Những lời cảnh cáo của Tần Khiêm khiến cho Phương Hân không thể không để tâm được, cô bắt đầu cảnh giác cực độ. Phải, nhiều lúc cô cảm thấy Phong Duật Thần cứ kì lạ sao ấy, giống như anh đang có rất nhiều bí mật giấu cô. Cô không sao nhìn ra được anh đang suy nghĩ cái gì, cũng không dám thăm dò anh.
Thấy Phương Hân trầm ngâm không nói gì, Tần Khiêm lại lo lắng hỏi:
– Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi à?
Phương Hân lúc này mới giật mình thoát khỏi những dòng suy nghĩ lan man, mặc dù Phong Duật Thần kì lạ thật nhưng tới giờ thì anh vẫn chưa làm ra chuyện gì quá đáng đối với cô, cho nên cô vẫn còn đang đứng giữa ranh giới “tin hay không tin” anh.
– Không có gì, cảm ơn anh đã nhắc nhở.
Tần Khiêm thật sự còn muốn nói thêm rất nhiều điều về Phong gia mà Phương Hân không biết, nhưng cuối cùng anh lại thôi. Nếu như Phong Duật Thần thật lòng yêu cô thì anh cũng không muốn ý kiến nhiều nữa. Chỉ cần cô hạnh phúc là được rồi.
Nhưng Tần Khiêm cũng không thể không lo lắng, nhỡ…Phong Duật Thần chỉ là đang trêu đùa Phương Hân thì sao chứ?
…
Sau khi Thịnh Nhã Kỳ ra viện thì mới hay tin Phong Duật Thần đã bay về Mỹ, cô cũng lập tức bay thu dọn đồ đạc để tới Mỹ một chuyến. Những kỉ niệm đẹp đẽ nhất của hai người là lúc còn ở Mỹ, cô luôn muốn gợi lại những kí ức đó cho anh. Sau tất cả, cô càng không cam tâm cứ thế gả cho Tần Khiêm.
Thịnh Nhã Kỳ hẹn Phong Duật Thần tới nơi mà hai người hay qua lại, không ngờ Phong Duật Thần lại tới thật. Thịnh Nhã Kỳ vui mừng vô cùng, liệu đây có phải là điềm tốt không? Cô ta lập tức nắm lấy cánh tay anh, cất giọng ngọt ngào:
– Thần, em biết anh nhất định sẽ tới mà.
Phong Duật Thần không để lộ ra biểu cảm bên ngoài, cũng không rút tay ra khỏi Thịnh Nhã Kỳ. Anh chỉ thản nhiên hỏi:
– Không phải ở lại làm Tần phu nhân rồi sao? Còn qua tận đây làm gì?
Ngữ điệu của anh đã không còn kiên nhẫn như lúc ở bệnh viện nữa, lạnh nhạt mà tuyệt tình. Thịnh Nhã Kỳ cảm giác như mình vừa bị tạt một gáo nước lạnh lên mặt, trái tim cũng đau âm ỉ. Nhưng cô vẫn gượng cười, vẫn cố níu kéo anh tới cùng:
– Thần, anh còn nhớ nơi này chúng ta từng vui vẻ thế nào không? Em thật sự không muốn làm Tần phu nhân gì đó, em chỉ muốn bên anh thôi. Xin anh đừng bỏ rơi em có được không?
Đường đường là một thiên kim tiểu thư kiêu ngạo, bây giờ lại phải đi cầu xin một cách hèn mọn như vậy. Thịnh Nhã Kỳ biết rõ, từ khi cô gặp được Phong Duật Thần, cô đã đánh mất chính bản thân mình rồi. Nhưng cô lại tình nguyện làm vậy, sau này cũng sẽ không một lời hối tiếc.
Phong Duật Thần chỉ nở nụ cười nhạt, ánh mắt cũng đột ngột trở nên lạnh lẽo. Sau cùng, anh nhất quyết rút tay mình ra khỏi Thịnh Nhã Kỳ.
– Chúng ta đã kết thúc rồi!
Câu nói này của Phong Duật Thần như sét đánh bên tai Thịnh Nhã Kỳ, trái tim cô cũng tan vỡ theo câu nói tuyệt tình của anh. Không thể nào, sao lại kết thúc như vậy chứ? Rõ ràng mọi chuyện vẫn còn rất bình thường mà, vì sao anh lại thay đổi thành như vậy?
Dù thế nào, Thịnh Nhã Kỳ cũng muốn nghe một câu trả lời chính đáng nhất, chẳng nhẽ anh chán rồi có thể hất tay phủi bỏ hết mọi thứ sao?
– Vì sao?
Thịnh Nhã Kỳ đau đớn chất vấn Phong Duật Thần. Anh đã từng đối xử với cô rất tốt, từng yêu thương, cưng chiều cô. Bây giờ nói ra lời kết thúc, chẳng nhẽ anh không hề cảm thấy chút bứt rứt nào trong lòng sao?
Thịnh Nhã Kỳ không muốn tin Phong Duật Thần lại là một người đàn ông tuyệt tình đến vậy.
Phong Duật Thần không cười nữa, chỉ nhàn nhạt đáp:
– Chúng ta là gì của nhau? Nhã Kỳ, ngay từ đầu chúng ta đã chẳng có quan hệ gì cả, em bây giờ cũng sắp thành Tần phu nhân rồi, nên yên phận một chút đi.
Nói rồi, Phong Duật Thần đứng dậy. Phải, căn biệt thự này từng là nơi anh và Thịnh Nhã Kỳ vui vẻ hạnh phúc với nhau, nhưng thứ tình cảm đó không được gọi là tình yêu, mà chỉ là một mối quan hệ về thể xác để thoả mãn lẫn nhau mà thôi. Tất cả đều đã kết thúc rồi, anh nghĩ cô nên là người hiểu rõ nhất vấn đề này mới đúng.
Thịnh Nhã Kỳ cố nén lại cơn đau âm ỉ, đuổi theo sau Phong Duật Thần đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa, cô lấy hết dũng khí chất vấn:
– Phong Duật Thần, anh có biết anh tồi tệ lắm không? Em thật sự không muốn làm Tần phu nhân gì đó, là anh đẩy em tới tay Tần Khiêm mà. Bởi vì em nghĩ rằng, chỉ cần làm theo những lời anh nói thì em vẫn có thể cứu vãn được mọi chuyện, bao gồm cả việc níu kéo anh. Nhưng cuối cùng anh vẫn nhất quyết phủi tay một cách tuyệt tình như vậy sao? Anh có biết là em rất đau không?
Nói với đây, bước chân của Phong Duật Thần dừng lại. Vốn dĩ anh định im lặng để giữ cho Thịnh Nhã Kỳ một chút tôn nghiêm cuối cùng, nhưng nếu cô đã thắc mắc nhiều như vậy thì anh sẽ giúp cô giải đáp hết vậy…
– Chuyện đó anh đã nói rõ, em có thể nghe theo hoặc không…
– Mục đích của anh là gì, rốt cuộc anh muốn em phải sống sao đây?
Thịnh Nhã Kỳ kích động cắt ngang câu trả lời chưa kịp nói hết của Phong Duật Thần, đưa ra một loạt câu hỏi chất vấn anh.
Phong Duật Thần không hề bối rối, anh chỉ đứng yên nhìn bộ dạng đau khổ của Thịnh Nhã Kỳ, cuối cùng khoé môi khẽ cong lên nụ cười nhạt:
– Sau này làm Tần phu nhân rồi nhớ quản kĩ chồng mình thật tốt, đừng để hắn tìm tới người phụ nữ của tôi nữa.
Phong Duật Thần chỉ lạnh lùng buông một câu nói tuyệt tình, sau đó quay lưng rời đi. Thịnh Nhã Kỳ cảm thấy mọi thứ trước mắt mình đã sụp đổ hoàn toàn, cô từ từ ngã bệt xuống sàn, khuôn mặt đau khổ tột độ.
Thì ra là như vậy, thì ra anh đã chán cô nên mới ruồng bỏ cô đến với Tần Khiêm, vừa tiện thể ngăn được việc Tần Khiêm tìm tới làm phiền người phụ nữ của anh. Anh đã có người mới rồi, thậm chí anh còn không chút giấu giếm nào. Cô chỉ biết cười lớn trong đau đớn, tại sao thế giới lại nhỏ như vậy chứ? Người phụ nữ mà Tần Khiêm theo đuổi mới hôm đó còn bị cô uy hiếp, không ngờ lại chính là người phụ nữ của Phong Duật Thần.
Phong Duật Thần, anh giỏi lắm, một mũi tên trúng hai đích mà không cần tốn chút công sức nào. Thịnh Nhã Kỳ bái phục!
…
Ở thành phố S hiện giờ là nửa đêm, chênh lệch múi giờ với bên Mỹ. Phương Hân không sao ngủ được vì những lời văng vẳng của Tần Khiêm cứ vang lên bên tai. Cô bây giờ rất muốn gọi điện cho Phong Duật Thần để hỏi rõ mọi chuyện, hoặc chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh cũng đủ rồi. Nhưng anh lại không cho phép cô chủ động liên lạc với anh, điều này bất thường lắm đúng không?
Phương Hân rất muốn khóc một trận, sau đó lại ngắm nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út để tự an ủi bản thân. Anh đã hứa với cô rồi mà, anh sẽ giữ lời chứ?
Đột nhiên lúc đó chuông điện thoại của Phương Hân vang lên, cô vội vã nghe điện thoại, vừa mong đây là cuộc gọi của Phong Duật Thần. Nhưng mà…lại để cô phải thất vọng rồi.
– Cô có phải là Phương Hân không ạ?
Là giọng nói gấp gáp của một người phụ nữ, hình như là có chuyện gì đó thì phải.
Phương Hân lập tức gật đầu, trái tim cũng bất an:
– Phải, cô là…
– À, tôi là y tá chăm sóc cho bố cô đây. Hôm nay ông ấy vẫn rất khoẻ mạnh bình thường, nhưng đột nhiên giờ lại lên cơn đau tim. Cô có thể tới bệnh viện một chuyến không?
Phương Hân vẫn biết sức khoẻ của bố trước giờ không được tốt cho lắm, trải qua cuộc phẫu thuật 5 năm trước, bố đã già đi không ít. Tuổi già thường mang theo rất nhiều bệnh tình phức tạp, không ai có thể đoán trước được gì cả. Nhưng hôm nay mọi chuyện đến bất ngờ quá khiến cho cô không kịp thích ứng nổi. Cô nguyện tin rằng bản thân đang nghe lầm mà thôi. Bố rõ ràng vẫn khoẻ mạnh mà, đang yên đang lành sao có thể lên cơn đau tim được chứ?