Khu rừng rộng lớn bát ngát, ngoài cây cối ra thì có thêm cả những loài vật hoang dã vô cùng nguy hiểm, bọn họ chưa gặp nhưng không có nghĩa là không có. Chưa kể đến địa hình ở đây cũng đủ cho họ vất vả thế nào, vậy mà giờ chỉ còn một mình Hạ Lâm trên tay cầm độc nhất một cành cây khua đi khua lại. Đột nhiên người đi cùng mình biến mất, cô nhìn trái nhìn phải xung quanh một lượt nhưng đến một cái bóng cũng không thấy. Hạ Lâm bắt đầu lo lắng, cô quay lại tìm An Kỳ:
“An Kỳ, cậu ở đâu?”
Cả khu rừng vang vọng tiếng của Hạ Lâm nhưng không thấy ai đáp lại.
“An Kỳ, cậu đâu rồi?”
Hạ Lâm đưa mắt nhìn xung quanh gọi nhưng vẫn chỉ có giọng cô, điện thoại lại nằm ngoài vùng phủ sóng, biết tìm thế nào đây.
Hạ Lâm đi lại quãng đường mà họ vừa đi, cô không biết là An Kỳ mất tích từ lúc nào, lúc trước vẫn còn đi phía sau giờ lại không thấy người đâu. Hạ Lâm kiên trì đi tìm An Kỳ thì chợt cô nghe thấy tiếng xào xạc, Hạ Lâm giật mình nhìn trái phải thì không phát hiện ra gì. Chắc là do quá căng thẳng nên sinh ra ảo giác, Hạ Lâm đi về trước thì lại nghe thấy một lần nữa nhưng lần này lại rất gần. Hạ Lâm bất giác cầm chặt cành cây trong tay giơ trước mắt cảnh giác quan sát thì cô thấy tại lùm cây phía tay trái đung đưa, chắc là do gió thổi. Hạ Lâm không mấy bận tâm mà bước tiếp thì tiếng động mỗi lúc một lớn.
An Kỳ sau khi đi men theo lối đánh rơi mảnh áo thì không thu được gì thêm, cô quan sát kĩ vật cầm trong tay:
“Hạ Lâm, cậu xem tớ tìm được gì này.”
Một, hai phút không thấy tiếng trả lời. Lúc này An Kỳ quay lại thì không thấy ai ở phía sau, lúc này cô mới phát hiện rằng vừa rồi do nhìn thấy mảnh áo bị đánh rơi ở lối rẽ nên đã bất giác đi về hướng khác, thế là cô đã tách ra khỏi Hạ Lâm.
Tình hình hiện giờ là bọn cô mỗi người một hướng khác hẳn nhau. An Kỳ hiểu được hoàn cảnh hiện tại, cô biết dù bây giờ có la lối thế nào thì Hạ Lâm không thể nghe thấy, việc tìm kiếm thì hoàn toàn không thể bởi chính bản thân cô cũng không biết là mình đang ở đâu trong rừng, liệu có phải là cô đã đi vào quá sâu. Nhưng nếu cứ đứng mãi ở đây thì cũng không phải là cách hay, nghĩ đi nghĩ lại thì thôi cứ đi tiếp cái đã, việc quan trọng bây giờ là phải tìm ra A Tiêu.
An Kỳ không quay lại mà cô đi thẳng về trước. Trên tay cô là mảnh áo, cô nghĩ đây rất có thể là của A Tiêu vì thế mà An Kỳ nắm chặt nó trong tay. Men theo dọc đường chợt một vật xuất hiện trước mắt cô.
Là một con cáo nhỏ.
Con cáo phần thân trên có màu cam, phía dưới bụng thì màu trắng nhìn rất bắt mắt, ánh mắt đen nhánh lém lỉnh nhìn chằm chằm vào An Kỳ. Chiếc đuôi ve vẩy phía sau trông rất đáng yêu. An Kỳ nhìn qua thực sự rất muốn sờ thử vào bộ lông mềm mượt đó:
“Bạn nhỏ, ta vuốt ve mi một chút được không?”
Con cáo đưa mắt nhìn An Kỳ, đôi mắt tinh nghịch chớp chớp, cái đầu hơi nghiêng về một phía. An Kỳ thực sự rất thích thú, cô đưa một tay về phía trước đang định chạm vào người nó thì đột nhiên con cáo nhanh như cắt mở miệng ra để lộ hàm răng sắc nhọn cắn một phát vào cánh tay đang giơ của An Kỳ. Đột nhiên bị tấn công không kịp phòng bị, An Kỳ chau mày vì đau nhanh tay lấy cành cây khua khua trước mắt. Con cáo nhìn thấy có vật lượn lờ trước mắt, tưởng là súng nên rất nhanh rút lại lùi về sau. An Kỳ nhanh chóng thu tay về, cổ tay cô hiện lên một vết răng đỏ rực. Nhìn bề ngoài nhỏ bé nhưng không ngờ lực của nó lại mạnh đến vậy. An Kỳ nhìn thẳng vào con cáo, ánh nhìn đó khiến cho nó tưởng như An Kỳ định làm hại nó nên con cáo lập tức xù lông, cả người hơi lùi về sau co lại như thể lao thẳng về phía An Kỳ.
Đoàng….
Một tiếng súng phát ra ngay sau lưng An Kỳ, viên đạn rơi xuống nằm ngày bên cạnh con cáo khiến nó hoảng sợ giật mình mà bỏ chạy.
An Kỳ quay lại thì trước mắt mình là một người đàn ông cao lớn, làn da ngăm ngăm với tư thế mắt nhắm một bên hai tay cầm khẩu súng hướng về trước. Thấy con cáo bỏ chạy người đàn ông lúc này với thu về, An Kỳ để ý bên phía hông còn dắt một con dao nhỏ dùng để đi rừng, đây đích thị là một thợ săn rồi.
Người đàn ông cất đi khẩu súng từ từ tiến về phía An Kỳ:
“Cô không sao chứ?”
An Kỳ quay lại hướng mà con cáo đã bỏ chạy sau nói:
“Tôi không sao, cảm ơn anh.”
Người đàn ông cúi xuống nhặt cành cây mà trong lúc An Kỳ bị con cáo cắn làm rơi, quan sát một lượt rồi nói:
“Ở đây nhiều mối nguy, một thân con gái như cô mà chỉ càm mỗi thứ này theo khác gì bỏ mạng.”
An Kỳ cười trừ, bọn họ nào có biết hướng đi của họ là về rừng đâu. Người đàn ông thấy cô trên người không có lấy một thứ gì là đi rừng thì mới ngợ ra:
“Bị lạc sao?”
An Kỳ không nói gì, tình cảnh của cô hiện giờ quá rõ ràng rồi. Như phát hiện ra điều gì An Kỳ hỏi:
“Cho hỏi, anh có phải là dân ở đây không?”
Người đàn ông nhìn An Kỳ một hồi sau nói:
“Đúng, tôi là dân ở đây.”
An Kỳ mặt sáng bừng như bắt được vàng vội hỏi:
“Vậy ở đây có vụ việc gì kiểu như bắt cóc trẻ con không?”
Nghe An Kỳ hỏi vậy người đàn ông ngớ người, nhìn cô bằng ânh mắt kì lạ:
“Không có, tôi sống ở đây từ nhỏ chưa bao giờ gặp phải vụ gì như vậy.”
An Kỳ nghe vậy thì vui mừng vô cùng vì A Tiêu không bị bắt cóc, chắc thằng bé chỉ đi lạc đâu đó thôi. Người đàn ông thì cô nét mặt biến đổi thất thường thì hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
An Kỳ vội lắc đầu:
“À, không có gì đâu, chỉ thuận lời hỏi thôi.”
Người đàn ông không nói gì, đột nhiên phía trước có tiếng động, cả hai người hướng mắt về phía đó thì thấy trước mắt là một con hổ hung hãn nhìn bọn họ bằng ánh mắt thèm thuồng. Người đàn ông chắn trước mặt An Kỳ nói:
“Cô đi trước đi.”
An Kỳ nghe thế vội hỏi:
“Anh thì sao?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào con hổ, hai tay nâng câu súng trước mắt nói:
“Tôi sẽ theo sau.”
“Nhưng….”
Người đàn ông ngắt lời cô:
“Yên tâm, tôi là thợ săn mà, một con hổ không làm khó được tôi đâu.”
An Kỳ nghe vậy rồi nhìn người trước mắt, có thể anh ta sẽ không gặp chuyện gì. An Kỳ lùi sau vài bước:
“Vậy tôi đi trước, anh cẩn thận đấy.”
Người đàn ông không nói gì, giờ anh chỉ tập trung vào vật trước mắt. An Kỳ không nói thêm câu gì liền vội đi.
Gầm…Gầm…Gầm….
Con hổ thấy con mồi chạy mất thì kêu lên, người đàn ông đột nhiên bóp cò.
Đoàng…
An Kỳ sau khi nghe tiếng súng không quay đầu lại mà đi thẳng về trước.
Hạ Lâm nghe thấy tiếng động ngày một to, ánh mắt cảnh giác nhìn xuống, cô từ từ tiến đến lùm cây.
Một, hai, ba.
Trong lòng Hạ Lâm thầm đếm, cô xem bên trong có thứ gì thì phát hiện đó là một con chim non. Hạ Lâm thở phào nhẹ nhõm, cô nâng con chim lên thì thấy trên cành cây cạnh chỗ cô đứng có một tổ chim ở đó, chắc nó rơi từ trên đó xuống. Hạ Lâm nhẹ nhàng đặt nó lại vào bên trong, cây đó cao ngang bằng cô nên chỉ cần nhón chân là Hạ Lâm có thể với tới. Sau khi xong xuôi, Hạ Lâm tiếp tục đi tìm An Kỳ. Cô đi hết quãng đường mà bọn họ vừa đi nhưng vẫn không thấu bóng dáng An Kỳ đâu, thiết nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này thì không biết bao giờ mới tìm thấy. Hạ Lâm chợt phát hiện, từ lúc vào đây tới giờ bọn họ đi đúng một đường thẳng, phía trước cô bây giờ là lối ra của rừng, chứng tỏ bọn họ đi cũng không quá sâu bên trong. Hạ Lâm vội chạy thật nhanh ra ngoài cánh rừng, vì bên trong toàn bóng cây, xung quanh râm mát nên lúc ra ngoài chợt ánh mắt chiếu vào khiến Hạ Lâm phải lấy tay che đi.
Hạ Lâm ra khỏi khu rừng thì thấy bóng dáng của Tả Dật và Trịnh Vĩ đang đi về hướng này. Cả hai thấy có mỗi Hạ Lâm ở đây, Trịnh vĩ liền hỏi:
“Người còn lại đâu?”
Hạ Lâm vừa thở dốc vừa nói:
“Chúng tôi bị lạc mất nhau rồi.”
Cả hai nghe vậy đều sững người, đi lạc trong rừng không phải là chuyện nhỏ đâu.
“Hai ngươi tách ra lúc nào?” Tả Dật là người lên tiếng.
Hạ Lâm nói:
“Vừa mới đây, tôi quay lại để tìm cậu ấy nhưng không thấy.”
Sau câu nói đó là một tiếng súng vang lên. Cả ba liền quay mặt về hướng khi rừng, Hạ Lâm và Trịnh Vĩ trợn tròn mắt còn Tả Dật nhíu chặt mày.