Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 17



Lại là tên đại ma đầu này!

Vũ Tiểu Kiều vội lau khô vết nước mắt trên khỏe mất, trên mặt cổ tỏ ra vẻ kiên cường bất khuất.

Cung Cảnh Hào nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Vũ Tiểu Kiều thì đột nhiên dừng bước, khuôn mặt tuấn tú dài và cứng nhắc tối tăm không rõ đang nghĩ gì dưới ánh đèn đường ẩm dam. “Hai cô ở đây làm gì!” Cung Cảnh Hào lạnh lùng hỏi. Hằn lại nhìn thấy Vũ Tiểu Kiêu và An Tử Dụ ôm chặt lấy nhau, cảnh tượng đó thật sự không thể chịu được.

Hắn cũng không hiểu thứ mình không chịu được là nước mắt của Vũ Tiểu Kiều hay là vì Vũ Tiểu Kiều đang ôm một người phụ nữ khóc. “Trễ vậy rồi, hai cô còn chưa về trường à?” Cung Cảnh Hào lai hoi. “Chúng tôi có về trường hay không, không liên quan đến anh nhỉ!” Vũ Tiểu Kiêu tức giận nói, hãn quản nhiều chuyện quá rôi!

Cung Cảnh Hào cười lạnh, từng chữ thốt ra lạnh như băng: “Đương nhiên chẳng có liên quan gì tới tôi! Chuyện của cô, tôi chẳng thèm quản

Vũ Tiểu Kiều hung hăng trừng Cung Cảnh Hào một cái, muốn lên xe An Tử Dụ để trốn đi nhưng bị hắn cản lại.

Cung Cảnh Hào đứng trước mũi xe An Tử Dụ. Thân hình hàn cao lớn hệt như một vị đại phật vậy, cản toàn bộ đường đi của Vũ Tiểu Kiều, nhưng lại tỏa ra một sự kiêu ngạo khiến người ta phát ghét. “Anh tránh ra.” Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nói.

Cung Cảnh Hào vẫn không nhúc nhích, ánh mắt u ám: “Ở chỗ này, hai cô đang trêu hoa ghẹo nguyệt sao?”

An Tử Dụ lo Vũ Tiểu Kiều lại chọc giận Cung Cảnh Hào nên vội nói: “Chúng tôi về ngay đây! Cậu Cung, tạm biệt” An Tử Dụ muốn kéo Vũ Tiểu Kiều lên xe nhưng ngặt nỗi Cung Cảnh Hào không chịu nhường đường. “Tiền của tôi, chuẩn bị thế nào rồi?”

Lửa giận cháy bùng trong lồng ngực Vũ Tiểu Kiều: “Đang gom! Còn chưa đến kỳ hạn, cậu chủ Cung không phải chạy theo đòi đâu!”

Cung Cảnh Hào cu giễu cợt: “Tôi lo loại người như cô, chỉ vì một trăm chín mươi nghìn tệ mà làm ra chuyện dơ bẩn, tôi không muốn ép người lương thiện làm ca kỹ đầu.”

“Ý của anh là gì?” Vũ Tiểu Kiều tức giận.

Cô lại đắc tội với hắn rồi sao? Đến mức hắn phải nói chữ nào chữ nấy đầy chấm biếm như vậy không?

An Tử Dụ vội vàng nở nụ cười xán lạn như hoa: “Cậu Cung, anh yên tâm, tiền Kiều Kiều nợ nhất định sẽ trả đúng hạn!”

“Vậy là tốt nhất!” Cung Cảnh Hào liếc Vũ Tiểu Kiều, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô, môi hắn mím chặt thành một đường.

Cung Cảnh Hào cuối cùng cũng chịu di chuyển thân hình cao quý của hắn sang một bên để Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ lên xe.

An Tử Dụ vội vàng khởi động xe đưa Vũ Tiểu Kiều về nhà. Cung Cảnh Hào thấy xe của bọn họ đã rời đi thì cũng lên xe, lái theo hướng ngược với bọn họ.

Đột nhiên hắn lại quay đầu xe, đi phía xa đằng sau xe của An Tử Dụ.

Mãi cho đến khi Cung Cảnh Hào xác định được là An Tử Dụ đã đưa Vũ Tiểu Kiều về đến nhà thì hắn mới cười lạnh vài tiếng rồi quay đầu xe phách lối rời đi. ang new noa gheo n

Nhà của Vũ Tiểu Kiều khá xa vì biệt thự riêng ở khu này rất ré.

Đây là nhà mà mẹ chuẩn bị cho anh cô kết hôn, tuy rằng với tình hình của anh cô sợ rằng cả đời này cũng không thể kết hôn được nhưng mẹ cô vẫn gửi gầm hy vọng trên người anh ấy.

Hơn nữa, mẹ cũng đã chọn xong người rồi, chỉ cần đủ sinh lễ sẽ cầu thân với đối phương. Vì vậy lúc Tào Xuyên đề nghị bán biệt thự để cứu mẹ, Vũ

Tiểu Kiều đã rất tức giận. Căn nhà này là tiền mẹ cô tích góp cả đời, là chỗ xoay sở giữ lại cho anh có sau này, cho dù thiếu tiền đến mức bản máu cũng không thể nào đụng đến căn nhà này. Lúc Vũ Tiểu Kiều chuẩn bị xuống xe thì An Tử Dụ kéo cô lại.

Cô ấy do dự vài giây rồi mới nhỏ giọng nói: “Kiều Kiều, tối nay lúc cậu xuống lâu gặp Tào Xuyên, Nhất Hàng đã gửi đến tài khoản của mình ba triệu tệ.”

“Anh ấy nói, số tiền này anh ấy chưa cần dùng đến nên để ở chỗ mình trước.

Tim Vũ Tiểu Kiều chợt chùng xuống, cúi đầu không nói gì. “Kiều Kiều, cậu hiểu ý của Nhất Hàng chứ?”

Vũ Tiểu Kiều nở nụ cười rồi ngẩng đầu nhìn ngôi nhà mình dưới ánh đèn hoàng hôn. Căn nhà quen thuộc luôn cho cô cảm giác ấm áp nhất nhưng lại nặng nề vô cùng: “Ý gì? Mình không hiểu, chắc tiền của anh ấy không có chỗ để thôi “Kiều Kiều!”

Nụ cười trên mặt Vũ Tiểu Kiều dần dần tắt đi: “An An, mình không thể dùng tiền của anh ấy “Mọi người đều là bạn bè, sao cậu phải rạch ròi như vậy!”

“Chính vì là bạn bè nên mình mới không thể dùng

An Tử Dụ lắc đầu: “Mình thật không hiểu nổi, rõ ràng trước đây là bạn bè tốt như vậy, sao đột nhiên lại thành ra như bây giờ chứ ”

Vũ Tiểu Kiêu không trả lời mà đẩy cửa xuống xe. Cô vừa vào nhà thì Lí Thành Sơn đã vội vã chạy tới. greu noa cheo “Tiểu Kiều, lấy được tiền chưa?”

Vũ Tiểu Kiều nhìn ông ta một cái rồi khẽ gật đầu. Lập tức hai mặt Lí Thành Sơn sáng bừng lên, nhào tháng tới giật túi xách của Vũ Tiểu Kiều: “Nhanh, đưa tiền cho tao! Đưa tiền cho tao!”

Vũ Tiểu Kiều năm chặt túi xách không chịu buông tay: “Đây là tiền để cứu mẹ “

“Tao biết, tao giúp mày đi cứu mẹ mày ra, mày đưa tiền cho tạo trước đã “Con không đưa số tiền này cho ba đâu! Ba đừng hòng đụng đến số tiền này!” * Vũ Tiểu Kiều, nhanh đưa đây cho tao!!!” Lí Thành Sơn tức giận, mặt mũi dữ tợn quát lớn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.