Đường Thanh Tâm ngồi dậy xoa xoa bờ vai đau nhức, trên người chỗ nào cũng có những dấu vết mờ ám. Nếu không phải tên cầm thú Lệ Thiên Minh đòi hỏi quá nhiều, cô cũng không mệt như vậy.
Nén lại sự oán hận trong lòng, Đường Thanh Tâm vội vàng thu dọn chỉnh trang lại, chọn một chiếc váy ren cao cổ để che đi những vết xanh tím trên người, nhanh chóng xuống lầu.
Lúc cô đang đứng trên cầu thang thì một giọng nói già nua hiền hậu vang lên: “Thanh Tâm dậy rồi à, mau đến đây ăn sáng với bà nội.”
Người vừa lên tiếng chính là bà nội của Lệ Thiên Minh, đầu bà đã đầy sợi bạc, hòa nhã dễ gần, lúc này bà đang cười đến cong cong đôi mắt gọi Đường Thanh Tâm.
“Bà nội, cháu đến đây ạ?”
Đường Thanh Tâm vội vàng đáp lời, nhưng vừa cất bước đã thấy đau nhức khắp người.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì một thân hình cao lớn vững chắc đã bước tới, cúi người ôm lấy Đường Thanh Tâm.
Đường Thanh Tâm cứ thế ngã vào lồng ngực rộng lớn đó, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Lệ Thiên Minh, lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Đường Thanh Tâm còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Lệ Thiên Minh nhẹ nhàng đặt xuống ghế.
Bà cụ nhìn thấy cảnh này liền cười tươi như hoa. Có vẻ như thằng nhóc thối kia với Thanh Tâm đã ân ái với nhau hơn, thêm nữa vừa nãy Thanh Tâm còn vô tình để lộ ra dấu vết mờ ám trên cổ, hôm qua hai đứa nó chắc chắn đã rất “kịch liệt”.
Như vậy, xem ra bà sẽ rất nhanh có chắt bế thôi!
Bà cụ tự đích thân dặn dò: “Mau lấy cho Thanh Tâm một bát canh, bồi bổ thân thể”.
“Mẹ, mẹ đừng chiều hư chúng nó, muốn ăn cái gì thì tự làm.”
Trong giọng nói rõ ràng mang theo sự bất mãn, đó là Trương Mỹ Lan, mẹ chồng của Đường Thanh Tâm.
Đã lâu như vậy rồi, nên bồi bổ cái gì cũng chưa bao giờ thiếu, nhưng bụng vẫn chẳng có động tĩnh gì, đúng là một con gà mái không đẻ được trứng.
Đường Thanh Tâm nở một nụ cười xinh đẹp, nhận lấy bát canh, làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Trương Mỹ Lan: “Cảm ơn bà nội ạ.”
Dùng bữa xong, Lệ Thiên Minh đưa Đường Thanh Tâm đi làm.
Đường Thanh Tâm còn có một thân phận khác, chính là thư ký riêng của Lệ Thiên Minh. Ngồi trên xe, Đường Thanh Tâm mở sổ ghi chép ra, báo cáo lịch trình cho Lệ Thiên Minh một cách tỉ mỉ: “Tổng giám đốc, cuộc họp hội đồng quản trị sẽ bắt đầu lúc chín giờ sáng
nay… “
Cô vừa mở lời, Lệ Thiên Minh đã cười như không cười, ngắt lời cô: “Cô thay đổi thân phận nhanh thật đấy.”
Đường Thanh Tâm cười như không có chuyện gì, mặc dù cô với Lệ Thiên Minh không công khai chuyện kết hôn, nhưng thực tế thì cuộc hôn nhân này cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa và một bản hợp đồng.
Ý nghĩa của cuộc hôn nhân này chẳng qua là vì bà nội anh muốn sớm có chắt bế mà thôi.
Nhưng cô không muốn có con, không muốn con của mình vừa ra đời đã phải đối mặt với một gia đình chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Đường Thanh Tâm nhếch môi, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nhìn Lệ Thiên Minh: “Chẳng lẽ anh không thích sao?”
Nghe vậy, Lệ Thiên Minh nhướng mày, không phủ định cũng không khẳng định mình có thích hay không.
Từ trước đến nay anh luôn ghét những người phụ nữ có lòng tham không đáy, yêu tiền như mạng.
Không giống như cô, hiểu chuyện đúng mực, suy nghĩ thấu đáo mọi thứ.
Đường Thanh Tâm lại đọc tiếp, hai người đã nhanh chóng đến công ty. Chiếc xe dừng ở lối vào của một tòa nhà nguy nga, Đường Thanh Tâm đang định xuống xe thì sau lưng lại đột nhiên vang lên giọng nói của Lệ Thiên Minh.
Anh nhàn nhạt nói: “Đừng uống thuốc tránh thai nữa, tôi sẽ có biện pháp.”
Đường Thanh Tâm biến sắc.
Cô hoàn toàn không ngờ hành động nhỏ bí mật của mình lại không thể thoát khỏi ánh mắt của anh.
Đường Thanh Tâm cố gắng định thần lại, thấp thỏm bất an hỏi: “Vậy, sau này có phải là không cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng nữa không?”
Cô biết trên đời này không có chuyện gì chắc chắn 100%, động tác của Lệ Thiên Minh “kịch liệt” như vậy, số lần càng nhiều, Đường Thanh Tâm vẫn lo mình sẽ “trúng thưởng”.
Lệ Thiên Minh nheo đôi mắt hẹp dài lại, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý, không nhanh không chậm nói: “Cho dù là cô hay tôi, nếu muốn thì lúc nào cũng có thể. Dù sao trên giường chúng ta cũng rất hòa hợp”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Thanh Tâm đỏ bừng lên không nhịn được trừng mắt nhìn Lệ Thiên Minh, người này ngoài việc là cầm thú ở trên giường ra, có lúc anh còn có những hứng thú thấp hèn như vậy.