“Mời anh đi ra ngoài giùm, ở đây không hoan nghênh anh.” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, lạnh nhạt nói.
Tôi không muốn còn bất kỳ liên quan nào với Trần Thanh Vũ.
Nhưng mà đột nhiên Trần Thanh Vũ xoay người, xông vào phòng ngủ của tôi. Tôi vội vàng chạy theo, muốn đuổi anh ra ngoài!
Khốn kiếp, rốt cuộc anh muốn làm gì chứ?
…
Tôi gõ cửa thật lâu, Trần Thanh Vũ cũng không mở cửa. Tôi bất đắc dĩ chỉ có thể ngủ ở phòng khách.
Dù sao tôi thuê căn nhà này cũng chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách thôi, phòng ngủ đã bị Trần Thanh Vũ chiếm, tôi không còn chỗ để đi nữa.
Hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên, tôi xoa xoa đôi mắt đau nhức. Đầu tiên tôi đi vào phòng ngủ, tôi vặn chốt cửa muốn mở cửa ra nhưng cửa đã bị khóa rồi. Tôi nhìn cánh cửa một lúc lâu mới đi đến phòng bếp làm hai chén mì, sau khi yên lặng ăn xong, tôi cấm lấy túi xách rời khỏi nhà.
Buổi trưa, bởi vì tôi vẫn còn nhớ đến Trần Thanh Vũ đang ở nhà tôi nên không ăn cơm tại phòng ăn của công ty mà đón xe trở về nhà.
Tôi mở cửa ra thì thấy cửa phòng ngủ đã mở, tôi lại đi tới phòng bếp, nhìn thấy chén mì trong phòng bếp đã bị người khác ăn mất.
Tôi nghĩ chắc là Trần Thanh Vũ đi ra nhìn thấy nên ăn xong mì rồi mới đi.
Không biết vì sao, nhìn cái chén trống rỗng trước mắt, tâm trạng tôi lại có chút mất mác.
Tôi mới vừa nằm xuống giường một lát, muốn ngủ trưa rồi mới đến công ty thì chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Tôi cho rằng Trần Thanh Vũ làm rơi thứ gì ở đây nên kéo cửa ra, chưa kịp nhìn đã bị một bạt tai tát thẳng vào mặt.
“Huỳnh Bảo Nhi, tôi thật sự nhìn không ra cô lại có thủ đoạn như vậy.” Một tiếng rống giận hét vào tai tôi.
Tôi che mặt, nhìn Nguyễn Mỹ mặc chiếc áo khoác lông trắng tinh đang đứng ở cửa.
Bởi vì tức giận nên giờ phút này khuôn mặt xinh đẹp kia lại có vẻ dữ tợn và vặn vẹo.
“Tối hôm qua Thanh Vũ có phải đã qua đêm ở đây không? Cô và Thanh Vũ cũng đã ly hôn rồi, tại sao lại không biết xấu hổ đi quyến rũ Thanh Vũ như vậy chứ?”
“Đủ rồi Nguyễn Mỹ, cô không nên nổi điên ở đây nữa.” Làm sao tôi có thể ngoan ngoãn bị Nguyễn Mỹ đánh nữa chứ, tôi bắt lấy cánh tay cô ta, mặt không chút thay đổi nói.
“Huỳnh Bảo Nhi, tôi sẽ nhanh chóng kết hôn với Trần Thanh Vũ rồi. Cô đừng suốt ngày quấn lấy anh ấy nữa, có nghe không? Không được phép quấn lấy Trần Thanh Vũ nữa.”
Đôi mắt xinh đẹp của Nguyễn Mỹ tràn đầy oán hận và lửa giận, cô ta trợn mắt nhìn tôi hét ầm lên.
Tôi nghe thấy lời nói của Nguyễn Mỹ, đột nhiên nơi mềm mại nhất trong tim bị vạch ra một đường đau nhói.
Nhưng mà tôi không để mắt đến loại đau đớn này, chỉ hất cằm lên thật cao, nhìn về phía Nguyễn Mỹ trào phúng nói: “Nếu như tôi đã ly hôn với Trần Thanh Vũ thì cũng sẽ không quấn lấy anh ấy nữa. Về điểm này cô có thể yên tâm.”
“Tốt nhất là như vậy, nếu như để tôi thấy cô cố ý quyến rũ Thanh Vũ, tôi nhất định sẽ cho cô biết mặt.” Nguyễn Mỹ hung hăng trợn mắt nhìn tôi cảnh cáo rồi mới siết chặt áo choàng trên người lại, ưu nhã rời khỏi.
Tôi vừa định đóng cửa lại thì một đôi tay chống lên cánh cửa, tôi còn tưởng rằng Nguyễn Mỹ vừa đi đã trở lại, không kiên nhẫn cau mày nhìn đối phương. Không ngờ lại đụng con ngươi sâu thẳm của Trần Thanh Vũ.
“Anh… tại sao…” Tôi ngây ngẩn, trong lúc nhất thời không biết nên diễn đạt như thế nào.
Trần Thanh Vũ nhìn mặt tôi, âm thanh nặng nề : “Cô ấy… đánh sao?”
“Cô ấy” dĩ nhiên là ám chỉ Nguyễn Mỹ.
Tôi không biết Trần Thanh Vũ ở đây nhìn được bao lâu, có lẽ anh đã nhìn thấy tất cả những chuyện Nguyễn Mỹ làm với tôi.
Nhưng mà cho dù có nhìn thấy thì suy cho cùng ở trong lòng Trần Thanh Vũ, Nguyễn Mỹ vẫn là nữ thần của anh, là người phụ nữ mà anh yêu sâu đậm.
Tôi đè nỗi chua xót trong lòng xuống, lạnh nhạt nói: “Không phải anh thấy hết rồi sao?”
Trần Thanh Vũ im lặng đến gần tôi, khàn giọng nói: “Thật xin lỗi.”
“Không cần anh giả bộ làm người tốt, cút đi, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ một người nào trong hai người.” Tôi nhắm mắt lại, cố gắng áp chế sự buồn phiền của bản thân, chỉ về phía cửa rồi nói với Trần Thanh Vũ.
Nếu như lúc trước, tôi chắc chắn sẽ không khách sáo với Trần Thanh Vũ như vậy, tôi đều sẽ dè đặt, muốn nhận được một cái liếc mắt của Trần Thanh Vũ. Tôi rất sợ bản thân mình nói sai cái gì khiến cho Trần Thanh Vũ không thích.
Nhưng mà bây giờ không giống vậy, tôi và Trần Thanh Vũ đã không còn chút quan hệ nào cả, tôi cũng không cần thiết phải làm khổ bản thân.
“Huỳnh Bảo Nhi.”
“Cút.” Tôi không biết vì sao Trần Thanh Vũ lại xuất hiện trước mặt của tôi, nhưng mà bây giờ tôi thật sự không muốn nhìn thấy Trần Thanh Vũ.
Có vẻ như khuôn mặt lạnh lùng của Trần Thanh Vũ lạnh lùng hơi khó chịu, đôi môi mỏng khẽ mím lại, bộ dạng như đang muốn nói gì đó với tôi.
Tôi không muốn nghe thêm bất kỳ câu nào nữa, nhất là những lời nói đỡ thay Nguyễn Mỹ của Trần Thanh Vũ.
“Sau này mặc kệ giữa hai người các người cãi nhau hay có chuyện gì khác, tôi hy vọng các người đừng đến tìm tôi nữa. Huỳnh Bảo Nhi tôi không hề nợ nần các người.” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, lạnh lùng nói từng chữ một.
“Đau không?” Trần Thanh Vũ không để ý đến tôi, anh chỉ sờ mặt tôi, nhàn nhạt hỏi.
“…”
Tôi bị đầu ngón tay ấm áp của Trần Thanh Vũ kích thích, đây là lần đầu tiên Trần Thanh Vũ chủ động đụng chạm gò má tôi.
Nhưng vào lúc này.
“Trần Thanh Vũ, anh đi đi. Anh yên tâm, tôi sẽ không nói với người bên ngoài bộ mặt thật của Nguyễn Mỹ đâu, điểm này anh có thể yên tâm.” Tôi đẩy tay Trần Thanh Vũ ra, ánh mắt cợt nhã nói.
Dáng vẻ này của Trần Thanh Vũ đơn giản chính là lo lắng tôi sẽ công bố cho giới truyền thông một bộ mặt hoàn toàn khác biệt của Nguyễn Mỹ.
Nói cho cùng, chẳng phải anh cũng muốn bảo vệ Nguyễn Mỹ thôi sao.
Đột nhiên con ngươi của Trần Thanh Vũ trở nên âm u, anh thả tay xuống, con ngươi đen láy hiện lên một chút u buồn mà tôi không hiểu nổi. Sau đó anh xoay người rời đi.
Nhìn Trần Thanh Vũ rời khỏi, tôi nặng nề đóng cửa lại. Tôi dựa lên cánh cửa, suy nghĩ lại tất cả những chuyện vừa xảy ra, nước mắt lập tức tuôn ra như suối.
Tình yêu bảy năm, làm sao có thể nói buông là hoàn toàn buông xuống được chứ.
Huỳnh Bảo Nhi, mày quả thật cần tu luyện thêm.
…
Công ty.
“Bảo Nhi, tổng giám đốc bảo cô đến phòng làm việc của ngài ấy một chuyến.” Tôi đang vẽ bản thiết kế trong tay thì đột nhiên Đức Giang làm chung bộ phận đi tới trước mặt tôi nói.
Tổng giám đốc về nước rồi?
Mặc dù tôi đến công ty đã được một khoảng thời gian nhưng mà vẫn không chưa nhìn thấy tổng giám đốc, nghe nói tổng giám đốc ở nước ngoài.
Thật ra tôi vô cùng tò mò về ngoại hình của tổng giám đốc, lần trước rõ ràng được tổng giám đốc phỏng vấn nhưng tôi vẫn không biết trong số đó thì vị nào mới là tổng giám đốc. Người phỏng vấn tôi có tới mấy vị, lúc ấy trong lòng tôi lại có chút không yên.
Sau đó tôi cố ý điều tra, nhưng tổng giám đốc rất kín đáo, hầu như những tin tức trên báo đều không có nói đến anh ta. Vì vậy hiểu biết của tôi về anh ta cực kỳ ít.
Ở công ty tôi lại không dám hỏi quá nhiều, tránh khiến cho đồng nghiệp nghĩ rằng tôi nhiều chuyện.
Từ việc sắp xếp công việc cho tôi trước đây thì chứng tỏ tổng giám đốc rất hài lòng về tôi, cho nên tôi vội vàng buông bản thiết kế trong tay xuống, đi đến phòng làm việc của anh.
Tôi lễ phép gõ cửa một cái, nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nam dễ nghe nói: “Mời vào.”
Âm thanh này hơi quen tai, tôi suy nghĩ kỹ lại một lượt nhưng không biết đã từng nghe thấy ở đâu.
Sau khi đẩy cửa ra, một người đàn ông tao nhã lịch sự xuất hiện trước mặt tôi. Lúc ấy tôi mới giật mình phát hiện, tổng giám đốc vậy mà lại là Lê Minh Quang!
“Anh, anh là tổng giám đốc của chúng tôi?” Tôi giật mình hô.
Lê Minh Quang nhìn về phía tôi, dịu dàng cười một tiếng, “Cô mới biết sao? Tôi nghĩ là cô đã biết từ sớm rồi chứ?”
Tôi cảm thấy mình có chút ngu ngốc, đỏ mặt nói: “Nhưng mà nhân viên ở bộ phận nhân sự nói rằng tổng giám đốc tự mình phỏng vấn tôi. Hôm đó trong lúc tôi phỏng vấn, vốn dĩ không hề có anh mà!”
“Phỏng vấn từ xa.” Lê Minh Quang giải thích.
“Khó trách.” Tôi lúc này mới cảm thấy không còn xấu hổ như vậy, cũng dần dần hiểu được những lời nói khó hiểu của Lê Minh Quang trước đây. Thì ra anh ta quả thật biết đến tôi từ lâu, cũng có một sự hiểu biết nhất định đối với tôi.
Lê Minh Quang gật đầu một cái, ánh mắt dịu dàng. Sau đó đổi chủ đề, nói: “Công việc trong tay cô làm thế nào rồi?”