Tổng Tài Ác Ma Trêu Ghẹo Tiểu Bạch Thỏ

Chương 45: Cảnh sát đúng là vô dụng nhất!



Trương Ái Ái nhìn Tử Lạc, hiển nhiên biết trong lòng cô đang lo lắng dường nào, hai bàn tay chảy đầy mồ hôi nắm chặt lại.

“Tiểu Lạc, nếu không muốn chúng ta liền quay về!”

Tử Lạc không hiểu sao trong lòng rất nôn nao muốn gặp Mễ Trường Lộ, khẩn trương đến độ gương mặt đỏ bừng.

Trong linh hồn cô có gì đó thúc đẩy khiến cô cảm giác như Mễ Trường Lộ đang gặp phải điều gì đó, dù cho đã như vậy….trong lòng vẫn không khỏi lo lắng!

“Tớ không sao!”

Trại giam của Mễ Trường Lộ không nằm trong thành phố nên cả hai đã phải đi một quãng đường dài, trong lòng rất nôn nóng để gặp mặt.

Thời khắc đứng trước cổng trại giam, bỗng trong tâm liền thật đau.

Nếu là trước đây có người nói sau này cô và Mễ Trường Lộ sẽ trở mặt và còn gặp nhau ở tù giam….cô sẽ không bao giờ tin!

Trương Ái Ái giống như rất quen thuộc mà xuất trình các giấy tờ của cả hai sau đó liền được vào phòng chờ gặp Mễ Trường Lộ.

Từ đầu đến cuối ánh mắt Tử Lạc vẫn không thể dời khỏi cánh cửa, mấy tháng rồi không biết Mễ Trường Lộ cô ta thế nào.

“Két” một tiếng kéo dài vang lên, cánh cửa liền mở ra nhưng nước mắt Tử Lạc bỗng dưng vỡ oà.

Kia là Mễ Trường Lộ sao?

Tại sao….rốt cuộc là ai đã khiến cô ấy thành thế này!

Hai bàn tay cô đưa lên che cái miệng đang há hốc của mình mà run rẫy, dường như vẫn không thể tin vào những thứ trước mắt.

Mễ Trường Lộ đại tiểu thư thiên kim ngày nào mà giờ đây chẳng khác gì một ả từ viện tâm thần bước ra.

Đầu tóc cô ta đã bị cắt ngắn, hơn nữa có vài chỗ còn như bị giật mạnh khiến tóc chỗ có chỗ không!

Tuy bộ quần áo được nhà tù cung cấp đều tay dài chân dài nhưng dưới mắt cá hay cổ và cả gương mặt xinh đẹp đều là những vết bầm tím.

Dưới cổ chân còn rươm rướm máu chứng tỏ vừa bị thương cách đây không lâu, nhung mà ở nhà tù cho dù thành phần như thế nào thì vẫn còn có cảnh sát mà!

Cảnh sát để làm gì?

Lúc Tử Lạc quay nhìn viên cảnh sát đứng ngay cửa, trên mặt anh ta liền lộ ra vẻ lúng túng cùng bất đắc dĩ.

Cảnh sát….các người có đúng là cảnh sát hay không?

Nhưng ngay lúc này trong đầu Tử Lạc liền xuất hiện câu nói của Vương Thần.

“Cảnh sát….là cái bọn người mà gặp tôi còn phải nịnh hót!”

Không! Không thể nào!

Làm ơn đi….ai đó hãy nói với cô Vương Thần không hề làm điều này!

Cô thật sự không thể chịu nổi nữa rồi….không thể nào!

“Con khốn nạn! Mày còn đến đây làm gì, con đạo đức giả, con khốn nạn mày cút đi! Tao được ngày hôm nay đều là nhờ mày!”

Ngay lúc Mễ Trường Lộ nhìn thấy Tử Lạc liền như phát điên, ả ta gào thét lên, ngũ quan trở nên dữ tợn đến kinh hãi.

Trong mắt chỉ còn là hận thù!

“Mày khóc lóc cái gì, còn không phải đang cười thầm trong bụng sao? Mày….mày….tao cào nát cái gương mặt giả tạp của mày ra, con khốn!”

Viên cảnh sát đứng một bên bỗng cảm thấy lương tâm nghề nghiệp không chịu được đành phải xông lên muốn kéo Mễ Trường Lộ vào nhà giam lại.

Nhưng bỗng nhiên Trương Ái Ái ngả lưng ra phía sau, cô nhìn viên cảnh sát, mày liễu cau lại như đang ra ám hiệu.

Mễ Trường Lộ còn chưa nói ra câu mà cô muốn!

Viên cảnh sát trên bắt liền bất đắc dĩ, nội tâm giằng xé nhưng hiện tại hắn không có quyền không làm theo!

Lúc này, Mễ Trường Lộ nhìn sang Trương Ái Ái, trong mắt cũng là một sự căm ghét nhưng so với Tử Lạc thì không tính là gì cả.

Chỉ là….ánh mắt cả hai nhìn nhau đều rất quen thuộc….

“Mày là thứ bẩn thỉu, tao còn không muốn chạm vào người mày con đàn bà ghê tởm. Tất cả là đều tại mày, mày ở lại đây chỉ làm dơ dáy mọi thứ. Chỉ cần mày còn ở lại đây, nước Trung Quốc này thì cho dù chết đi tao vẫn không thể nhắm mắt! Mày….mày….!”

“Anh cảnh sát, cô ta điên rồi, mau đưa đi đi!”

Lúc này, Trương Ái Ái liền đứng lên che chắn cho Tử Lạc, bộ dạng như không thể thật hơn được nữa.

Tên cảnh sát rất nghe lời liền kéo Mễ Trường Lộ đi, trước khi đi còn không khỏi nhìn Tử Lạc một cái đầy ý cảnh giác.

“Con khốn, mày cút cho xa….”

Tử Lạc từ đầu đến cuối đều cúi đầu xuống, nước mắt đã từ lâu làm ướt hết một mảng quần áo.

Mễ Trường Lộ của ngày hôm nay đều do một tay cô làm nên, chẳng phải sẽ tốt đẹp hơn nếu cô và Vương Thần không gặp gỡ?

“Ái Ái….có lẽ tớ thật sự không nên sống nữa!”

“Cậu nói gì vậy? Điên à? Chúng ta về thôi!”

Tử Lạc như người mất hồn, tại sao cô có thể bình yên sống khi mà Mễ Trường Lộ, người bạn thân nhất của cô đang bị cô hành hạ như thế chứ?

Có lẽ….cô ấy nói đúng, mình nên đi xa khỏi nơi đây….

“Đi thôi Tiểu Lạc, đi thôi!”

Trương Ái Ái dắt tay Tử Lạc rời khỏi căn phòng, tuy giọng nói mang đầy vẻ gấp gáp nhưng gương mặt lại rất bình thản tựa như mọi sự đều rất tốt.

Tiểu Lạc à….cô muốn chết thì đợi tôi hai ngày nữa….lúc đó chết sẽ vừa lòng mọi người hơn đó….

Ở đâu đó, Vương Thần vẫn đang mãi suy nghĩ, giống như sắp nghĩ ra nhưng vẫn còn một nút thắt cuối cùng!

Trong lòng ngày càng gấp gáp!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.