Phương Hân hoàn toàn ngẩn người trước câu nói bất thình lình của tổng tài mới Phong Duật Thần. Cô không ngờ câu đầu tiên mà anh nói là câu xin lỗi, lại càng không thể ngờ rằng anh lại cho người chuẩn bị đồ mới cho cô.
Ôi, cứ thế này cô đau tim chết mất.
– Dạ không cần đâu ạ…
Cô định mở miệng từ chối thì câu nói không nhanh không chậm của Phong Duật Thần vang lên, cắt đứt câu mà cô định nói:
– Mặc đồ ướt, dễ bị cảm!
Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng vô cùng hàm xúc khiến cho trái tim cô nhảy loạn xạ, cô lén liếc nhìn anh, cũng thấy anh đang nhìn mình chằm chằm. Bị phát hiện, cô đỏ mặt vội vã cúi đầu xuống.
Từ trước tới giờ, ngoài bố cô ra thì cũng chẳng có ai quan tân tới cô cả. Phong Duật Thần là người đầu tiên. Tuy khuôn mặt điển trai kia lạnh như băng, nhưng câu nói ngắn gọn của anh khiến cho trái tim cô ấm âp vô cùng.
– Cảm ơn anh, Phong tổng!
Phương Hân cũng không tiện từ chối ý tốt của Phong Duật Thần nữa, khi nãy thấy anh chỉ xuống ghế sofa bảo cô ngồi, cô liền lững thững bước tới và ngồi xuống. Lúc này cánh cửa mở ra, có một cô thư kí xinh đẹp mang cà phê vào cho cô, và cả bộ đồ mới cho cô.
Phương Hân lịch sự nhận lấy cà phê từ tay cô thư kí:
– Cảm ơn!
Cô thư kí chỉ cúi đầu cười mà không nói gì. Khi cô thư kí đi rồi, căn phòng làm việc lại rơi vào trầm tư, yên tĩnh đến lạ. Phong Duật Thần cũng không để ý tới cô nữa mà tập trung làm việc. Phương Hân nhìn Phong Duật Thần làm việc, cô cũng không tiện ngồi lại mà làm phiền anh nên liền cầm lấy bộ đồ mới rồi đứng lên:
– Phong tổng, nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép đi đây ạ.
Cô mở miệng nói, nhưng thấy Phong Duật Thần vẫn im lặng không nói gì nên cô không dám tùy tiện rời đi. Khoảng độ 5 phút sau, Phong Duật Thần mới ngẩng đầu lên nhìn cô. Khuôn mặt điển trai ấy lại khiến cho cô tim đập loạn nhịp nữa rồi.
– Cô tên gì?
Phong Duật Thần gương mặt không chút cảm xúc mà hỏi tên cô. Nếu như mà không phải vì anh đẹp trai, chắc cô còn cứ ngỡ là Diêm Vương tới đòi mạng mất.
– Dạ…tôi tên Phương Hân ạ.
– Ừ đi đi.
Rồi Phong Duật Thần lại cúi xuống với xấp văn kiện, không để ý tới cô nữa. Phương Hân có chút khó hiểu nhìn tổng tài mới, hỏi tên xong rồi lại bảo “Ừ đi đi”, thấy nó cứ kì kì sao ấy. Nhưng cô cũng không nghĩ gì nhiều, liền lặng lẽ rời khỏi phòng tổng tài.
Phương Hân tới phòng vệ sinh để thay đồ…
– Ê, các cô thấy nhân viên mới thế nào?
– Tôi cũng không hiểu vì sao tổng tài mới tới lại có thể để ý tới nhân viên mới.
Cô này nghe cô nọ nói vậy thì liền đập đập nhau rồi thì thầm:
– Nhỡ hai người đó quen nhau trước thì sao?
Cô nọ bĩu môi:
– Có khi cũng là cái loại đi vào bằng cửa sau thôi.
– Mấy người có thấy trùng hợp không, đúng ngày đầu tiên đi làm của cô ta thì công ti liền bị thu mua.
– Đúng vậy, quả là rất kì quái nha.
Mấy cô nhân viên soi gương trang điểm xong rồi rời đi, lúc rời đi tiếng xì xào bàn tán vẫn chưa ngớt. Phương Hân lúc này mới bước ra từ phòng vệ sinh, ánh mắt hướng về phía mấy cô nhân viên đang đi xa, vô thức nắm chặt tay lại.
Cô trước giờ rất ghét bị người ta xì xào bàn tán ở sau lưng, nay mới ngày đầu đi làm đã gặp sui tới vậy rồi.
Được rồi, lần đầu tiên, cô nhịn!
Phương Hân quay sang bồn rửa tay và ngắm nhìn mình trong gương. Chiếc váy mà tổng tài cho lộng lẫy quá, không phù hợp với nhân viên công sở cho lắm. Nhưng mà biết làm sao đây, bộ đồ cũ của cô ướt hết rồi.
Chiếc váy dài tới đầu gối màu trắng tinh khôi, ở trước ngực được thiết kế theo cổ chữ V, xẻ dọc xuống, dễ dàng tôn lên vóc dáng chuẩn mềm mại của cô. Nhìn chất liệu cùng với cách thiết kế thì cô biết ngay đây là đồ đắt tiền rồi.
Đồ đẹp thế này, thể nào cô cũng bị mấy cô nhân viên lắm chuyện kia bàn tán cho mà xem.