Cô quả thực là kẻ đáng thương, cô chẳng có nổi một người bạn để liên lạc, nhiều khi đi ngang nhiều quán trà, cô thấy người ta trò chuyện vui vẻ cô liền ước ao mình có thể trở nên như vậy.
Thôi bỏ đi! Cô xua tay đánh tan suy nghĩ ấy. Cô đúng là rảnh rỗi mà suy nghĩ tào lao vì cô hiện tại và trước kia đều không có thời gian để thảnh thơi.
Không có bạn cũng không phải không tốt!
Cô lại cầm bút mà miệt mài nhìn ảnh mẫu chữ ký của Lăng Khấu Thiên. Cô đã hoa mắt rồi, bỏ bút xuống lại cầm lên.
Cô suy nghĩ bản thân cô còn chưa chăm chú ký tên của cô hoàn hảo, nay lại ngồi giả chữ ký người khác. Lại còn phải chú tâm cực kỳ chú tâm, buồn cười.
Cô đã ký gần cả chục chữ ký, nhưng thẳng thể cái nào giống cái nào, cả trang giấy lấp đầy vết ngang vết dọc chi chít.
“Lăng Khấu Thiên, cô có cần ký tên phức tạp như vậy không? Chẳng phải viết ra cái tên họ rồi gạch một đường là ký xong rồi sao? Tôi cũng không biết hiện tại cô ở đâu, cô có lẽ sung sướng sống cuộc sống tự do của riêng mình nhưng cô lại để một đống rắc rối ở lại và ông trời sắp xếp tôi gánh lấy. Tôi mong Lăng gia sẽ mau kiếm ra cô.
Sao tôi vẫn không hiểu tại sao cô lại bỏ trốn như vậy? Gả cho Tích Lãng không tốt sao? Hàng ngàn nữ nhân ao ước như vậy nhưng cô lại không? Thực sự không tin được. Tiểu thư của tụi cô quả thực suy nghĩ thế nào lạ lẫm như vậy? Mặc dù tôi không có tiền, địa vị nhưng tôi có thể khẳng định tôi tự do hơn cô rất nhiều nha!
Còn có Tích Lãng tuấn tú đến như vậy, cô mắt mù rồi! Nhưng dù thế nào Tích Lãng cũng là của cô, cô có sáng mắt trễ một chút cũng không sao!”
Cô bĩu môi, vừa tập ký, vừa hờn dỗi lẫm nhẫm nghĩ ngợi một mình. Bỗng cô sợ hãi, chẳng lẽ cứ kéo dài như vậy thì nhất thiết phải nhốt cô ở bệnh viện tâm thần!
Mọi chuyện xuất phát là từ cô áp lực chứ đâu ra!
Đánh ngang suy nghĩ của cô là tiếng gõ cửa vang lên đều đều, có tính toán tiếng gõ, cô liền nhìn ra là Tiểu A. Cô thở dài, nhìn lại bản thân chỉ khoác đơn giản một chiếc áo phông nhưng cô không thèm nghĩ nhiều mà mở cửa. Cô biết Tiểu A mà tìm cô thì chắc chắn là có việc cần dùng đến cô!
Tiểu A vừa thấy cửa mở liền đi vào trong mà ngồi trên ghế, vị trí cô luyện ký tên. Cô hớt hải vì anh ta đang nhìn chằm chằm vào nó, thế nào anh ta cũng thái độ với cô vì cô vẫn ký không ra gì! Đến cái sườn đơn giản cô còn không viết ra. Cô liền nhanh chóng bạt mạng chạy đến vò tơ giấy đi.
Nhưng anh ta đã thấy rồi, bây giờ giật lại còn có nghĩa gì đâu!
“Chết rồi!” Cô mím môi, nhìn Tiểu A ngại ngùng mà cười lên một cái.
– Lục tiểu thư, cô cả ngày vẫn ký không ra?
Cô ngồi xuống giường lớn, nhìn Tiểu A rồi lại nhìn tờ giấy bị vò nhăn nhúm đáng thương trong lòng bàn tay mềm mịn của cô. Lớ mớ gãi đầu, bĩu môi ngây ngẩn.
– Chỉ là anh chưa nhìn tường tận từng chữ. Với lại tôi đã rất cố gắng, chuyện tập luyện thành thói quen thì phải có thời gian. Rõ rành rành là tôi có tiến bộ mà.
Tiểu A cụp mắt, không thèm đôi co với cô. Nhưng cô biết không phải đơn giản như vậy mà là vì Tiểu A không muốn mất thời gian nói chuyện không có nghĩa với cô. Cho nên có thể nghĩ theo hướng Tiểu A chê trách cô nói chuyện không có gì nên!
– Thôi! Không có thời gian nữa, đây là lễ phục, tối nay chúng ta phải tham dự buổi lễ tổ chức chúc mừng dự án lớn hoàn thành của Lăng thị. Tin vui cho cô là cô không cần phát biểu ý kiến. Chủ yếu cô theo ông Lăng mời rượu từng bàn là thiết yếu.
Cô tò mò, mỗi lần thành công dự án là đãi tiệc sao? Quả là người giàu có thì cái gì cũng phủ phê sung sướng hơn người.
Nhưng họ có tiền, họ có thể sử dụng, việc đó không phải là việc thích hợp để cô kêu ca.
Cô gật đầu, Tiểu A cũng không còn lý do gì để nán lại lâu hơn nên cũng quay lưng đi.
Tiểu A vừa ra khỏi, cô liền nhảy lên giường làm trận, đánh tay chân vào giường lớn mà nhõng nhẽo.
“Lát có Tích Lãng không nhỉ? Làm sao để giữ khoảng cách với anh ta đây? Mày hại mày rồi Hy Hy….”
Nhưng sau đó, cô lại bị thu hút bởi ánh dạ của lễ phục. Cô cam đoan cô có thể nhìn thấy nhưng chưa có cơ hội vận bao giờ, vì đồ mắc tiền như vậy chỉ có quy tộc mới kham nổi. Cô kiếm cơm hằng ngày còn khó khăn, nói chi khoác lễ phục lên người là cho ai xem đây.
Cô hơi run tay, khoé miệng cũng tự giác giương cao thích thú. Nói chứ, nữ nhân ai lại không thích vận váy đâu, cô cũng không ngoại lệ.
Nói đến váy, cô lại nhớ lúc nhỏ xíu, cô đã làm thân với Chu Mễ, cách nhà cô có mấy căn. Mặc dù san sát nhà nhau nhưng hàng xóm lại không mấy ai thân thiện mà ngồi lại trò chuyện đâu. Có hôm, cô để ý thấy Chu Mễ có một bộ váy công chúa dài tới gót chân, có tua rua phủ hai bên tay, cô thấy rất thích mắt nhưng cô biết Chu Mễ thuộc dạng khá giả, còn cô thì lại là khó khăn.
Hàng ngày, Chu Mễ cứ mặc đi mặc lại nó khiến cô nhìn thấy nó hầu như là mọi khi. Cô cứ nắm tay thành nắm đầu mà nhắm mắt không muốn nhìn nữa.
Cô chỉ mới 3 tuổi nhưng có khát khao rất lớn. Cô đến ngủ cũng nói mớ váy công chúa, đến gật gà gật gù, miệng lẩm bảm toàn váy công chúa. Cô hiện tại nhớ lại liền xấu hổ. Mẹ cô vì suốt ngày thấy cô như vậy thì lo lắng, cô không sao đấy chứ? Bà cố gắng kiếm tiền làm thêm mà mua cho cô. Nhưng khi nhìn thấy váy thì cô lại không thấy vui chút nào mặc dù cô rất muốn có như Chu Mễ nhưng vì cô biết mẹ cô phải vất vả lắm mới có tiền mua váy cho cô.
Đó chính là lý do, cô nhìn thấy chiếc váy đắt tiền trước mặt này thì cô run tay là vì thế. Cô đứng trước gương, ướm thử lên người. Váy xẻ đuôi cá dài đỏ rượu tinh tế, làn da cô trắng nõn vận lên lại càng đẹp mắt. Gương mặt thanh tú dù không son phẫn vẫn lung linh thoát tục.
Cô ngược lại không mấy để ý đến gương mặt đáng tiền của mình. Cô cảm thấy cô có đẹp đẽ đi nữa thì cô vẫn bị cười nhạo. Cười nhạo chính là thứ cô ghét nhất. Cho dù cô có là bình hoa thì cũng không ai có quyền cười nhạo cô. Hiện tại, nếu bị như vậy thì cô sẽ không ngồi yên như lúc trước. Cô càng lao đầu vào đời, cô càng biết giương nanh vuốt bảo vệ bản thân.
Trước ngực, cổ áo trễ xuống một đường cong, thân váy bó sát kim cương lấp lánh, cả phần lưng của cô thì không một mảnh che, làn da bóng loáng lồ lộ, thân hình cô tiêu chuẩn vô cùng, đứng nghiêng sẽ thấy rõ thân hình chữ S nhiều người mơ ước.
“Không phải quá hở hang!”
Cô lẩm nhẩm, nhìn bộ váy xẻ lên xuống, chỗ nào cần che thì che khiến cô cười không ra nước mắt. Cô cũng chỉ có 49 ký. Cô khác nào bộ xương khô đâu. Nhưng chính vì thế mà cô vận cái gì cũng đẹp.
“Không tệ nhỉ? Hy Hy là mày đấy!” Cô cười với chính mình trong gương, nhún nhảy mà hát hò như một đứa trẻ.
Cô từ trước đến nay không có thói quen sử dụng nước hoa nhưng Lăng gia bắt buộc cô phải sử dụng vì đây là mùi hương Lăng Khấu Thiên ưa thích. Clive Christian No. 1, cô nhìn sơ qua cũng không biết nó bao nhiêu đắt đỏ nhưng nhìn thấy bên ngoài chai nước hoa có đính kim cương thì cô liền không dám đụng đến. Xịt một ít cho có lên hõm cổ rồi thôi. Mùi hương quả thực đến cô cũng bị quyến rũ.
“Đắt như vậy chắc không dám tắm quá!”
Dù sao cô cũng phải tắm, khỏi nghĩ nhiều vì cô sẽ không thể không tắm. Cô chính là rất thích tắm, một ngày không tắm trên 3 lần thì chịu không nổi. Đây không phải là bệnh sạch sẽ đâu.
Lại là vấn đề tóc, cô cũng chẳng biết làm sao mà vén gọn lên rồi dùng dây chun buộc lại.
Bên ngoài truyền vào tiếng hầu nhân hối cô. Cô lúc này cũng xong hết rồi, cũng đang chờ có người gọi cô đây.
Cô thở phào, vì lần đầu tiên cô ăn mặc như vậy đứng trước mọi người nên cô có hơi hồi hộp, cô cũng không biết dáng vẻ cô như vậy là có thích hợp hay không, cô nhìn vào gương và xoay mấy vòng rồi mới ra khỏi phòng.
Hầu nhân nhìn thấy cô thì đứng hình, mắt toả sáng, miệng tự thốt lên.
– Tiểu thư, người đẹp quá.
Cô nhăn mày, nhìn từ trên xuống bản thân mà cảm thấy có chút mát mẻ. Ban nãy đứng ở trong phòng cô lại không thấy vấn đề gì nhưng khi ra ngoài thì cô lại thấy muốn cảm lạnh thế này không biết.
– Thật không?
Cô bước theo hầu nhân xuống dưới. Lăng Mạc và Lăng Thanh cũng đang chờ cô cùng xuất phát. Cô từ trên cầu thang nhẹ đi xuống từng bước, cặp chân trắng nõn, thân hình bốc cháy khiến họ muốn rớt tròng mắt ra ngoài. Cô lộng lẫy như một cô công chúa thật sự. Dung nhan mỹ mạo làm xuyến lòng nam nhân, vẻ cười mềm yếu càng làm nam nhân muốn che chở.
Lăng Mạc và Lăng Thanh nhìn thấy cô xách váy khó khăn thì cũng có chút động lòng vì cô lần đầu mang guốc cao nên có chút không quen, Lăng Mạc phản ứng nhanh hơn, như một hoàng tử mà đặt tay cho cô khoác. Lăng Thanh cũng có chút ghen tỵ nhưng sau đó lại bỏ ra xe ngồi trước.
– Lục tiểu thư, hôm nay cô xinh đẹp lắm!
Cô đã ngượng ngùng, nay nghe lời này càng bị đỏ mặt. Tay nắm lấy cánh tay Lãnh Mạc càng thêm lực đạo, nhìn sườn mặt hắn hoàn mỹ khiến cô tưởng tượng đến truyện Lọ Lem được hoàng tử dìu khiêu vũ.
– Cảm ơn anh, Lăng Mạc.
Lăng Mạc rất chu đáo mà dìu dắt cô từng chút một, nhịp đi rất từ tốn và rất biết để mắt đến cô.
Ông Lăng và bà Lăng đã đi trước tiếp khách nên lượt sau chỉ còn cô, Lăng Mạc và Lăng Thanh. Cô rất tự hào thay Lăng Khấu Thiên vì có hai người anh trai rất yêu thương cô ấy. Cô vì ở nhà là con một nên cô chưa biết cảm giác được anh trai hay chị gái chăm sóc rốt cuộc là thế nào!
Cả ba cùng lên chiếc Roll Royces và Tiểu A khởi động bánh lái, dưới màn đêm Bắc Kinh sáng chói lộng lẫy. Nhưng trong lòng cô nghĩ đến mình sẽ phải làm gì trong buổi tiệc thì trong lòng lại xuất hiện rối ren.