Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo: Bảo Bối, Mami Đừng Hòng Trốn!

Chương 3: Không thể trùng hợp đến vậy chứ



Văn Phòng Kỷ Thiếu Tài.

Anh đang ngồi bên trong ghế sofa, bộ dạng vô cung thoải mái. Vừa thấy Hoắc Hạo Nhiên và Trần Sang đến, vội vàng bật người dậy.

Anh đi tới trước mặt Hoắc Hạo Nhiên, ôm vai bá cổ, tay bắt mặt mừng với cậu bạn thân của anh, cũng không để ý rằng sắc mặt của bạn mình đã đen như đáy nồi.

“Bỏ tay cậu ra đi, phiền chết.” Hoắc Hạo Nhiên gạt cánh tay của Kỷ Thiếu Tài ra khỏi người anh, tiến tới sofa, mệt mỏi ngồi xuống, rõ ràng là không vui…

Kỷ Thiếu Tài bị bơ, cũng không để ý, vui vẻ quay sang nhìn Trần Sang bắt đầu tò mò.

“Này, còn chưa hết này mà boss nhà cậu đã không vui.” Kỷ Thiếu Tài tay khẽ vuốt cằm, bát quái moi móc thông tin từ Trần Sang.

Trần Sang hít sâu một hơi, cũng không do dự bắt đầu kể lại chuyện ở sân bay cho Kỷ Thiếu Tài nghe.

Đối với chuyện ở sân bay, cũng không có gì phải giấu, nên Trần Sang miệng trơn chu, kể một lèo vô cùng chi tiết.

Rằng Hoắc Hạo Nhiên đụng phải một cậu nhóc, rồi dịu dàng quan tâm nó thế nào, sau đó lại bị mẹ nó nghi ngờ là một tên bắt cóc trẻ con, mẹ của cậu nhóc kia sau khi biết sự thật thì xin lỗi rất là nhã nhặn ra sao, sau đó….và sau đó nữa thì… Hoắc tổng còn chưa biết tên người ta, thì người ta đã đi mất dạng…

Đó cũng là lý do mà Hoắc Tổng nhà anh đen mặt suốt từ lúc lên xe đến giờ.

Kỷ Thiếu Tài nghe xong đầu đuôi câu chuyện, liền đại khái hiểu ra vấn đề, xem ra, số đào hoa của tên Hoắc Hạo Nhiên tổng tài kiêu ngạo, bạn thân của anh này đã đến đến rồi.

Anh bước đến sofa, ngồi xuống cạnh Hoắc Hạo Nhiên. vỗ vỗ vai cậu bạn thân, trêu chọc.

“Này, Hoắc độc tài, cậu ấy, cũng có cái ngày đào hoa đổi vận á. Cậu nói xem, có khi nào, chỉ có em gái kia, mới khiến cho cậu “chào cờ” lại nha.”

Hoắc Hạo Nhiên liếc Kỷ Thiếu Tài một cái, anh ngồi dịch qua một bên, cũng không đáp lời bạn mình, chỉ quay sang dặn dò Trần Sang: “Cậu về trước, lát tôi tự về.”

“Vâng, Hoắc tổng.” Trần Sang cúi đầu chào Hoắc Hạo Nhiên và Kỷ Thiếu Tài rồi rời khỏi phòng.

Lúc này, Hoắc Hạo Nhiên mới lại quay sang hỏi Kỷ Thiếu Tài.

“Thiếu Tài, cậu có nhớ chuyện về 4 năm trước của mình không?”

“Là chuyện gì?” Kỷ Thiếu Tài dựa ra ghế lườ biếng, “chuyện của Hoắc độc tài nhà cậu, có khá nhiều, cậu muốn mình nhớ chuyện nào?”

“Là 4 năm trước, mình bị chuốc thuốc ở khách sạn Hoàng Gia.” Hoắc Hạo Nhiên miết thái dương một chút nói: “Lúc ấy mình nhớ, sau khi bị trúng thuốc, có một cô gái đã ngủ cùng mình, bọn mìn rất nồng nhiệt đêm đó, cho tới giờ, mình vẫn chưa quên được cảm giác kia.”

“Là chuyện đó hả?” Kỷ Thiếu Tài vuốt cằm chẻ của mình, “thì vẫn nhớ, nhưng cậu sao lại hỏi mình chuyện này?”

“Mình có linh cảm sắp gặp lại cô gái kia.” Hoắc Hạo Nhiên có chút mệt mỏi nói: “Năm đó mình bị chuốc thuốc, tâm trí có chút mơ hồ, với lại trong phòng quá hỗn loạn, lại như mờ như ảo, mình hoàn toàn không nhìn được hình dáng của cô ấy.”

Kỷ Thiếu Tài vuốt lại mái tóc hơi rối, hồi lâu hơi nhăn mày, bộ dạng lại có chút suy tư, liền hỏi ngược lại Hoắc Hạo Nhiên: “Này, mình rất tò mò, cái cô gái mà cậu nói, cô ấy sao lại cố tình không muốn nhận người nhỉ, “yêu” xong, liền trốn mất dạng. Cô ta càng không muốn lấy tiền?”

Kỷ Thiếu Tài lại nhìn chằm chằm vào Hoắc Hạo Nhiên, có chút hâm mộ nói: “Tại sao, cô ta lại không cần vật chất, mà chỉ cần giống?…..Hầy, xem ra, giống nhà họ Hoắc cậu tốt nha?”

Hoắc Hạo Nhiên nghe xong câu trả lời nửa vời của Kỷ Thiếu Tài, mặt anh liền muốn đen. Thật sự không thể hỏi cái tên điên này về bất kỳ vấn đề nào mà.

Anh thở dài, rốt cuộc cũng nói lại mọi chuyện:

“Chuyện là sáng nay, mình có vài việc phải xử lý ở gần sân bay, mình sau đó đi tạm toilet công cộng ở đó, bất ngờ đụng trúng phải một cậu bé. Sau đó lại còn gặp được cả mẹ cậu nhóc đó, cô ấy còn tưởng mình và Trần Sang là bọn buôn trẻ con, bắt cóc con nít. Sau đó Trần Sang lên tiếng giải thích, cậu nhóc kia cũng lên tiếng nói tốt mấy câu, nên cô gái kia mẹ của nhóc đó mới hòa hoãn chút. Sau đó cô ấy ôm con đi luôn. Mình căb bản chẳng biết người ta là ai, nhưng cứ có cảm giác rất quen thuộc.”

Hoắc Hạo Nhiên dừng một lúc lại nói: “còn một điều đặc biệt nhất đó là, cậu nhóc con trai của cô gái kia thật sự rất giống mình. Chính Trần Sang còn thấy giống.”

“Mình không tin là lại có chuyện trùng hợp đến vậy.” Hoắc Hạo Nhiên suy tư nói.

“Còn có loại chuyện này hả?” Kỷ Thiếu Tài vuốt cằm, “vậy sao khi đó, cậu không hỏi tên tuổi, hỏi số điện thoại, hỏi luôn địa chỉ nhà người ta? Cậu xem, giờ giữa cả đám người, cậu tìm kiểu gì..”

Hoắc Hạo Nhiên thở dài: “nếu hỏi được, mình còn đến hỏi tên ngốc như cậu làm gì?”

Kỷ Thiếu Tài lắc đầu, ý chịu thua, chuyện của Hoắc Hạo Nhiên, thật sự thì ai thắt nút, thì tự mình gỡ mà thôi.

Người ngoài như Kỷ Thiếu Tài anh, có muốn giúp cũng lực bất tòng tâm.

Sau đó, Hoắc Hạo Nhiên rời khỏi văn phòng Kỷ Thiếu Tài, trong lòng không khỏi tiếc nuối mất mát một chút. Nếu lúc đó anh hành động nhanh hơn một chút nữa, thì có thể biết được thông tin của cô gái đó rồi, anh có một linh cảm, người phụ nữ kia chính là cô gái mà anh đang tìm kiếm bấy lâu nay…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.