Ninh Tuyết Lạc được nước lấn tới, xô cô ngã xuống sàn, vô thức kéo luôn cả khăn trải bàn hất đổ chén súp lên người.
Ninh Tuyết Lạc phỉ nước bọt lên người, dùng những lời lẽ cay độc ráp tâm xâm bẩn đến cô. Còn dùng cả thân phận mồ côi để đe doạ.
Toàn thân Miên Châu đau đến rã rời, cô tính nói lại vài câu thì Ninh Tuyết Lạc đã tát cho cô một bạt tay.
Toàn thân cô ướt át, nước sôi vấy bẩn lên da.
Ninh Phụng túm lấy tóc cô, giật mạnh liên hồi.
“Thằng đấy có ngu mới yêu mày. Mày chẳng khác gì một con chó hoang được người khác thương hại.”
Con chó hoang….? Thương hại?… Ha! Đúng rồi nhỉ…mình chỉ là người bạn gái của Tomoe trên hợp đồng thôi.
Mình lại vô tình đắm chìm vào nó cứ nghĩ đó là sự thật. Sau khi mẹ anh ta về thì nước sông không phạm nước giếng.
Thân thể Miên Châu đau như cắt nhưng cũng không đau đớn bằng trái tim tổn thương của cô.
Quả nhiên chỉ có bản thân cô mới là con ngốc…một con ngốc chính hiệu.
Nói mấy lời phỉ báng xong xuôi, Ninh phụng dắt cô con gái hả dạ ra về. Bắt ngờ gặp Cung Linh Phương đứng ngoài cửa.
Nhìn qua khe cửa lớn, Cung Linh Phương thấy Miên Châu toàn thân ướt sũng, ngồi lê lết trên sàn.
Thấy con dâu bị bắt nạt, mẹ chồng nóng máu tát hai mẹ con nhà trà xanh vài phát.
“Dám đụng đến con dâu của tôi. Chán sống rồi à?”
Ninh Phụng dù có bị tát cho đến méo mặt, ả cũng vênh váo, khinh bỉ.
“Câm đi đồ chó.” Ninh Tuyết Lạc hả hê, cười nhạt.
Hai mẹ con cứ thế ra về.
Hoá ra hai người họ chỉ giả vờ hiền thục trước mặt cha con nhà Tư Gia. Còn đối với cô và Cung Linh Phương thì họ chẳn khác gì là một con quỷ đội lốt người.
Là một con quỷ giết người bằng vũ khí… vô hình.
…
Cung Linh Phương nhìn thấy Miên Châu, trong lòng chua xót không ngừng.
Cô lấy chiếc khăn mùi xoa hay mang bên mình, lau sạch nước canh trên người, lau sạch nước bọt do Ninh Tuyết Lạc nhổ ra.
Miên Châu thẫn thờ, ánh mắt đượm buồn nhìn ra khoảng không. Bây giờ bị người khác phỉ báng đối với cô đã trở thành một sự sỉ nhục, một vết thương không bao giờ lành lặn.
Tiểu A trông thấy sự việc từ đầu đến cuối, nheo mắt nhìn bóng lưng của hai người phu nhân trước mặt, xót xa theo.
Suốt cả quãng đường đi về, Cung Linh Phương không ngừng hỏi han về sức khoẻ, bệnh tình của Miên Châu.
Bây giờ, ngay cả một câu nói cũng không lọt nổi vào tai. Miên Châu hơi nhướn người về phía cửa sổ. Nhìn bầu trời quang đãng thầm nhuần mây đen.
Mưa bay phất phơ ướt nhoè lên mắt.
Quả nhiên ngày mưa…chính là ngày buồn nhất trên thế gian này.
…
Tại biệt thự.
Ninh Phụng và Ninh Tuyết Lạc tự do như nhà mình. Vừa đắp mặt nạ, vừa xem tivi nom như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cung Linh Phương hận đến tận thấu xương, nhưng vì Tư Vị Mạc và Ninh Vương Mạc là hai anh em chí cốt nên cố kìm nén trong lòng.
“Ấy, sao trông chị Miên Châu nhếch nhát thế. Lăn lộn trên đường nên mới dơ bẩn thế à?”
Ninh Tuyết Lạc có ý khiêu khích lòng tự trọng của Miên Châu. Ả nheo hai con ngươi quan sát lỗ mãng.
Sớm biết thể nào cũng có ác ý, Miên Châu vờ không nghe thấy. Chạy lên phòng, trước khi đi con mụ Ninh Tuyết Lạc còn không quên châm chọc.
“Chị nhớ phải tắm rửa cho sạch nhé, anh Dạ Hàn ghét nhất là những con đàn bà DƠ BẨN.”
Càng nghe càng thấy nhói tai, Cung Linh Phương e rằng tâm tình cũng không phải hạng người chịu đựng trực tiếp nộ nạt.
“Này, cô còn nói lời nào nữa… coi chừng tôi cắt lưỡi cô đó.”
Ninh Tuyết Lạc bị doạ cho sợ chết khiếp, lập tức câm ngay.
Con mụ này điên rồi. Cứ chờ tới khi mẹ tôi lên giường với Yoshiro thì mày với con đĩ Miên Châu đấy còn sống được nữa không?