Mang bản kế hoạch rời khỏi căn phòng của “tảng băng lớn” ấy phải mất rất lâu sau Bội San mới quay lại được tâm tình bình thường, tinh thần bình ổn trở lại.
Đến khi cô ngồi vào bàn làm việc của mình cũng là lúc “reng reng” tiếng chuông hết giờ làm việc vang lên.
Lúc này Bội San mới nhận ra hóa ra cô đã ở trong phòng làm việc của Đình Hạo Nguyên hơn hai tiếng, một buổi sáng chỉ chờ đợi và chờ đợi chứ chẳng giải quyết được một việc gì khiến Bội San chỉ biết khóc ròng.
“Trưởng phòng, chị không đi ăn à?”
Linh Lung vừa thu dọn vật dụng cá nhân bỏ vào túi xách vừa thân thiện lên tiếng hỏi Bội San vẫn còn ngồi bần thần bên bàn làm việc.
Linh Lung là một nhân viên giỏi nhất ở phòng marketing, tính cách của cô rất hòa nhã, nên hầu hết mọi người trong văn phòng đều rất thích cô gái này.
“Chị phải sửa lại bản kế hoạch để sáng mai còn nộp lên cho sếp sớm. Em cứ đi ăn đi, bữa trưa ngon miệng nhé cô gái!”
Bội San dành cho Linh Lung một nụ cười dịu dàng như tia nắng ấm áp giữa ngày đông lạnh giá rồi quay lại tiếp tục làm việc.
Nhưng cô không biết rằng chính nụ cười của mình đã khiến tâm hồn mong manh bé nhỏ của cô gái kia xỉu lên xỉu xuống.
“Trưởng phòng, chị cười đẹp thật đó!”
Đôi mắt tròn xoe chớp long lanh nhìn Bội San tràn đầy ái mộ, cứ như người đang trước mắt của cô là một nam nhân khôi ngô tuấn tú chứ không phải là một nữ nhân đã có một đứa con gái tận năm tuổi.
“Em quá khen rồi, mà em không định đi ăn à? Ngắm chị no rồi sao?”
Bội San được khen đương nhiên có chút ngại ngùng nhưng vẫn rất điềm tĩnh trêu ghẹo lại cô nhân viên đáng yêu.
“No bề mặt tinh thần thôi, chứ bụng vẫn đói.”
Linh Lung xoa xoa bụng cười nói rồi lại tiếp lời.
“Chị ăn gì không? Em mua về cho…”
“Vậy em mua dùm chị một ly cà phê ở đối diện tập đoàn mình đi, cà phê ở đó rất ngon, lại rẻ.”
“Trưởng phòng, em nghĩ lương của chị hàng tháng chắc cũng khá cao, sao chị tiết kiệm quá vậy, dù là bữa sáng hay bữa trưa cũng toàn là mấy món ăn đơn giản, trang phục cũng không cầu kì như những nhân viên khác nữa.”
Bội San lúc này mới rời mắt khỏi bản kế hoạch hoạch trên bàn, chuyển tầm nhìn về phía Linh Lung cặn kẽ giải đáp thắc mắc cho cô gái nhỏ.
“Lương của chị không cao cũng không thấp, chỉ ở mức trung bình mà thôi. Tuy tập đoàn của chúng ta là tầm cỡ quốc tế nhưng mức lương của nhân viên đều tùy thuộc vào khả năng làm việc, có hiệu quả trong công việc hay không, rồi gắn bó với công ty lâu dài hay mới vào. Chị mới vào hơn một năm cũng mới lên chức trưởng phòng hồi tháng trước thôi nên phải chờ vào những thành tựu sắp tới chị đạt được thì mới được tăng lương. Em mới vào nhưng năng lực làm việc không tệ, chị nghĩ lương của em cũng sẽ không thấp.”
Linh Lung gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó liền lên tiếng.
“Chị nói đúng, lương tuy không cao nhưng vẫn hơn những công ty khác một bậc, môi trường làm việc cũng tốt, ơ nhưng mà em vẫn chưa biết tại sao chị lại tiết kiệm cơ…”
“Vì chị còn phải lo chi tiêu trong nhà, tiền học hàng tháng của bảo bảo, còn phải nhính ra chút ít gửi về cho ba mẹ.”
“Vậy còn chồng chị? Anh ấy không phụ chị sao?”
Thấy sắc mặt của Bội San chợt đượm buồn sau câu hỏi của mình nên Linh Lung liền lảng sang chuyện khác.
“Ờ,.. vậy thôi chị làm việc đi. Lát nữa em mang cà phê về.”
“Ừm.”
Bội San gật đầu, khẽ cười gượng với Linh Lung rồi quay lại làm việc.
Nhưng câu hỏi vừa rồi của Linh Lung cứ lẩn quẩn mãi trong đầu khiến cô không thể nào tập trung.
Chồng sao? Đã rất lâu rồi cô không nhận được tiền chi tiêu hàng tháng của anh. Nhiều lần hỏi đến thì anh bảo là cần chi tiêu nhiều thứ, hay tiếp đãi khách hàng, thậm chí đưa cho mẹ anh giữ hết rồi.
Trước đó cô chỉ là bạn gái nên không dám đòi hỏi nhiều, chỉ cần cuộc sống yên bình là được nhưng hiện tại đã khác, có lẽ cô cũng nên cần một phần trợ giúp của anh vì giờ đây còn có thêm hai miệng ăn, chi tiêu trong nhà cũng nhiều hơn một phần, cô sợ mình gánh không nổi nữa.
_ TRƯỜNG MẦM NON VBA_
Một cô bé mủm mỉm đáng yêu đang đứng trước cổng trường cùng cô giáo chờ mẹ mình đến đón.
Khuôn mặt bầu bĩnh và làn da trắng như tuyết của cô bé cùng với chiếc miệng nhỏ chúm chím, môi đỏ hồng tự nhiên làm người ta chỉ muốn cưng nựng cho thỏa thích mới thôi.
“Cô ơi, sao Bội Sam tan học đã lâu rồi mà mẹ San San vẫn chưa đến, có khi nào mẹ bận quá nên quên đón con rồi không cô?”
Từ Mộng Khiết ngồi xổm xuống véo nhẹ chiếc gò má phúng phính, cô ôn nhu mỉm cười, dịu dàng trả lời câu hỏi ngây ngô của cô bé.
“Bội Sam dễ thương thế này sao mẹ San San có thể quên con được, chắc tại hôm nay mẹ tan sở trễ nên mới tới muộn, Bội Sam chịu khó chờ thêm một chút nhé!”
“Dạ, vậy cô cùng đợi mẹ San San với Bội Sam thì có làm phiền cô không?”
Từ Mộng Khiết khẽ cười hiền hòa, cô không ngờ đứa nhỏ này chỉ mới năm tuổi mà lại hiểu chuyện đến vậy.
“Đây là trách nhiệm của cô nên không phiền một chút nào cả.”
“Trách nhiệm sao?”
Cô bé nghiêng đầu như đang suy nghĩ đều gì đó vài giây rồi mới chúm chím tiếp tục hỏi cô giáo của mình.
“Nhưng cô ơi, trách nhiệm là gì?”
“Cô lấy một ví dụ cho Bội Sam dễ hiểu nhé.
Mẹ San San là người sinh ra Bội Sam, nên việc lo lắng, chăm sóc cho Bội Sam đó được gọi là trách nhiệm.
Hoặc, nếu ai đó giao cho Bội Sam một nhiệm vụ thì Bội Sam phải thực hiện nhiệm vụ ấy một cách tốt nhất đó gọi là trách nhiệm với việc mình làm.
Cô giải thích như vậy Bội Sam có hiểu không?”
“Dạ hiểu, Bội Sam cảm ơn cô!”
Cô bé ngoan ngoãn khoanh tay lại cúi nhẹ người cảm ơn Từ Mộng Khiết, sau đó đôi mắt to tròn như hai viên ngọc chợt sáng lên khi thấy chiếc xe quen thuộc vừa dừng lại trước cổng.
“Cô ơi, mẹ San San đến rồi.”
Từ Mộng Khiết đứng dậy, xoay người lại mỉm cười chào hỏi Bội San rồi giao cô bé lại cho cô.
“Cảm ơn cô ở lại với Bội Sam nha, hôm nay tôi tan làm hơi trễ nên đến muộn.”
“Đây là trách nhiệm của tôi mà, thôi hai mẹ con về đi, cũng trễ rồi.”
“Dạ, chào cô giáo.”
“Bội Sam chào cô.”
“Chào hai mẹ con, tạm biệt nha!”
Bội Sam cũng vẫy tay chào Từ Mộng Khiết rồi cùng mẹ mình lên xe.
Chiếc xe máy cũ kĩ chậm rãi rời đi rồi dần khuất bóng sau ánh nắng chiều hoàng hôn.