Tôi bám lên người anh như con khỉ, anh ấy ôm tôi tìm chỗ ngồi xuống. Ở những nơi dồi dào sức sống thanh xuân này, con người ta cũng trở nên trẻ trung và nhiệt huyết hơn hẳn.
Lễ cưới của Trần Húc Diệu được cử hành như thể nó nhất định sẽ xảy ra, trong buổi lễ, tôi không thấy John đâu cả và đã nghĩ mọi cách để gọi điện thoại hoặc liên lạc với cậu ta, thế nhưng dường như tất cả đều uổng phí.
Trong buổi lễ, Trần Húc Diệu kéo lấy tay cô dâu nói: “Gặp em chính là sự sắp xếp tốt đẹp nhất ông trời dành cho anh, cảm ơn em đã cho anh một gia đình!” Và không có sau đó nữa. Tôi nghĩ con người ta luôn đi về phía những thứ bình thường giản dị, khi còn trẻ chúng ta thường muốn dốc hết mọi thứ cho tình yêu để rồi cuối cùng thanh đôi thành lứa, nhưng dường như chúng ta đã bỏ quên mất rằng thỉnh thoảng tình yêu chỉ bao dung cho một số người mà thôi.
Rất nhiều năm sau đó, tôi đi công tác ở nước ngoài gặp được.John, cậu ấy cười yếu ớt và bình tĩnh nói: “Đã lâu không gặp!” Rồi chẳng nói thêm điều gì nữa.
Chúng tôi dần già đi, tất cả mọi thứ bỗng trở nên yên ả, Thẩm Minh Thành cưới Trà Lê Nguyên, anh ấy không nhắc tới yêu đương nhưng hai người có thể ăn ba bữa cơm với nhau, ngày tháng cũng rất tốt
Bóng hình cũ vẫn nằm trong lòng anh ấy, hẳn là Trà Lê Nguyên biết rõ. Cô ấy nói Thẩm Minh
Thành dùng những thứ mình đã nợ người cũ lên người cô ấy, đó là một sự may mắn, vì trong cuộc sống của cô ấy có thể xuất hiện một người đàn ông là Thẩm Minh Thành có thể học cách bảo vệ và che chở cho cô ấy. Nhưng nó cũng là sự bất hạnh vì cô ấy còn chưa yêu Thẩm Minh Thành, trong lòng anh ấy chỉ có sự bồi thường, không xứng với sự tốt đẹp của cô ấy. . truyện ngôn tình
Tôi nghĩ đó cũng là kết thúc tốt nhất rồi, ít nhất Thẩm Minh Thành không cần phải đối mặt với cuộc sống cô đơn lạnh lẽo hiu quạnh và đau ớn ấy.
Ngày lễ giáng sinh ấy, Phó Thẳng Nam nói anh muốn đưa tôi đến tham gia hôn lễ của Kiêu
Cẩn Ngôn, tuy khá bất ngờ nhưng thế cũng tốt, không cần biết sau này Kiều Cẩn Ngôn sẽ sống và lựa chọn thế nào thì anh ta cũng là một người trưởng thành, anh ta biết mình phải đi con đường tương lai ấy thế nào.
Cũng là ngày lễ giáng sinh, trong tù có tin tức nói Mạc Hạnh Nguyên đã uống thuốc tự tử, tin tức đó đến tai Phó Thẳng Nam, anh im lặng rất lâu mới khẽ nói: “An táng cô ấy cẩn thận!”
Rồi chẳng còn gì nữa.
Bao nhiêu năm dây dưa với đống tơ vò rối núi ấy, đột nhiên nghe tin cô ta đã chết khiến tôi ngạc nhiên, hay có thể nói là sửng sốt.
Con người ta có số mệnh của riêng mình, có lẽ từ đầu Mạc Hạnh Nguyên đã chọn sai rồi. Tết Âm lịch tới, Phó Thắng Nam và cô đều quyết định trở về Giang Ninh để mừng năm mới.
Hoàn thành công việc cuối năm xong thì Phó Thắng Nam bèn đưa tôi đến nhà họ Mạc đón Tuệ
Minh, mấy tháng nghỉ ngơi và tẩm bổ thì sức khỏe con bé đã khá lên rất nhiều.
Nhưng có lẽ do bệnh nặng khiến con bé trở nên yên tĩnh, nghe nói chúng tôi chuẩn bị về Giang Ninh thì con bé lại ngước lên nhìn tôi với vẻ chờ mong: “Mẹ, chúng ta sẽ đến khu mộ để thăm bà ngoài và dì Vũ Linh đúng không?”
Tôi ngẩn ngơ, gật đầu. Thì ra trong lòng con bé đã có dì Vũ Linh rồi, thật tốt.
Hồ Diệp nghe nói chúng tôi sắp vê Giang Ninh nên gọi điện tới chào tạm biệt. Biết cô ấy đang mang thai, tôi còn vui hơn cả người trong cuộc, ngồi đó nói với cô ấy đủ chuyện trên đời.
Cúp điện thoại xong, Phó Thăng Nam ôm tôi nói: “Chờ đón tết Âm lịch xong chúng ta sẽ đến bệnh viện, sau này chúng ta cũng có con của mình thôi”
Tôi gật đầu, lòng dần cảm thấy bình yên. Nay mọi thứ với tôi không còn quan trọng, sau này tất cả mọi bình minh với tôi đều là hi vọng và tôi luôn chờ mong vào nó. Tết Âm lịch. Đêm giao thừa
Giang Ninh không có tuyết vào mùa đông, chỉ có đèn đuốc sáng trưng qua những ô cửa và ngã tư đường náo nhiệt cũng như phố thị ồn ào.
Bao năm qua, dường như đây là lần đầu tiên cả đại gia đình họ Phó tụ tập lại với nhau. Mái tóc đen trên đầu chú hai đã bạc, ông nói: ‘Xuân Hinh, hai đứa đến với nhau không hề de dàng. Đời này chuyện may mãn nhất chính là hai đứa đi hết một vòng rồi vần quay lại với nhau, được ôm người mình yêu cùng xem pháo hoa mừng năm mới chính là chuyện hạnh phúc nhất đời!
Tỏi gật đầu nhìn Phó Thăng Nam, không biết †ừ khi nào khóe mắt anh bắt đầu in hằn những nếp nhăn mờ, tôi chợt nhận ra hình như anh đã già đi rất nhiều
Đoạn đường này, chúng tôi đi rất chậm rồi lại cực kì gian khổ, quãng đời sau hi vọng chúng tôi có thể bình yên đi đến cuối cùng.
Nhìn pháo hoa nổ tung trên bầu trời, Tuệ Minh vui vẻ hét lên sung sướng. Tôi tựa vào lòng Phó Thăng Nam, ngẩng lên nhìn anh: “Phó Thăng Nam, anh có điêu ước gì không?”
Anh cúi xuống nhìn tôi, vân là vẻ điển trai năm nào: “Anh và em sớm chiều bên nhau đi qua năm tháng!”
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn anh nói: ừm, anh và em sớm chiều bên nhau đi qua năm tháng!”
Hoàn Thành