Phương Hân nghi hoặc nhíu mày, nhìn Lâm Hạ như đang nhìn một người khác. Lâm Hạ lập tức xua tay cười, giải thích:
– Tôi không có ý gì đâu, chỉ là Phong tổng là người đàn ông hoàn hảo như vậy, khó tránh khỏi việc có nhiều phụ nữ vây quanh. Giờ cô ở đây không biết bên Mỹ thế nào, cho nên tôi mới nói như thế thôi. Nhưng tôi tin là Phong tổng không phải là loại người như vậy, cô cứ coi như là tôi chưa từng nói gì đi. Hì…
Phương Hân trầm ngâm im lặng mà không nói thêm gì nữa, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có tận hai người nhắc nhở cô, cô không thể không lo lắng chút nào được. Phong Duật Thần lại không cho cô chủ động liên lạc với anh, nhưng nếu cô cố tình làm vậy, không biết biểu cảm của anh lúc đó sẽ thế nào nhỉ? Cô cũng rất muốn thăm dò anh lắm. Mối quan hệ giữa anh và cô phát triển chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ai biết được tương lai sẽ thế nào chứ?
Quay trở về phòng làm việc, Phương Hân đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, cuối cùng cô cũng quyết định cầm điện thoại lên. Cô bấm vào số điện thoại của Phong Duật Thần, rất lâu sau mới nhấn gọi. Trong lúc chờ, trái tim cô như đang treo lơ lửng trên không trung, vừa lo lắng cũng vừa hồi hộp. Anh có nghe máy không đây, và liệu anh có giận cô vì tội không nghe lời không?
Chờ được một lúc, đầu dây bên kia cuối cùng cũng có phản hồi lại, Phương Hân lo lắng tới nỗi không biết nên nói câu gì để mở đầu. Cô đã không nghe theo lời dặn dò của anh rồi, cô đã chủ động liên lạc với anh…
Trong phút chốc Phương Hân liền ý thức được lỗi lầm của mình, vội vã muốn cúp máy. Nhưng đầu dây bên kia Phong Duật Thần đã nhanh hơn cô một giây, anh gọi tên cô:
– Hân Hân!
Giọng nói của anh vẫn như ngày nào, dịu dàng mà ôn nhu. Nhưng vào lúc này đây, Phương Hân lập tức nghe ra điều bất thường, giọng nói của anh có vẻ rất mệt mỏi, lúc gọi tên cô anh đã kéo dài âm điệu của mình. Trái tim cô khẽ đau nhói, cô liền dịu giọng xuống, nén hết những thắc mắc định hỏi vào trong lòng.
– Anh không khỏe ở chỗ nào sao? Em…có phải em đã làm phiền đến anh rồi không?
Phương Hân bây giờ mới sực nhớ ra, ở Mỹ hiện giờ đang là nửa đêm, quả thực là cô đã đột ngột làm phiền tới
Phong Duật Thần rồi…Cô lại tự trách bản thân mình thật nhiều, vì sao lại nghi ngờ anh, vì sao không dám tin tưởng anh tới cùng?
Phong Duật Thần cười khẽ, anh không tức giận cũng không trách móc Phương Hân, ngược lại lại quan tâm hỏi cô:
– Đã xảy ra chuyện gì với em sao?
Phương Hân không dám trả lời là vì cô nghi ngờ anh nên mới gọi điện thăm dò anh, cô đành nói dối:
– Thật ra cũng chẳng có chuyện gì đâu, là vì…bố em đột nhiên lên cơn đau tim. Một mình em ở đây cô đơn vô cùng, em nhớ tới anh mà thôi. Chỉ cần được nghe giọng của anh là em vui rồi!
Phong Duật Thần trầm ngâm một vài giây rồi mới nói:
– Anh biết rồi, em yên tâm, anh sẽ tìm một bệnh viện khác tốt hơn cho bố.
– Không, ý em không phải vậy. Bệnh viện hiện giờ là bệnh viện tốt nhất rồi, không cần phải phức tạp thế đâu ạ.
Phương Hân chỉ tùy tiện nói vậy thôi, cô sẽ không làm phiền tới Phong Duật Thần đâu. Anh ở bên đó bận rộn như vậy, cô không muốn trở thành gánh nặng của anh.
Phong Duật Thần gật đầu, anh lại đột ngột nói:
– Anh cũng nhớ em!
Câu nói của anh đã an ủi cõi lòng đang rối bời của cô rất nhiều, tâm trạng của cô dần ổn định lại. Cô nắm chặt lấy điện thoại trong tay, lo lắng hỏi:
– Anh không trách em không nghe lời sao?
Cuộc gọi tới của Phương Hân khiến cho Phong Duật Thần rất bất ngờ, nhưng anh lại không tài nào trách cô nổi. Ngược lại, trong lòng anh lại cảm thấy vui mừng. Cuộc gọi của cô bất ngờ đến đã giúp anh xua tan biết bao nhiêu mệt mỏi áp lực, anh cũng nhớ cô nhiều. Có một số chuyện sắp tới chắc chắn sẽ xảy ra, thậm chí là nằm ngoài sự kiểm soát của anh. Mọi thứ anh làm đều là vì muốn tốt cho cô mà thôi, anh không nghĩ cô lại lo nghĩ nhiều tới vậy. Là lỗi của anh đã khiến cho cô bất an, là anh không mang lại cảm giác an toàn cho cô…
– Hân Hân, anh không thể hứa với em rằng anh sẽ không làm em tổn thương, nhưng tình cảm của anh dành cho em là thật lòng. Nếu có một chút giả dối nào, anh sẽ bị ông trời trừng phạt.
Phong gia là hào môn gia thế, qua được ải của người lớn trong nhà quả thực không phải là việc dễ dàng gì. Nhưng Phong gia không hề phức tạp như người ngoài luôn đồn đoán, mà vấn đề chính là ở Phong Duật Thần. Bí mật này ngay cả bố mẹ anh còn không biết, huống chi là người ngoài? Phong Duật Thần thực sự rất lo sợ một ngày nào đó mình sẽ biến mất, sợ Phương Hân sẽ phải chịu đau khổ. Ban đầu khi bắt đầu mối quan hệ với cô, anh cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này. Nhưng anh lại tự an ủi bản thân mình rất nhiều, mọi chuyện đều có cách giải quyết của nó, nhất định sẽ ổn thôi mà.
Tổn thương cô là điều mà anh không muốn chút nào, nhưng anh cũng không phải thần thánh, không thể đoán trước tương lai được…
Phương Hân không cần biết Phong Duật Thần đột nhiên nói câu đó là có ý gì, nhưng cô tuyệt đối sẽ không cho phép anh thề thốt như vậy, cô liền nói:
– Anh đừng nói như vậy, dù thế nào đi chăng nữa, em vẫn luôn bên anh mà.
Anh càng nói vậy, cô càng chắc chắn rằng anh đang có một bí mật nào đó giấu mình. Nhưng cô tình nguyện giả ngốc, tình nguyện không biết gì cả. Chỉ cần được ở bên anh, dù cho có nguy hiểm cô cũng sẽ không chùn bước. Cô chỉ sợ một ngày nào đó anh đẩy cô ra xa mà thôi.