Ngày hôm sau…
Phương Hân có một giấc ngủ rất ngon, cho tới khi cô tỉnh lại thì đã hơn 9 giờ sáng. Cô hoảng hốt vô cùng, vội vã bật dậy khỏi chiếc giường lớn êm ái. Tiêu rồi, muộn giờ làm mất rồi, mà sao Phong Duật Thần lại không gọi cô dậy chứ?
Nhớ lại đêm hôm qua, trong bầu không khí ái muội như vậy, mọi thứ đều trở nên ngượng ngùng. Phương Hân đã lấy hết dũng khí để tiếp nhận người đàn ông tên Phong Duật Thần này, nhưng lúc đó anh đột nhiên có điện thoại. Cho tới khi anh quay lại, anh không còn nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng ôm cô ngủ. Và cuối cùng cũng chỉ đơn giản là ôm nhau ngủ mà thôi.
Phương Hân cảm thấy hụt hẫng vô cùng, nhưng rồi lại tự nhủ với bản thân rằng như vậy cũng tốt, dù sao cô vẫn chưa thực sự chuẩn bị xong mọi thứ, bao gồm cả việc nói cho anh biết cô không còn là xử nữ nữa. Tuy anh nói là không quan tâm quá khứ của cô ra sao, nhưng cô nghĩ anh cũng phải có quyền biết chuyện này. Nếu đã nói là yêu nhau, tốt nhất là không nên giữ bí mật với nhau làm gì. Như vậy cô mới có cảm giác an toàn trong tình yêu.
Phương Hân cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà tức tốc chạy vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân, trong lúc vội vã nên cô đã lấy đại một chiếc bàn chải đánh răng màu hồng dễ thương để dùng tạm. Vừa đánh răng, cô vừa mắng chửi Phong Duật Thần trong lòng vì không gọi cô dậy sớm. Hiện giờ ở công ty ai ai cũng biết chuyện của cô và anh rồi, bây giờ cô còn ngang nhiên đi làm muộn, bọn họ nhất định sẽ có rất nhiều chuyện để nói cho mà xem. Cô thực sự chỉ muốn sống yên ổn như những người bình thường khác mà thôi, không cần phải quan tâm tới những thị phi đó làm gì.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, lúc Phương Hân vội vã bước ra khỏi phòng thì đột ngột đâm vào một nữ giúp việc. Nữ giúp việc hoảng hốt vô cùng, liền ríu rít cúi đầu xin lỗi cô. Cô là người phụ nữ được Phong Duật Thần đưa về, còn là người mà tiểu thiếu gia Phong Duật Khang yêu quý vô cùng, ai mà dám đắc tội với cô chứ?
Phương Hân chỉ mỉm cười đáp vội:
– Không sao đâu, lần sau nhớ chú ý cẩn thận là được.
– Vâng, thưa Phương tiểu thư. À đúng rồi, thiếu gia kêu tôi chuẩn bị đồ dùng để cô vệ sinh cá nhân, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi ạ. Còn đây là quần áo của cô, thiếu gia còn dặn là sau khi cô thay đồ xong thì xuống dưới phòng ăn ạ.
Phương Hân ngơ người ra một lát, thì ra bàn chải đánh răng khi nãy là được chuẩn bị cho cô. Phong Duật Thần chưa đi làm hay sao chứ, chẳng nhẽ anh còn đang chờ cô?
Trái tim cô liền thổn thức đập rộn ràng, trong lòng cũng cảm thấy ám áp. Không ngờ anh còn là một người chu đáo như vậy, có anh thật tốt…
Phương Hân nhanh chóng thay quần áo và xuống dưới phòng ăn ở tầng 1, quả nhiên Phong Duật Thần vẫn chưa đi làm. Bộ dạng lúc ở nhà của anh rất khác so với ở công ty. Ở công ty anh ăn mặc nghiêm túc bao nhiêu thì ở nhà anh ăn mặc thoải mái bấy nhiêu. Anh chỉ đơn giản mặc chiếc áo sơ mi màu đen, cúc áo hở ra tận 2 cúc, lồng ngực chắc rắn vô cùng quyến rũ hiện ra rõ nét. Nhìn thế nào thì nhìn, Phương Hân vẫn cảm thấy dáng vẻ này của anh thật có sức hấp dẫn để câu dẫn người khác phạm tội mà.
Nghĩ tới đây, Phương Hân giật cả mình, vội vã lắc đầu thật mạnh. Trời ạ, cô đang suy nghĩ linh tinh gì đây chứ? Xấu hổ, xấu hổ quá đi mất. Phương Hân áp hai tay lên hai má đang nóng như quả cà chua của mình, thầm chửi bản thân mình thật háo sắc, không đứng đắn.
Nhưng không biết từ khi nào, ánh mắt Phong Duật Thần đã hướng về phía Phương Hân, khóe môi anh khẽ cong lên một đường cong tuyệt mĩ. Nhân lúc cô còn đang mải vỗ hai má mình, anh đã đứng dậy và bước tới chỗ cô:
– Em sao vậy, không khỏe ở đâu sao?
Giọng nói trầm ấm của Phong Duật Thần vang lên khiến cho Phương Hân giật cả mình, Phong Duật Thần lại cốc nhẹ lên trán cô, ánh mắt anh tràn ngập sự nuông chiều:
– Cô bé háo sắc, nghĩ gì mà đỏ hết cả mặt rồi đây này!
Phương Hân theo phản xạ mà đấm mạnh lên lồng ngực của anh, hờn giận quay sang chỗ khác:
– Em…em nào có suy nghĩ gì chứ?
Phong Duật Thần càng thêm thích thú muốn trêu chọc Phương Hân thêm, nhưng thời gian lại không cho phép. 30 phút nữa có cuộc họp rồi, tới lúc đó “xử lí” cô sau cũng không muộn. Hôm nay anh đi làm muộn cũng là vì cô, tại thấy cô ngủ say quá, anh không nỡ đánh thức cô dậy. Lúc cô ngủ say, thật sự rất đáng yêu!
– Được rồi, không trêu em nữa, mau ăn sáng rồi đi làm đi.
Phong Duật Thần vò mái tóc của Phương Hân rối tung lên rồi mới thỏa mãn quay trở về bàn ăn, cô liền hậm hực bĩu môi:
– Gì chứ, tưởng cho người ta nghỉ phép một ngày rồi cơ.
– Hôm nay có cuộc họp quan trọng, không thì anh đã cho em nghỉ phép một ngày rồi.
Phong Duật Thần liền đáp, nghe có vẻ chỉ là một câu trả lời tùy hứng nhưng cũng đã khiến cho tâm tình của cô tốt lên hẳn. Thật ra cô chỉ nói đùa vậy thôi, không ngờ anh lại coi là thật. Cô bình thường rất ghét những người lười biếng, cho nên cô chưa bao giờ cho phép bản thân mình lười biếng. Cô cũng không muốn mình trở thành một người phụ nữ không hiểu chuyện, làm ảnh hưởng tới công việc của anh. Cô chỉ muốn bản thân có thể góp một phần công sức nho nhỏ, cùng anh chia sẻ gánh nặng. Như vậy cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
…