Tổng Tài Phúc Hắc Bá Đạo: Lão Bà, Em Thật Mê Người!

Chương 40: Sống Rất Tốt



Vị trí ngồi hiện tại của Hạ Tử Dục đối diện với Mục Cảnh Thiên, khi ngước mắt lên nhìn thấy anh ta, Hạ Tử Dục có chút bất ngờ. Mục Cảnh Thiên tại sao lại ở đây?

Lúc này, ánh mắt Hạ Tử Dục lơ đãng nhìn sang Hạ Tử Hy đang ngồi một bên, đột nhiên nhớ đến lời của cô, liền lập tức giả vờ bình tĩnh đứng dậy.

“Mục tổng, tại sao anh lại có mặt ở đây?”

“Đến đây chắc chắn là để dùng bữa rồi!” lúc này, ánh mắt của Mục Cảnh Thiên nhìn sang Hạ Tử Hy, “Hạ tiểu thư cũng ở đây sao, thật trùng hợp!”

Trùng hợp?

Thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Lăng Tiêu Vân lúc này đang đứng sau lưng Mục Cảnh Thiên, nghe câu nói này của hắn ta, liền ngây người.

Trong tim đột nhiên có một cảm giác sợ hãi.

Anh ấy thay đổi rồi!

Từ khi Hạ Tử Hy xuất hiện, anh ấy đã thay đổi rồi!

Nghe câu nói này của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy cũng lập tức đứng dậy, nở một nụ cười gượng gạo, “Mục tổng, thật sự trùng hợp, đến đây cũng có thể gặp được anh!”

Trong lòng Hạ Tử Hy cảm khái, anh ta thật sự không chỗ nào không xuất hiện a!

Mục Cảnh Thiên cũng thích ăn sushi sao? Hoặc là Lăng Tiêu Vân thích ăn?

Hạ Tử Hy chỉ cười nhạt, cũng không nói thêm bất kỳ lời nào, dù có bất kỳ suy nghĩ nào cũng chỉ để trong lòng.

Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn sang Hạ Tử Dục, “Không ngờ hai người lại quen biết nhau!”

Hạ Tử Dục mỉm cười, “Tôi cũng không ngờ sẽ gặp Mục tổng ở nơi này!”

Nhìn bọn họ trò truyện, Lăng Tiêu Vân không nhịn được xen vào vài câu, “Hạ tổng, anh và Hạ tiểu thư đang quen nhau sao? Hai người nhìn rất xứng đối!

Lăng Tiêu Vân vừa nói, những người xung quanh lập tức im lặng.

Mục Cảnh Thiên cũng không có ý trách mắng, bởi vì, hắn cũng rất tò mò mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

Hạ Tử Hy nhìn Lăng Tiêu Vân, cô phát hiện mỗi lần Lăng Tiêu Vân nhìn cô đều mang theo chút địch ý.

Cô vừa định giải thích, nhưng lúc này Hạ Tử Dục đã vươn tay ôm lấy Hạ Tử Hy, kéo cô về phía mình, cười nói, “Vậy sao? Nếu vậy cảm ơn lời này của Lăng tiểu thư!”

Hạ Tử Hy đứng yên, mặc dù không biết Hạ Tử Dực đang nghĩ gì, nhưng nếu Hạ Tử Dực đã nói như vậy chỉ khiến cho Lăng Tiêu Vân và Mục Cảnh Thiên đều hiểu lầm mối quan hệ của hai người họ.

Nếu đã như vậy, cô cũng không cắt ngang lời Hạ Tử Dục, chỉ đúng yên một chỗ cười nhạt.

Nghe câu nói này từ Hạ Tử Dục, lúc này Lăng Tiêu Vân mới có thể yên tâm một chút.

Chỉ là sắc mặt lúc này của Mục Cảnh Thiên cũng không tốt được bao nhiêu.

Lúc này, cánh tay Lăng Tiêu Vẫn tự động ôm lấy cánh tay Mục Cảnh Thiên, “Được rồi, chúng ta đừng làm phiền hai người bọn họ nữa, em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!” Lăng Tiêu Vân làm nũng nói.

Mục Cảnh Thiên nhìn sang Lăng Tiêu Vân, cuối cùng không thể không đồng ý.

“Được!”

“Vậy chúng tôi không làm phiền hai người nữa!” nói đến đây, Lăng Tiêu Vân nhìn sang Hạ Tử Hy, trong mắt có tia khiêu khích chợt thoáng qua, lập tức kéo Mục Cảnh Thiên rời đi.

Lúc này Hạ Tử Hy như đột nhiên nhớ đến điều gì đó, quay đầu lại nhìn Hạ Tử Dục, “Đúng rồi Mục tổng, không biết em gái anh hiện nay như thế nào rồi?”

Ai cũng không ngờ được, Mục Cảnh Thiên lại đột nhiên hỏi câu hỏi này.

Hạ Tử Hy đứng tại nơi đó, thân thể có chút chấn động.

Mục Cảnh Thiên lại muốn giở trò gì đây?

Nhưng cô cũng không dám để lộ ra sự căng thẳng của mình, nhìn Mục Cảnh Thiên, ánh mắt của hắn như có như không nhìn sang phía CÔ.

Hạ Tử Dục vậy mà lại rất bình tĩnh, đúng phía đối diện, miệng nhếch lên nói, “Làm phiền Mục tổng quan tâm rồi, em ấy hiện tại sống rất tốt!”

Nhìn bộ dạng căng thẳng của Hạ Tử Dục, Mục Cảnh Thiên lười biếng nhướng mày, “Vậy thì tốt, vậy thì tôi cũng không làm phiền hai người nữa, anh vợ!” Vừa dứt lời, Mục Cảnh Thiên vui vẻ mà rời khỏi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.