Tan tầm, mọi người trong công ty đều chuẩn bị trở về với gia đình, nhà của mình với một trạng thái mệt mỏi nhưng vui vẻ, chỉ riêng anh, chán nản đứng lên ra về, nhà đối với những người khác là nơi rất tuyệt vời, nơi đó có hạnh phúc của họ, nhưng đối với anh, nơi đó chỉ để ngủ và làm việc.
_____
Diệu Linh đang ngồi trước ti vi chờ anh về, tất cả các món ăn cô đã dọn lên bàn, chỉ cần chờ anh về là có thể dùng được, bỗng nhiên một luồng ánh sáng chiếu qua cửa sổ, sau đó nghe tiếng xe hơi tắt máy, Đại Phong mở cửa ra, không trực tiếp vô nhà mà dựa hẳn người vào cửa xe, ánh mắt đăm đăm nhìn vào mặt trăng, nó thật sáng, nó luôn nổi bật giữa bầu trời đen như mực, nhưng để có được điều đó, nó phải cố gắng phát sáng liên tục, như anh, giữa đám đông anh luôn là điểm nổi bật, nhưng có ai biết, để nổi bật và giàu có như ngày hôm nay anh đã phải trả giá những gì .
Cô ở trong nhà biết anh đã về nhưng đợi lâu mà không thấy anh đi vào, cô liền ra ngoài xem, đi nhanh đến chỗ anh, ánh mắt lo lắng :
” Anh mệt sao ?”
Anh đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, chợt có giọng nói vang lên kéo anh về lại với thế giới hiện tại, cúi đầu xuống nhìn cô, giọng nói khàn khàn :
” Anh không sao, chỉ hơi mệt mà thôi!”
” Công việc nhiều lắm sao ?”
Cô vừa nghe anh nói đau đầu, liền lo lắng, đau lòng hỏi lại, bàn tay giơ lên sờ vào một bên má của anh:
” Không sao, anh tự lo được”
Anh cứng người trước hành động của cô, lòng bàn tay cô thật ấm, bên má đang lạnh liền trở nên ấm áp, không chỉ riêng một bên má, trái tim anh cũng ấm áp, nó như được sưởi ấm, đã rất lâu rồi, rất lâu rồi anh không còn được nghe lời quan tâm từ người khác, ba mẹ anh luôn coi công việc hơn con cái, từ nhỏ đã để anh tự lập, riêng bà nội rất thương anh, nhưng bà và anh rất ít khi gặp nhau, thường thì có những dịp lễ hoặc gia đình anh tổ chức thì anh mới về biệt thự lớn, vì vậy số lần gặp bà hạn chế lại , giờ đây, có một người luôn luôn ở nhà chờ anh trở về, lo lắng và quan tâm cho anh, anh thừa nhận, anh thích nhìn thấy ánh đèn ấm áp trong nhà, thích nhìn thấy bàn ăn chứa đầy thức ăn anh thích, thích nhìn thấy thân hình ai đó mỉm cười nhẹ nhàng chào đón anh.
Từ ngày Băng Nhu bỏ đi, biệt thự này luôn vắng vẻ, nó rất lạnh, đối với anh mà nói, công ty cũng như ở nhà, thời gian ở công ty hắn được ôm ấp Băng Nhu, cùng cô ấy ăn cơm như lúc trước, nhưng cảm giác đó chỉ lấp được một khoảng nhỏ sự trống rỗng trong lòng anh, anh không hiểu bản thân mình làm sao, Băng Nhu, người con gái anh yêu đã trở lại, nhưng anh không cảm thấy hạnh phúc như trước kia, còn cô gái trước mắt, anh chỉ một thời vui đùa cùng cô ấy, nhưng giờ bản thân anh cảm nhận, trò chơi này đã dần thành sự thật trong cuộc sống anh, anh thích sự dịu dàng, quan tâm của cô, thích ánh mắt long lanh tựa như hòn ngọc quý hiếm của cô.
Đột nhiên anh thấy lạnh, thật sự toàn thân anh rất lạnh, cánh tay không kiềm chế được mà kéo thân hình ấm áp kia vào lòng, ôm thật chặt, anh sợ cái lạnh của ban đêm, anh sợ màu đen trong bóng tối.
Cô đột nhiên bị anh ôm chặt, mặc dù có chút hơi đau nhưng cô rất hạnh phúc, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, bàn tay nhỏ bé chủ động vòng qua ôm hông anh:
” Làm sao vậy ?”
” Anh lạnh”
” Vậy vào nhà đi, sẽ ấm hơn ngoài này!”
Cô nhỏ nhẹ nói.
Anh nghe được cô nói, liền ôm vai của cô đi vào, đúng như cô nói, vào nhà sẽ ấm hơn ổ ngoài kia rất nhiều, là lì bức tường cứng cỏi bao quanh, hay là vì có cô bên cạnh ?
” Anh đi tắm trước đi, nước nóng em đã chuẩn bị rồi, tắm xong xuống ăn tối ”
Cô cười nhìn anh đứng đó, không hiểu sao hôm nay cô cảm thấy anh rất lạ, anh không giống mọi ngày, ánh mắt anh chứa sự muộn phiền, và mang một chút sự hoang mang, tại sao ?
Trong lúc anh đang tắm, cô tranh thủ hâm lại thức anh, nhìn bàn ăn nghi ngút khói từ thức ăn bay lên, cô cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, nhưng cô đâu biết rằng, sự ấm áp và hạnh phúc hiện tại sẽ nhanh chóng tan biến.
_________________________________________________________