Sau khi uy cô ăn xong, Dục Ưu Hành liền đem cô về nhà của anh.
Vừa về nhà, boss Dục liền nhanh chóng bận rộn, Mạn Giai Khuynh một bên ngồi nhìn boss Dục nhà mình đi qua đi lại trước mặt, boss Dục một lúc thì nhíu mày, lúc sau nghiêm mặt tìm kiếm cái gì đó.
Mạn Giai Khuynh vẫn buông thõng hai chân xuống đất, đong đưa qua lại hít mắt nhìn anh, cô đang muốn xem anh làm cái gì.
Tìm một lúc, cô đột nhiên thấy chân mày Dục Ưu Hành giãn dần ra, tay cầm hai cái hộ khẩu, cô suýt chút nữa thì choáng váng, hóa ra là hắn tìm cái này mà ưu sầu đấy hả?.
Cô không nhịn được, tò mò đến gần, Dục Ưu Hành ngay chớp mắt ôm cô bế lên đùi của mình, vuốt ve tóc cô, Mạn Giai Khuynh ngồi trong lòng anh, liền chớp chớp mắt, xem hai cái hộ khẩu trên bàn, một cái là của Dục Ưu Hành, còn một cái là của cô.
Hóa ra….
Khoan đã… hộ khẩu…. hộ khẩu của cô sao lại ở đây cơ chứ…
Mạn Giai Khuynh có xu hướng hóa đá, làm sao hộ khẩu của cô, nó lại nằm trên tay của Dục Ưu Hành cơ chứ .
” anh… anh…. sao nó lại ở đây?”.
Mạn Giai Khuynh chìa tay chỉ vào hộ khẩu của mình, hai mắt uy uy từ trong ngực, ngước mắt nhìn Dục Ưu Hành.
Boss Dục ho nhẹ vài tiếng rồi sắc mặt không đổi mở miệng:” lúc sáng anh đã lấy “.
Mạn Giai Khuynh hắc hắc hai tiếng, đơ ra một lúc liền hiểu rõ vấn đề, lúc sáng, thừa lúc cô còn đang ngủ, ông anh của cô liền đến khách sạn đưa tài liệu cho Dục Ưu Hành, boss Dục liền cứ thế sai người đem nó đến.
Anh đây là muốn làm cái gì?.
Mạn Giai Khuynh thắc mắc không thôi, lại một lần nữa đau lòng khi đến cả anh trai cũng bán cô.
Dục Ưu Hành vén tóc mai của cô ra sau tai, ôm cô trở lại giường, mở tủ quần áo, lấy ra một cái áo khoác thật dày khoác cho cô.
” Uy, anh lại muốn làm cái gì đây?…anh muốn ra ngoài sao?”.
” ừm “.
Dục Ưu Hành vừa xỏ tay cô vào ống tay áo, dùng âm mũi đáp lại.
” anh muốn đi đâu?”.
Mạn Giai Khuynh chớp mắt.
Tay Dục Ưu Hành cài khuy áo lại cho cô, miệng lại nhàn nhạt nói:”đăng ký kết hôn “.
Anh không muốn phải có thêm hai chữ tương lai gắng phía sau hai từ lão công, chỉ gọi chồng là được rồi.
” nhưng em chỉ mới 18 tuổi…. sẽ…”.
Mạn Giai khuynh đan tay, 20 tuổi mới được làm giấy đăng ký kết hôn, cô chỉ mới 18 tuổi, vẫn còn 2 năm nữa…
Dục Ưu Hành nghe cô nói vậy thì nheo mắt nhìn cô:” em nghĩ chồng tương lai của em là hạng người gì…?”.
Anh tự nhiên đã có sắp xếp cả rồi.
Cô trố mắt nhìn anh, hóa ra người này đã chuẩn bị chu đáo mới nhanh chóng kéo cô đi như thế.
Mạn Giai khuynh nghĩ nghĩ chắc chắn lại đi cửa sau, nhưng mà… cô tin chắc vào năng lực của anh.
Rất yên tâm.
Mạn Giai Khuynh cứ thế mờ mịt bị tống lên xe, đưa đến cục dân chính.
Cô nhìn anh đang mím môi bên cạnh thì phì cười, sắc mặt căng thẳng như thế, cô không cười mới là lạ nha.
Phía trên còn ba cặp nữa sẽ tới lượt cô, trong khi rãnh rỗi, Mạn Giai Khuynh liền ngó đông ngó tây, thấy phía xa xa có một cặp đôi có vẻ như đang giận dỗi nhau, cô gái hất tay chàng trai, đùng đùng bỏ đi, chàng trai vội vã chạy theo, Mạn Giai Khuynh rướn người suýt xoa lại bị một bàn tay lớn kéo trở về.
” chuyên tâm một chút “.
Dục Ưu Hành hít mắt nhìn cô, Mạn Giai Khuynh vội vã gật đầu lia lịa.
Anh nhìn cô hai giây, lại nhìn về phía trước rồi nhíu mày, vẫn còn rất lâu.
Dục Ưu Hành lại quay đầu nhìn cô, trong lúc Mạn Giai Khuynh nghĩ anh muốn nói cái gì thì cả người bị nhấc lên, Mạn Giai Khuynh hoảng hốt ôm chặt cổ Dục Ưu Hành.
Động tác bất ngờ, Mạn Giai Khuynh bị hoảng, người xung quanh cũng quay đầu nhìn, cô còn nghe thấy tiếng huýt nhẹ, nhưng boss Dục da mặt dày, ánh mắt hắc ám lướt qua, mọi thứ đều im lặng, làm ai nấy đều kiên dè, không dám nhìn nữa.
Mạn Giai Khuynh vẫn không biết anh muốn làm gì, chỉ thấy người khác nhìn, cô bị ôm trước mắt mọi người, cả khuôn mặt liền đỏ ửng, ngượng không thể nói nên lời đánh nhẹ anh một cái đòi anh thả xuống đất.
” anh ôm em làm gì ?”.
Dục Ưu Hành chỉnh lại tư thế ôm, bàn tay to lớn, một tay để phía sau lưng của cô, một tay còn lại nâng dưới mông cô, bình tĩnh đáp.
” mỏi chân “.
Mạn Giai Khuynh như ăn mật, mặt càng thêm đỏ, lại đánh anh một cái, sau đó cả khuôn mặt đều úp hết vào ngực của anh.
Anh sợ cô đứng lâu sẽ mỏi chân, đáng ghét, anh đáng ghét~.
Một người con trai ôm một người con gái nổi bật như thế, không chú ý thì rất khó, nên thi thoảng vẫn có nhiều người lén nhìn lại một vài lần.
Chờ khoảng 15 phút, cuối cùng cũng đến lượt cô và anh, Dục Ưu Hành một mực ôm cô, bây giờ mới ôm cô ngồi lên ghế.
Cô lo sợ mình chưa đủ tuổi, nhưng Dục Ưu Hành lại cho cô một ánh mắt trấn an, không xảy ra việc gì.
Người làm thủ tục phía sau tấm kính cười lớn, lại tự nhiên phát ra 1 câu trêu ghẹo làm Mạn Giai Khuynh hỏa hoạn.
Suốt quãng thời gian, Mạn Giai Khuynh chỉ làm đà điểu, nhanh chóng hoàn thành thủ tục, kí tên, Dục Ưu Hành thì nghiêm túc lạ thường, nhanh chóng ôm cô đi chụp ảnh, mặt vẫn lạnh băng căng thẳng.
Đến khi thuận lợi cầm trên tay hai cuốn sổ đỏ chót, Mạn Giai Khuynh thở nhẹ, cô xoay người mới thấy môi anh hết căng ra, nhẹ nhàng cất hai cuốn sổ vào túi quần của mình, từ đầu đến cuối không cho cô chạm vào.???.
Dục Ưu Hành có lẽ vì để chúc mừng, dẫn cô đến nhà hàng ven biển ăn gạch cua và hải sản.
Mạn Giai Khuynh tận hưởng gió biển, măm măm bào ngư, vừa nhìn theo bàn tay ưu nhã của Dục Ưu Hành đang đảo thịt nướng trên vỉ.
Cô nheo mắt, Dục Ưu Hành thấy vậy gắp cho cô một quả cà chua bi và một miếng nấm đang nằm trên vỉ nướng.
Mạn Giai Khuynh cười hì hì, thấy anh chỉ lo đút cho cô ân mà vẫn không có ăn được bao nhiêu nên động đũa, gắp cho anh một miếng bạch tuộc, còn cố ý gắp thêm một cọng rau cần.
Mạn Giai Khuynh biết rõ anh ghét rau cần mới cố ý, nhưng boss Dục lại không mảy may gì, nhìn dũa của cô vài giây rồi mở miệng nhai hai cái, ăn hết rau cần.
Cô lần này liền cảm thấy tội lỗi, cô chỉ muốn trêu anh một chút, không nghĩ đến anh không nghĩ ngợi liền ăn, Mạn Giai Khuynh áy náy liền gắp cho anh thứ khác, lần này không chọc ghẹo anh nữa.
Thức ăn cô gắp, anh đều ăn, cô yêu anh chết mất.
Ánh đèn leon hắt lên khuôn mặt trắng noãn của Mạn Giai Khuynh, cô đi dọc trên thềm đá, gió thoảng hắc qua tóc mây non mềm, cô chơi vui vẻ, Dục Ưu Hành lại thong thả đi phía dưới, theo từng bước chân của cô.
Mạn Giai Khuynh đứng trên bậc thềm cao, cô quay sang nhìn Dục Ưu Hành, trong lòng ủy khuất, cô vẫn thấp hơn anh hai đốt tay.
Dục Ưu Hành thấy có trề môi, khóe môi bất giấc giương cao, hai tay đút vào túi quần chăm chăm nhìn cô.
Mạn Giai Khuynh nhìn anh, đưa tay đòi anh bế, Dục Ưu Hành nhếch môi, xoay người ôm cô, khẽ hôn lên tóc cô, thủ thỉ:” Vợ “.
Tim của cô đập bùm bùm, ôm anh thật chặt, cũng nhỏ giọng gọi anh là chồng.
Ông chồng hay ghen….thật đáng ghét.
Dục Ưu Hành nhấc nhẹ cô lên, bên cạnh có cô, tai nghe tiếng biển đập vào bờ rì rào, Anh thõa mãn, cuộc sống trọn vẹn, như thế rất tốt.
” Ưu Hành “.
Mạn Giai Khuynh khẽ gọi tên anh, trong khoang nước ngập tràn mùi hương thơm lành lạnh của anh, trong tim lại toàn bóng dáng của anh, cô muốn suốt đời không bao giờ rời khỏi anh, ở bên anh cả đời.
” em yêu anh “.
Ánh mắt Anh nhìn cô thâm tình, kéo cô đang vùi đầu trong ngực mình ra, tìm môi cô hôn xuống.
” vợ, anh cũng yêu em”.
” anh muốn cho em một hôn lễ khó quên, làm cô dâu của anh cả đời, yêu yêu cưng chiều, sủng ái đến hư hỏng “.