Trà Ấm Bán Hạ

Chương 44: 44: Chương 43



Sau khi ăn cơm xong về khách sạn thì Khương Âm vẫn có chút mơ mơ hồ hồ, trong lòng mệt mỏi che mặt, cứ tiếp tục thế này, chứng bệnh sợ xã hội của cô sắp biến mất rồi.

Ăn cơm.

Với người không quen biết.

Chuyện này nghe thật dọa người mà!
Nhưng vấn đề là cô đã đồng ý rồi.

Khương Âm nằm dài trên giường, nghiêm túc nhớ lại người thường xuyên đến nhà Phó Lương Dư tụ tập, nhưng ngoại trừ người khi đó mở cửa cho cô, hai người khác cô hoàn toàn chẳng có ấn tượng.

Đến lúc đó sẽ không ngại ngùng chứ!
Không có đề tài để trò chuyện thì phải làm sao đây?
!.

!.

Ngày đó còn chưa tới, Khương Âm đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống có khả năng xảy ra.

Còn là tình huống xấu.

Khương Âm: “! “
Sau cùng cô nghĩ, chẳng phải Phó Lương Dư nói rồi sao, Tống Nam nói nhiều, mà cô cũng đã từng tự mình trải nghiệm qua, lời của Tống Nam thật sự rất nhiều.

Có Tống Nam ở đó, hẳn là sẽ không tẻ nhạt đâu, chắc là! cũng sẽ không ngại ngùng.

Khương Âm xoay đầu lại vùi vào trong gối, nhắm mắt quyết tâm: Không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao! Đi thì đi! Sợ cái gì! Cùng lắm thì!
Cùng làm thì một hồi, cô mới nghĩ xong một câu hoàn chỉnh: Cùng lắm thì cô làm việc nhiều một chút.

Ít nói, làm nhiều.

Không phải đều thích như vậy sao.

Khương Âm xây dựng tâm lý cho mình cả buổi trời mới bỏ qua chuyện này.

Nhất thời bỏ xuống một chuyện, bên tay lại không có việc gì làm, Khương Âm bất giác mở Weibo, xem lướt qua vài tin tức không quan trọng, cô mới mở vào Weibo của UU.

Hai ngày nay UU cũng không có cập nhật Weibo, trạng thái mới nhất vẫn là chuyển tiếp hai câu phản bác kia của cô.

Khương Âm hôm nay không xem bình luận dưới Weibo của mình, nhưng lại không kiềm được mà mở vào của UU.

Khương Âm có thể cho phép người khác luôn mang theo ánh mắt có thành khiến với mình, nhưng không thể nhìn UU như vậy.

Cô ấy tốt như thế, từ khi không có mấy chuyện lộn xộn này, không thể, cũng không nên bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, bị liên lụy hắt nước bẩn lên người.

Khương Âm ngồi dậy, dựa đầu lên chiếc gối phía sau, mím môi mở khu bình luận phía dưới của cô ấy.

[Huhuhuhu biết ngay mà biết ngay mà! Biết người cô quan tâm sẽ không đạo!]
[Đúng vậy đó, đều có thể hiểu được người duy nhất cô theo dõi lại bị hắt nước bẩn!!! Liên tục đăng hai trạng thái, nhìn ra là cô đang tức giận!]
[Người này cũng thật là tốt quá đi, thật không sao trách được Dư âm bất nhiễu lương theo dõi cô ấy nhiều năm như vậy, huhu xem xem ai có thể làm tổn thương cô ấy!]
[Không ai có thể tổn thương cô ấy!]
[Thì ra đây là đãi ngộ của theo dõi lẫn nhau sao? UU nói cho tôi đi, cô ấy không phải là người đặc biệt theo dõi của em chứ?]
[Phải đó, tôi chính là điện thoại của UU nè, chứng minh thật sự là đặc biệt theo dõi (gật đầu)]
Khương Âm: “!.


Tình huống này quá khác với tưởng tượng của cô.

Trước khi chưa xem, Khương Âm sợ nhìn thấy lời không hay ho, sau khi xem, ô nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Từ khi bọn họ theo dõi lẫn nhau, những lời trêu chọc mà UU nhận được khoảng thời gian này cũng phải bằng mất năm trước cộng lại.

Khi lướt xuống chút nữa, nhìn thấy bình luận đang dần dần bị đẩy lên đầu Khương Âm sửng sốt.

[Ôi, cười chết tôi rồi, hahahaha mau tới xem nè, Phán Đê bị phốt! Phốt rất đậm sâu nha!]
[Tui xem xong rồi, đến tổng kết cho mọi người chút, phốt cô ấy là Weibo tick V màu đỏ đó, cảm thấy giọng văn của Phán Đê giống như đã từng đọc qua ấy, dùng từ đặt câu của cô ta, người bị hại yếu đuối có ảnh hưởng đều cho cô ta loại ảo giác mãnh liệt, vì thế đi lục lại Weibo trước đây, không ngờ thật sự đào ra một chút việc.

]
[Người ăn dưa lâu năm hẳn còn nhớ chuyện đạo văn xảy ra trong giới hai năm trước chứ, một quyển sách san ra ba quyển, đem điểm sáng trong đó thành sách của mình tất, người bắt chước thật là danh xứng với thực, sau khi bị phốt thì gác bút rời khỏi giới luôn!]
Đọc đến đây, Khương Âm hình như có chút ấn tượng, nhưng lúc đó cô không có thói quen ăn dưa, không hiểu kĩ lắm, chỉ nhớ lúc đó rất ồn ào, dường như trực tiếp tiến lên hot search.

Không ngờ tới, hôm nay cô còn có thể làm diễn viên chính.

[Chủ Weibo muốn nhàn cũng thật là nhàn, đi điều tra IP của Phán Đê, đến lúc cao trào, các cô đoán thế nào!]
[Phán Đê chính là nick clone mới vừa là fan vừa không phải fan kia, hahahaha mẹ nó cô ta phốt người khác lại phốt trúng chính mình!]
[@Phán Đê chính cô nói gác bút rời khỏi giới không viết nữa sao!]
[Fan nửa vơi đầu tiên @Phán đê xin hỏi ai cho cô dũng khí đi phốt người khác thế?]
[Hahahahahaha cười khùng mất, ai dán lời nỏi chủ Weibo ở đây để các tỷ muội vui vẻ cùng nhau đi hahahahaha]
[Tui là tiên nữ tui đến dán nè, anh ấy nói: Fan nửa vời có thể hiểu, dù sao phải kiếm tiền ăn cơm, nhưng có trước khi có tiền tốt hơn thì phải cụp đuôi làm người, khi xóa tài khoản hy vọng có thể nghiêm túc làm người, nếu không thì tôi có thể ngày ngày phổ cập nguyên nhân hậu quả nhắc nhở mọi người đó.

]
[A Hahaha ý này chính là tôi nhìn chằm chằm cô rồi, thỉnh thoảng lôi ra mỉa mai một lần.

]
[Hhhh Sảng khoái chớt được!! Tất cả tức giận mấy ngày nay của tôi tan biến hết rồi!]
[@Dư âm bất nhiễu lương thái thái đừng giận nữa nho.

]
!.

!.

Những chuyện này, bình thường Khương Âm đều tránh không kịp, gặp lúc cô muốn tránh cũng không thể thì cô cũng nghĩ thầm đi đường vòng, muốn mau chóng thoát thân.

Khi vừa xảy ra chuyện, cô chỉ muốn cầm loa lớn giải thích với trên mạng rằng cô không sao chép, có thể đừng hiểu lầm cô không.

Nhưng chuyện lăn lộn khóc lóc om sòm cô không làm được, lớn tiếng giải thích cô cũng nói không nên lời.

Cuối cùng chỉ có thể tự khép mình rất lâu, sau đó trình bày kết quả, nhìn qua thật lạnh lùng.

Nhưng thật ra cô rất giận, giận đến mức muốn trực tiếp vứt đại cương đánh máy của cô vào mặt người nói cô đạo văn, để bọn họ xem xem rốt cuộc là đạo chỗ nào.

Nhưng hiện tại, nhìn người bị vả mặt, Khương Âm không hề có cảm xúc đặc biệt nào.

Không không có cảm giác gì mà hả giận, vui sướng khi thấy người gặp họa, tâm trạng bình lặng hơn cô nghĩ rất nhiều.

Chút nước bẩn đó nếu mà cô thật sự nhận lấy, thì mùi vị dơ dáy thật sự là ở trên người người kia.

Khương Âm rũ mắt, không đọc bình luận nữa.

Nhưng đợi khi cô thoát khỏi Weibo, thì thấy nhắc nhở của người đặc biệt theo dõi.

Trước tiên Khương Âm ngẩn người, sau đó cô mở to mắt: “!!!”
Cô tựa hồ mở ra thông báo mới theo bản năng.

[UYAU: Về sau có cơ hội sẽ vẽ màu]
Đính kèm là một bức phác họa, nữ sinh ngồi trên một nhánh cây đại thụ, cười với nam sinh đứng đối diện ở dưới.

Nét bút máy trên bức tranh này chỗ ướt chỗ khô, hình như cô vừa mới dùng vẽ xong, sau đó tiện tay cầm điện thoại chia sẻ lên.

Khác với bức tranh lên màu đầy đủ ngày thường của UU, đâu là lần đầu tiên UU chia sẻ phác họa.

Khương Âm chưa từng thấy hình thức này.

Nhưng Khương Âm lại sửng sốt nhìn, hồi lâu không động đậy.

Tận sáu bức tranh.

Đây là sáu bức tranh UU vẽ về nhân vật trong truyện của cô.

Dường như Khương Âm chưa từng trải qua chuyện đạo văn, cũng không có những từ ngữ xấu xí ở dưới bình luận của cô.

UYAU vẫn như thường, không có gì khác biệt.

Người này sao lại tốt như vậy chứ.

Khương Âm bỗng nhiên nghĩ, điều hạnh phúc nhất mà cô có được chính là được gặp gỡ UYAU.

[Tui vừa nhìn thấy gì thế?!]
[Cô ấy vậy mà đăng bản phác thảo!!]
[Huhuhu tui cảm động quá!! @Dư âm bất nhiễu lương thái thái mau đến xem nè!]
[Cảm ơn @Dư âm bất nhiễu lương thái thái, từ khi UU trở thành độc giả của cô tốc độ sản xuất cũng nhanh hơn rồi!]
Khương Âm lại ngẩn người.

UU là độc giả của cô sao?
Khương Âm nghĩ lại nghĩ, hình như là thật, từ bức tranh ngày đó UU vẽ Du Tây và Ương Ương hẳn là đã xem qua truyện của cô.

UU hẳn là thích nhỉ.

Nghĩ như vậy, đôi mắt Khương Âm cong cong.

[Tôi biết ngay theo dõi lẫn nhau là đặc biệt mà! Cho nên @Dư âm bất nhiễu lương muốn xem phát sóng trực tiếp vẽ màu hông! Muốn xem con trai con gái sống động dưới mắt mình hông?]
Khương Âm mở to mắt: Phát sóng trực tiếp?!
Bảo bối UU phát sóng trực tiếp!
Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy.

[@Dư âm bất nhiễu lương thái thái muốn xem hongg!!! Aaaaa cầu xin cô muốn xem mà!]
[@UYAU Em chính tai nghe thấy nè, cô ấy muốn xem đó!]
[Chuyển tiếp, @Dư âm bất nhiễu lương thái thái muốn xem trực tiếp!]
[UU ơi cô ấy muốn xem lắm lắm á! Muốn sắp khóc rồi nè!]
Khương Âm: “! “
Ép mua ép bán cũng còn được lắm.

Mặc dù trong lòng Khương Âm rất muốn xem, nhưng cô không biết suy nghĩ của UU.

Vì thấy cô định giả chết không nhìn thấy.

[@Dư âm bất nhiễu lương đặc biệt theo dõi của cô đăng Weibo rồi nè, bây giờ cô không bình luận hay chuyển tiếp thì thôi, thích cũng không bấm, UU rơi lệ rồi.

]
[Tôi bầu một phiếu thái thái đang xem, chỉ giả bộ không thấy thôi.

].

W????b đọc nhanh tại { ????????u???????? ????????Y????N.

vn }
[@UYAU người theo dõi lẫn nhau của em xa lánh em rồi!]
[@UYAU bước tiếp theo của cô ấy có thể là bỏ theo dõi đó!]
[UU con mất đi fan trung thành rồi, huhuhuhu mẹ rơi lệ thay con.

]
Khương Âm: “?”
Các cậu đang nói gì thế?!
Biết các cô ấy đang dùng phép khích tướng, Khương Âm chuẩn bị tắt Weibo giả vờ không thấy.

Cô nghĩ trong lòng: Khích tướng cũng vô ích! Tôi không có khả năng phát biểu ý kiến, UU đồng ý thì trực tiếp, không đồng ý thì ai cũng không thể ép cô ấy!
Nhưng chưa đợi Khương Âm đóng Weibo, lại có người nhắc đến cô.

[UYAU: @Dư âm bất nhiễu lương em muốn xem không?].


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Trà Ấm Bán Hạ

Chương 44



Khương Âm sững người tại chỗ, chưa phản ứng lại.

UU đang hỏi cô muốn xem không?

Ý cô ấy chính là đặt quyền quyết định vào trong tay cô, chỉ cần cô muốn xem, cô ấy thật sự sẽ phát sóng trực tiếp vẽ màu sao?

Khương Âm đột nhiên có chút không biết làm sao, giống như một đưa trẻ luôn muốn ăn ngọt tiến vào một nhà kẹo, cô nhìn một nhà đầy kẹo ngọt nhất thời không biết nên ăn thế nào.

[Cô ấy muốn mà!!!!!]

[Tôi cũng chứng minh cô ấy muốn nè!!!]

[Aaaaa @Dư âm bất nhiễu lương cầu mong thái thái muốn xem!]

[Huhuhu thái thái cô gật đầu một cái, về sau tôi nhất định nghiêm chỉnh làm người!

[Huhuh tôi cũng cải tà quy chính, cố gắng cho mỗi đứa con trai một ngôi nhà.]

Khương Âm: “…”

Da mặt của người bình luận luôn dày hơn tưởng tượng của cô.

Nhưng nhìn bình luận lăn lộn la lối om sòm đủ kiểu, lòng bàn tay Khương Âm nóng lên, có chút dấu hiệu muốn đổ mồ hôi, nhưng cô vẫn đánh mấy chữ kia, ấn gửi đi.

[Dư âm bất nhiễu lương: Được chứ?]

Thật ra không chỉ bọn họ, bản thân Khương Âm trong lòng cũng có phần muốn xem, cô cũng muốn nhìn xem người mình thích bao năm qua có dáng vẻ thế nào.

Dường như cô cũng cách một UU chân thật gần hơi chút.

Khương Âm có hơi khẩn trường, tầm mắt của cô không động đậy mà nhìn chằm chằm bình luận, không để cô đợi lâu, cô nhanh chóng nhìn thấy câu trả lời.

[UYAU: Chỉ cần em muốn.]

Chỉ cần em muốn.

Nhìn bốn chữ đơn giản ấy, trong lòng Khương Âm nóng lên, một dòng nước ấm tựa như len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể cô.

Cảm xúc của Khương Âm dao động không bằng lúc cô bị những người kia nói cô đạo văn, chỗ khác nhau là, đêm nay cô rất xúc động, rất mong chờ.

Cô không thể ngồi yên một chỗ nữa rồi.

Khương Âm cầm điện thoại đi qua đi lại trong phòng mấy vòng, nhưng vẫn không xua tan được sự phấn khởi trong lòng cô chút nào.

Cô thậm chí còn muốn xuống dưới chạy mấy vòng.

Nếu không phải muộn quá rồi, Khương Âm cũng muốn cầm dù đi trong mưa mấy vòng.

Khương Âm khe khẽ mở cửa, bước đến bên cạnh phía trước cánh cửa, rũ mắt nhìn ánh sáng nhàn nhạt tản ra từ khe cửa, bàn tay cô bất giác nâng lên.

Bây giờ cô có chút muốn chia sẻ vui sướng của mình cho người khác, nhưng lại không biết làm sao để lên tiếng.

“Cộc, cộc, cộc.”

Cuối cùng Khương Âm cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng gõ cánh cửa trước mặt.

Không để cô đợi mấy giây, người bên trong rất nhanh đã mở cửa.

Phó Lương Dư thật ra có chút ngoài ý muốn, nhưng trên mặt anh vẫn không thể hiện rõ.

Nhìn thấy người, không chờ Phó Lương Dư lên tiếng lần này Khương Âm đã hỏi trước: “Tôi có thể mời anh trước không?”

Vốn là có chút ngoài ý muốn sau khi nghe thấy lời của cô thì sửng sốt trong chốc lát.

Khương Âm nghiêng người chỉ chỉ cửa sổ sát đất ngoài phòng khách, cô nói: “Ngắm mưa ấy.”

Nói xong lại bổ sung thêm: “Mời anh ngắm mưa ở thành phố Z.”

Mặc dù không có cách nào chia sẻ sự vui mừng của cô, Khương Âm lúc này cũng muốn cùng người khác trò chuyện.

Nói gì cũng được.

Lúc Khương Âm nói thì đôi mắt long lanh, trong giọng nói là sự vui vẻ và hưng phấn không giấu được.

Ngay cả lời nói của cô cũng nhiều hơn bình thường.

Nghĩ đến chuyện vừa nãy, Phó Lương Dư chợt hiểu, anh nhìn Khương Âm, khóe môi cong lên, gật đầu đáp: “Được.”

Phó Lương Dư cảm thấy bây giờ Khương Âm có chút hưng phấn, cô hẳn là muốn chia sẻ với người khác niềm vui này.

Có thể không biết phải làm sao để lên tiếng, vì vậy lấy lý do ngắm mưa.

Ngắm mưa cũng được, nói chuyện cũng thế, tất cả đều được.

Phó Lương Dư không có ý kiến gì.

Chỉ là chờ đến khi sóng vai nhau ngồi trước cửa sổ sát đấu, lo sợ trong lòng anh vẫn như trước, không thuyên giảm chút nào.

Nhìn khóe môi người bên cạnh cứ cong lên không hạ xuống, Phó Lương Dư đột nhiên muốn mở miệng hỏi: Vì sao lại thích UYAU như thế? Trước khi anh phát hiện Weibo của Khương Âm, bọn họ thậm chí còn không có chút tiếp xúc nào.

Khương Âm rất thích UYAU, thích đã rất lâu rồi, điểm này Phó Lương Dư đã sớm biết, anh cũng luôn nghĩ nhưng làm sao cũng không nghĩ ra lý do.

Phát sóng trực tiếp à.

Nghĩ đến chuyện này, Phó Lương Dư không nén được thở dài.

Mấy ngày nay Phó Lương Dư vẫn luôn như có như không đề cập với Khương Âm, nhắc đến tranh của anh, nhắc đến chuyện vẽ cho cô…thậm chí chuyện hứa hẹn phát sóng trực tiếp khi nãy, anh nhìn cũng thật thành thạo, tự tin tràn đầy.

Thật ra trong lòng vẫn có chút không yên.

Nhưng đây là chuyện anh nên làm, cũng bắt buộc phải làm.

Nếu anh muốn đi tiếp, anh phải vượt qua bước này.

Anh muốn gần Khương Âm thêm chút nữa, thì phải dọn dẹp sạch sẽ đường đi, như thế sau này mới cảm thấy bình bình đạm đạm không có gì ngáng chân.

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí ta tí tách, tiếng mưa không có quy tắc kỳ lạ lại khiến người ta bình tĩnh lại.

Đợi Khương Âm bình tĩnh lại một hồi, Phó Lương Dư mới lên tiếng hỏi: “Rất vui sao?”

“Ừm!” Nghe anh hỏi như thế, đôi mắt Khương Âm càng cong hơn, cô gật đầu nói, “Rất vui!”

“Còn ba ngày nữa,” Khương Âm đột nhiên nhìn về phía Phó Lương Dư, tay phải vươn ra ba ngón, “Bảo bối UU sẽ phát sóng trực tiếp đó!”

Nhịn rồi lại nhịn, Khương Âm vẫn không kiềm nổi, giống như khoe khoang nói với người bên cạnh.

Phó Lương Dư: “…”

Mặc dù anh rất thích cách xưng hô này, nhưng anh đột nhiên có chút lo lắng tình huống hôm trực tiếp quá.

Khương Âm da mặt mỏng, biết anh từng nghe cách gọi này, sẽ không xấu hổ trực tiếp hủy theo dõi chứ!

“Em muốn xem cái gì?” Phó Lương Dư lập tức nảy sinh cảm giác khẩn trương, anh vội vàng hỏi, “Có gì đặc biệt muốn xem không?”

“Không có.” Ai ngờ Khương Âm lắc đầu, “Cô ấy ngồi một chỗ không làm gì cũng được.”

“Tôi có bộ lọc với cô ấy.” Cô lại nói, “Là kiểu không hề có điểm dừng ấy.”

Phó Lương Dư: “…”

Đột nhiên muốn để Khương Âm chia sẻ chút bộ lọc dành cho UYAU cho anh quá.

Đến cuồi, cảm xúc của Khương Âm bình tĩnh lại, trong lòng Phó Lương Dư lại có chút không yên.

Ngay lúc Phó Lương Dư muốn nói chút gì để nhắc nhở Khương Âm, người ngồi bên cạnh bỗng nhiên đưa qua một đầu tai nghe..

“Không cần phiền lòng nữa đâu.” Khương Âm đeo tai nghe bên trái, mở nhạc nhỏ lại, cô nói, “Chẳng phải tôi nói rồi sao, không có gì đâu mà, chuyện tình đều được giải quyết cả rồi.”

Mấy ngày nay, Phó Lương Dư thỉnh thoảng sẽ gửi tin tức cho cô, cũng không biết có phải có tác dụng tâm lý hay không, Khương Âm cảm thấy mấy câu này thật đúng.

Rất đúng.

Gặp chuyện không cần phiền lòng nóng nảy, đều có thể giải quyết được.

Mặc dù cảm xúc của cô có chút xao động, nhưng cô vẫn mẫn cảm nắm bắt được cảm xúc của Phó Lương Dư.

Anh dường như không bình tĩnh lắm.

Nhưng Khương Âm không biết vì sao, vì thế cô dùng những lời Phó Lương Dư an ủi cô để an ủi người bên cạnh: “Sẽ không có chuyện gì cả.”

Cả buổi Phó Lương Dư mới đeo tai nghe lên, nghe thấy tiếng piano truyền ra từ bên trong, đáp lại: “Ừm.”

Anh lại nói: “Tôi tin em.”

Ngỗ nhợ cô tức giận, thì dỗ vậy.

Phó Lương Dư bỗng nhiên nghĩ: Lục Hành có thể, anh đương nhiên cũng có thể.

Lúc này anh hơi hơi nghiêng đầu nhìn người đang ngắm mưa bên cạnh, lại nghĩ: nếu như không giận thì sao.

Ngộ nhỡ Khương Âm không giận, vẫn để anh trong lòng thì không có chuyện gì rồi.

Như vậy, trong lòng không có quỷ, anh có thể làm chuyện muốn làm rồi.

Lúc này Phó Lương Dư chuyển tầm nhìn, cùng Khương Âm nhìn màn đêm mang theo chút ánh sáng ngoài cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi và âm nhạc, thật sự khiến người ta thả lòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.