Lệ Thiên Minh không nói thêm gì nữa, anh nhớ lại những gì Lệ Bách Nhiên đã nói rằng có lẽ sau lưng Đường Thanh Tâm vẫn còn rất nhiều điều bí ẩn, thế nhưng người đang đứng trước mặt thật sự khiến anh phải chán ghét.
Trong phút chốc, bầu không khí trở nên gượng gạo và cứng nhắc, Đường Tuyết Mai vốn đang ngồi xổm bên cạnh Trương Mỹ Lan lại vừa đứng dậy trả lời Lệ Thiên Minh. Cô ta không thể cứ thế mà thản nhiên rời đi nên chỉ có thể quay mặt về phía cửa phòng cấp cứu, chốc chốc lại đi qua đi lại để che giấu đi sự bối rối gượng gạo của mình. Nhân lúc mọi người không ai chú ý đến, Đường Tuyết Mai vội vàng gửi một tin nhắn cho bố mình, bảo ông ta mau đến đây, nếu không khi Đường Thanh Tâm ra ngoài thì bọn họ sẽ bị bại lộ.
“Rầm!”
Cánh cửa mở ra, Đường Tuyết Mai bị dọa cho một phát, sau đó cô ta bị một lực mạnh đẩy sang một bên nên cả người đều đập mạnh vào góc tường, đau đớn đến mức khiến cô ta phải ứa nước mắt ra. “Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?”
Lệ Thiên Minh lao lên nắm lấy tay áo bác sĩ, lực mạnh từ lòng bàn tay của anh khiến cho bác sĩ bị đau, thế nhưng ông ấy vẫn cắn răng chịu đựng rồi từ từ giải thích.
“Không sao đâu, ca phẫu thuật rất thành công, tối nay có thể được chuyển đến phòng bệnh thường sau khi qua giai đoạn nguy hiểm”.
Lời nói của bác sĩ khiến Lệ Thiên Minh thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy anh như thế này, Trương Mỹ Lan không khỏi tức giận trong lòng. Đường Tuyết Mai nhìn thấy tất cả sự căm giận trong mắt của bà ta, xem ra bà Lệ rất oán hận con ả Đường Thanh Tâm này, nói không chừng đây có thể là người giúp đỡ được và là hậu thuẫn cho cô ta.
“Thanh Tâm, Thanh Tâm, bố đến rồi đây, sao con lại thành ra nông nỗi này chứ?”
Cùng với tiếng khóc giả tạo, Đường Quốc Cường xuất hiện trước mặt đám người kia với khuôn mặt ngân ngấn nước mắt. Vừa nhìn thấy Đường Thanh Tâm là ông ta đã định lao lên, thế nhưng ông ta lại bị Lệ Thiên Minh ngăn lại. Lệ Thiên Minh lạnh lùng thản nhiên đẩy ông ta sang một bên: “Đừng làm cô ấy bị thương”.
“Đúng rồi đấy bố, Thanh Tâm vẫn cần phải theo dõi thêm”.
Đường Tuyết Mai vội vàng đi tới nói chêm vào, len lén ra hiệu. Lão cáo già Đường Quốc Cường trợn tròn mắt lên, đảo qua đảo lại rồi lập tức hiểu ra ý của Đường Tuyết Mai, lau nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt rồi đi theo.
Khi Đường Quốc Cường vừa mới đến thì ông ta đã chạy vào nhà vệ sinh lấy nước làm ướt mặt cho nên mới có cảnh tượng vừa rồi, ông ta làm như vậy để ngụy tạo cho kịch bản của mình, để mọi người thấy rằng ông ta rất yêu quý “cô con gái riêng” tên Đường Thanh Tâm này.
Một nhóm người đưa Đường Thanh Tâm vào phòng chăm sóc đặc biệt, Lệ Thiên Minh ở lại bệnh viện rồi bảo Trương Mỹ Lan đi về trước. Đường Thanh Tâm cãi nhau với anh xong nên mới bị tai nạn như vậy, sự áy náy và tội lỗi trong lòng anh đã khiến cho anh không thể rời khỏi đây được. Đường Tuyết Mai thấy Lệ Thiên Minh như vậy nên cũng xung phong tình nguyện ở lại cùng.
Lệ Thiên Minh không nói câu nào nên đương nhiên cô ta cảm thấy rất vui, chỉ cần có thể ở riêng cùng với Lệ Thiên Minh như vậy, cho dù là chỉ được nhìn thôi cũng đã đủ rồi.
Đương nhiên Đường Quốc Cường biết được suy nghĩ của con gái mình, thế nhưng trong bệnh viện cũng không thể xảy ra chuyện gì được. Ông ta vừa buồn bực vì thời cơ không đúng lúc, vừa đi vài ba bước rồi lại ngoái đầu nhìn, giả bộ như đang lưu luyến không muốn rời đi.
Ở cửa, Trương Mỹ Lan không nhịn được tò mò hỏi: “Rốt cuộc tại sao mẹ của Đường Thanh Tâm lại bị bệnh vậy? Đường Quốc Cường, nếu như ông không giải thích chuyện này rõ ràng thì khi Đường Thanh Tâm tỉnh lại tôi chắc chắn sẽ nói Lệ Thiên Minh ly hôn với con gái ông”.
Đường Quốc Cường cố ý thở dài một hơi rồi nói: “Có trách thì trách tôi không biết kiểm soát bản thân mình. Lúc trước tôi đi công tác đã bị bà ấy làm cho say đắm, cho đến khi tôi muốn dứt ra thì lại phát hiện bà ấy đang có thai, không còn cách nào khác nên chỉ có thể đưa Đường Thanh Tâm về. Tôi không thể ly hôn với vợ tôi được nhưng bà ấy đã dùng cái chết để bức tôi, cho nên tôi chỉ có thể miễn cưỡng ly hôn với vợ đầu và tái hôn. Tôi xấu hổ với vợ đầu cho nên thường xuyên đi gặp bà ấy và con gái, kết quả là mẹ của Thanh Tâm bị trầm cảm sau sinh…”
Đột nhiên lại quy tất cả tội lỗi cho người phụ nữ tội nghiệp ấy, nếu như Đường Thanh Tâm nghe thấy thì có lẽ cô sẽ tức giận đến ói ra máu.
Trương Mỹ Lan khinh khỉnh hừ lạnh một tiếng: “Thảo nào, chỉ có thể là một người mẹ như vậy mới có thể nuôi nấng ra một đứa con gái như thế. Đúng là mẹ nào con nấy, Thiên Minh của nhà chúng tôi đúng là xui xẻo mà!”
Đường Quốc Cường lúng túng xấu hổ lau mồ hôi, không cần biết ai là người có lỗi thì Đường Thanh Tâm vẫn là con gái của ông ta. Trương Mỹ Lan vặn eo bước ra ngoài, cuối cùng Đường Quốc Cường cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứa con gái này không tốt
nhưng vẫn còn có đứa khác nữa kia mà!
Công việc gần đây không mấy suôn sẻ, tuy rằng đã nắm trong tay dự án Long Hồ nhưng nhà họ Lệ lại rất khắt khe. Tuy Lệ Bách Nhiên không có mặt nhưng những người được giao công việc ở phía dưới lại giống như người máy vậy, suốt ngày lang thang công trường. Vốn dĩ ông ta muốn tìm vật liệu kém chất lượng để làm nhưng bây giờ lại không có cơ hội, nếu Lệ Thiên Minh lại như vậy thì chắc chắn ngân sách của ông ta sẽ không đủ. Ông ta chỉ có thể hy vọng trông chờ vào Đường Tuyết Mai, đứa con gái kia cũng đã bán được ba mươi lăm tỷ rồi, vậy thì đứa này ít nhất chắc cũng được bảy mươi tỉ chứ? Đường Quốc Cường may mắn có trong tay hai cô con gái và một bà già, đây chính là con át chủ bài của ông ta.
Đường Tuyết Mai nhìn vào góc nghiêng khuôn mặt của Lệ Thiên Minh rồi nói: “Thiên Minh, có tôi ở đây rồi, anh cứ đi nghỉ ngơi trước đi, nếu Thanh Tâm tỉnh lại thì tôi sẽ gọi anh”.
“Không cần, tôi nghĩ rằng Đường Thanh Tâm vừa mở mắt cũng không hy vọng rằng người đầu tiên cô ấy nhìn thấy là cô đâu.”
Lệ Thiên Minh trả lời lại không chút do dự, Đường Tuyết Mai không ngờ anh lại nói vậy. Gương mặt cô ta đỏ bừng lên, cười khan mấy tiếng: “Sao như vậy được chứ, tôi và Thanh Tâm cùng nhau lớn lên từ bé…”
“Cô Mai, tôi khuyên cô đừng lãng phí thời gian của tôi nữa. Tôi là người có chứng ưa sạch sẽ.”
“Anh!”
Đường Thanh Tâm là cái thá gì mà Lệ Thiên Minh lại sỉ nhục cô ta nặng nề như vậy, Đường Tuyết Mai trừng mắt lên lạnh lùng đáp lại: “Lệ Thiên Minh, anh nghĩ Đường Thanh Tâm của anh ngây thơ trong sáng lắm sao? Lúc cô ta và Lệ Bách Nhiên yêu nhau, hai người đó đã từng đi du lịch riêng rồi. Anh cứ nghĩ mà xem, cô nam quả nữ đi du lịch chung có thể ngủ hai giường riêng sao? Người phụ nữ của anh đã không còn trong sạch từ lâu rồi!”
Đường Tuyết Mai trắng trợn vu khống Đường Thanh Tâm một cách vô lương tâm như vậy. Dù sao thì chuyện đi du lịch cũng là thật cho nên cô ta tin rằng với tính cách của Lệ Bách Nhiên chắc chắn sẽ không bỏ qua Đường Thanh Tâm một cách dễ dàng.
Những cặp đôi yêu nhau bây giờ làm gì có chuyện đi du lịch một cách trong sáng nữa cơ chứ.
Lệ Thiên Minh có chứng thích sạch sẽ thì lại càng tốt. Quả nhiên sắc mặt của người đàn ông đột nhiên trở nên ảm đạm, Lệ Thiên Minh quay người lại giữ chặt cằm của Đường Tuyết Mai, ánh mắt u ám lạnh lẽo nói: “Những lời này nói trước mặt tôi thì coi như bỏ qua, tôi sẽ không tính sổ với cô. Nhưng nếu cô dám ra ngoài nói nhảm dù chỉ nửa lời thôi, tôi có thể bỏ ra ba mươi lăm tỷ để cứu vớt nhà họ Đường thì cũng có thể bỏ ra ba trăm năm mươi tỷ để phá hủy nhà họ Đường, cô hiểu ý của tôi chứ?”
Sự tức giận cùng với giọng nói quyền lực của Lệ Thiên Minh khiến Đường Tuyết Mai khẽ rùng mình, cô ta không ngừng gật đầu lia lịa, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Nếu như có ai đi ngang qua nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ bị dọa đến mức phải bỏ chạy.
Nhìn thấy Đường Tuyết Mai gật đầu, lúc này Lệ Thiên Minh mới buông tay ra. Anh liếc cô ta một cái, Đường Tuyết Mai sợ hãi lập tức xoay người bỏ chạy, thậm chí còn không dám quay đầu lại nhìn.
Mãi đến khi rời khỏi tầm mắt của Lệ Thiên Minh thì cô ta mới dám vỗ ngực thở dốc. Đường Quốc Cường còn chưa đi được bao xa, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Tuyết Mai thì vội vàng đi tới hỏi dò: “Sao con lại ra ngoài? Đã xảy ra chuyện gì sao? Làm gì mà sợ sệt như vậy!”
“Bố… Lệ Thiên Minh không chịu con, hơn nữa anh ta còn dọa con rằng sẽ dùng ba trăm năm mươi tỷ để tiêu diệt nhà họ Đường. Con không dám lại gần”.
Đường Quốc Cường nhìn cô ta một cách dữ tợn, oán giận tức tối nói: “Đồ ngu! Lệ Thiên Minh mới hù con mà con đã rút lui rồi sao? Đợi mấy ngày nữa Đường Thanh Tâm tỉnh lại, con cứ đi qua bám lấy nó, chăm sóc nó cho đến khi nó ra viện thì thôi!”
“Hả! Tại sao con phải chăm sóc nó, tại sao chứ!”
Đường Tuyết Mai kêu lên, Đường Quốc Cường hừ lạnh một tiếng: “Dựa vào việc con muốn gả cho nhà họ Lệ, chuyện này không thể làm khác được. Nếu như Lệ Thiên Minh càng ghét con thì con đừng quên, mẹ của Đường Thanh Tâm vẫn ở trong tay bố!”
Sắc mặt đang u ám của Đường Tuyết Mai lập tức bình thường trở lại, làm sao mà cô ta lại quên cơ chứ?
Khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên một nụ cười, cô ta nắm tay Đường Quốc Cường rồi cười nói: “Con biết rồi bố ơi, con nhất định sẽ cố gắng.”
Lệ Thiên Minh, anh cứ đợi đấy! Không mất nhiều thời gian đâu, tôi nhất định sẽ cướp lại những gì thuộc về tôi. Còn về phần Đường Thanh Tâm, cô ta không bao giờ có đủ tư cách để so sánh với tôi!