Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cô Nàng Ma Nữ

Chương 15:Anh dám chơi tôi?



Phương Thần chạy khắp nơi tìm Clara anh không lái xe vì sợ sẽ không nhìn thấy cô, bỏ lỡ qua cô, tìm kiếm cô đến trưa nhưng vẫn không thấy cô anh càng lo lắng hơn, anh rất hối hận vì lúc đó lớn tiếng với cô. Anh quay về khách sạn nuôi hi vọng sẽ nhìn thấy cô ở khách sạn.

Bước vào phòng Phương Thần vẫn không thấy bóng dáng của cô anh thất thần ngồi xuống giường, bỗng nhiên ở phía sau có một bàn tay vỗ vỗ lấy lưng anh:

“Này! Anh làm sao vậy? Sao lại ngồi thẫn thờ ở đây?”

Vừa nghe thấy tiếng Clara anh quay lại ngay lập tức quả thật là cô, anh đứng bật dậy ôm chằm lấy cô khiến cho cô đứng hình, tròn mắt ngơ ngác. Phương Thần buông cô ra nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu:

“Cô đã đi đâu vậy chứ? Tôi đi tìm cô khắp nơi cô có biết mà mọi người rất lo lắng cho cô không?”

Clara đã không còn giận anh nữa nhưng ngoài mặt vẫn còn rất giận anh:

“Chẳng phải anh nói tôi phiền sao? Tôi đi cho khuất mắt anh để anh khỏi phiền.”

Phương Thần cảm thấy áy náy trong lòng:

“Vậy bây giờ cô đã quay về đây có phải là cô đã không còn giận tôi nữa đúng không?”

Clara đảo mắt sang hướng khác phủ nhận:”Không phải!”

“Vậy thì tại sao chứ? Tại sao cô lại quay về trong khi cô vẫn còn giận tôi?”

“Là tại vì tôi đói bụng mà chuyện này tất cả cũng tại anh đáng lẽ một hồn ma như tôi không cần ăn nhưng anh lúc nào cũng cho tôi ăn mỗi bữa toàn là những món ngon cho nên bây giờ không ăn tôi lại cảm thấy khó chịu.”

Phương Thần bật cười rồi gọi đồ ăn lên phòng cho cô, rất nhiều món ăn ngon được dọn lên bàn cô nhanh chóng đến ăn, anh chống cằm nhìn cô ăn:

“Tiểu Vân! Cô đang rất đói sao?”

Clara vừa ăn vừa gật đầu, Phương Thần lại hỏi tiếp:”Vậy đồ ăn tôi gọi cho cô nó có ngon không?”

Clara tiếp tục gật đầu, Phương Thần khẽ nhếch môi mỉm cười hỏi cô tiếp tục:

“Vậy cô đã hết giận tôi rồi đúng không?”

Clara cũng không để ý câu hỏi của anh mà đã gật đầu lia lịa đến khi nhận ra cô liền ngước mặt lên nhìn anh:”Anh dám chơi tôi?”

Phương Thần nhướng mày, cười nhẹ:”Cô không được nuốt lời đâu đó cô đã gật đầu thừa nhận đã hết giận tôi rồi nên cô không được giận nữa đó.”

Clara lườm anh, Phương Thần cảm thấy cô rất đáng yêu anh đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó lập tức nói với cô:

“Đúng rồi ngày mai tôi phải quay về thành phố S tập đoàn có một số việc cần tôi phải giải quyết gấp cô ở đây hay là quay về với tôi?”

Vừa ngậm đùi gà cô vừa trả lời:”Tất nhiên là quay về với anh rồi tôi ở đây cũng có làm được gì đâu có ai thấy được tôi đâu chứ?”

Phương Thần môi khẽ cau lên:”Để một lát nữa tôi gọi điện báo cho mọi người biết đã tìm được cô và còn nói với họ chuyện này.”

Clara gật đầu vẫn cặm cụi ăn những món ngon trên bàn, Phương Thần đi thay một bộ đồ khác bộ đồ trên người anh đã ướt đẫm mồ hôi.

Khi anh thay đồ xong cô cũng đã ăn xong, anh lấy điện thoại gọi cho Dạ Thành Đông lúc này Dạ Thành Đông đang ở bệnh viện:

“Thành Đông! Clara đã quay trở về rồi.”

“Thật sao? Thật tốt quá rồi.” Dạ Thành Đông vui mừng khi nghe được tin này anh quay người nhìn Hạ Tử Quyên.

“Với lại tôi muốn nói với cậu, Tử Quyên và hoàng tử Galvin là ngày mai tôi sẽ quay về thành phố S Clara cũng sẽ quay về cùng tôi.”

Dạ Thành Đông nói lại với Hạ Tử Quyên và Galvin, ba người cũng không nói gì về chuyện này, Dạ Thành Đông nói với Phương Thần:

“Chuyện này tất nhiên rồi em ấy ở lại đây cũng đâu có ai thấy được hay nói chuyện gì với em ấy đâu nên đi với cậu là đúng rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.