Khương Xá, may là trời mùa hè nhanh sáng chỉ chốc lát bầu trời đã hiện lên một tia sáng, một ngày mới lại bắt đầu.

Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một chén nước.

Khương Xá dựa vào cạnh cửa, chén nước nhẹ nhàng đụng vào trán Lâm Gia, nhỏ giọng oán giận: “Tại sao cậu lại không gọi tớ dậy?”

Lâm Gia khép sách lại, khẽ cười mà nhìn hắn.

Cậu sợ nếu mình bật đèn Khương xá sẽ không ngủ được mà thức dậy, đương nhiên những câu nói này cậu tuyệt đối sẽ không nói ra. Mặc dù như thế, cậu vẫn nắm tay Khương Xá kéo xuống hôn lên chóp mũi của hắn.

Khương Xá nở nụ cười, ánh nắng buổi sáng lặng lẽ phủ lên mặt hắn một tầng ánh sáng nhàn nhạt, khuôn mặt hắn có chút vẻ đẹp sắc bén lạnh lẽo, nhưng lúc hắn cười đến cong cong khóe mắt thì một chút lạnh lùng thần bí cũng không có,  ánh sáng chiếu vào đôi mắt tạo thành sắc vàng nhợt nhạt.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Hai người ăn qua loa rồi đi ra ngoài, ra khỏi cánh cửa này thì không còn có cơ hội trò chuyện. Lý Tín Điền cực kỳ nghiêm ngặt lập cho Lâm Gia một bản kế hoạch, mặc dù là trên đường đi tới trường học thì cũng phải nhớ lại tất cả những thứ nhìn thấy kể từ khi rời giường.

Khương Xá hợp tác không quấy rầy cậu, hầu như cũng không cảm thấy cô đơn bởi vì Lâm Gia từ đầu tới cuối đều nắm lấy ngón tay của hắn, hai người trên con đường yên tĩnh vào sáng sớm một người đi trước một kẻ theo sau.

Đương nhiên, có lúc cũng sẽ cảm thấy hơi cô đơn.

Đó là lúc chơi xong một trận bóng rổ tại sân vận động, hắn và đám con trai đã chơi cùng nhau đến mức quen thuộc, thường xuyên hẹn nhau chơi bóng rổ, mà sau khi kết thúc thân thể mỏi mệt nhưng trong lòng lại trống rỗng.

Tâm tình luôn đi xuống.

Hắn xưa nay đều hiểu rõ chuyện này.

Không ai hiểu hơn hắn.

“Này, Khương Xá, chúng ta đi.”

Khương Xá dùng khăn lau mặt, vẫy vẫy tay với bọn họ.

“Ai, chờ chút, ngày mai cậu có tới không?” Triệu Tây Đức uống một hớp nước lớn, ném một chai nước suối chưa mở qua.

“Ngày mai không được.” Khương Xá nhận lấy chai nước, “Tớ ra ngoài xem có việc gì khác để làm không.”

“Haizz, cậu khổ thật đấy!” Một nam sinh khác vỗ vỗ vai hắn, “Thiếu tiền không, tớ có thể cho cậu mượn, nhưng mà phải trả lại.”

Khương Xá vặn nắp chai, “Tớ không có tiền dư để trả lại cậu gấp ba lần như Tây Đức.”

Triệu Tây Đức vừa nghe đến chuyện này thì mất hứng, quay người đá Lý Ngang một cái, “Thừa cơ kiếm tiền, lần sau còn lừa ông thì đánh mày thành đầu lợn luôn.”

Lý Ngang cười hì hì, “Không phải đùa mà, aizz, nói thật, cậu gặp khó khăn thì nói với chúng tớ.”

Khương Xá cười liếc mắt nhìn bọn họ, “Yên tâm đi, tớ sẽ không khách sáo với mấy cậu đâu.”

“Được, vậy chúng tớ đi học đây.”

Ngay lúc này, một cô gái vội vã chạy tới.

“Triệu Tây Đức! Lâm Mậu đâu?”

“Lâm Mậu?” Triệu Tây Đức ghét bỏ, “Đi rồi, cậu không biết hắn bị bạn gái kéo đi sao? Tìm hắn làm gì?”

“Lâm Mậu tên khốn nạn này! Hắn bỏ lại bọn tớ mà chạy sao!” Nữ sinh tức giận đến cả người dựng lông, vén tay áo lên túm lấy Triệu Tây Đức hung hăng lẩm bẩm, “Tìm hắn làm gì? Dạ hội sắp tới không phải mỗi lớp phải có một tiết mục sao, lớp chúng tớ là ca hát, Lâm Mậu hát chính, không có cậu ấy thì chúng ta không làm gì được, mà muốn tìm người thay cũng không kịp, mà nếu tìm được nhưng hát không tốt cũng sẽ ảnh hưởng tình trạng của chúng tớ, thật phiền, lần sau gặp được hắn sẽ đánh gãy chân chó của hắn.”

Triệu Tây Đức cùng Lý Ngang đồng tình nhìn cô, “Toang thật sự.”

Bỗng nhiên, ánh mắt cô gái sáng lên, “Nếu không, hai người các cậu giúp tớ một chút nhé? Đi thử xem? Lỡ đâu được?”

“Tạm biệt tạm biệt, bọn tớ lát nữa còn phải đi học.”

“Ồ.” Cô gái ủ rũ mà cúi thấp đầu.

Hai người vẫn mềm lòng, vì vậy tránh ra không chút lưu tình, đẩy Khương Xá đang dựa lan can uống nước ở phía sau ra, “Nếu không, cho cậu ấy thử xem? Đẹp trai như này chắc cậu chưa từng gặp nhỉ?”

Khương Xá đã nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, cũng không quá để ý, một ngụm nước còn chưa nuốt xuống thì bỗng thấy ba đôi mắt đang chằm chằm nhìn hắn.

“…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.