Xin lỗi m.n vì đã nghỉ hưu lâu như zậy ? Hehe …tại con t/g này lười bome ra ấy :V, mọi người đừng trách nó nhá hề hề, giờ thì nó cũng quay lại ròi nè, bước tiếp :*!
_________________________________________
Nhìn anh quay người bước đi, tinh thần cô suy sụp ngồi đó, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía bóng lưng của anh, tại sao lại không tin cô ? Vì sao? Cô không có mà, tại sao không ai tin cô chứ! Trong lòng cô âm thầm gào thét lên, nước mắt cứ thế thay phiên nhau chảy dài xuống, nhìn những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô, những lời nói cùng ánh mắt khinh bỉ chỉa thẳng vào cô, khiến cô một tràn sợ hãi!Trong bóng tối, Hạnh Tuyết tức giận nhìn về phía Gia Huy, tức giận rống to:
” Tại sao anh lại bịt miệng tôi lại, anh không thấy những người kia đang hiểu lầm Diệu Linh sao, còn tên đàn ông khốn nạn kia, vì cái gì mà không tin Diệu Linh?”
”Cô không có não sao? Giờ cô ra đó không những giúp Diệu Linh mà còn gây thêm rắc rối cho cô ấy cô hiểu không ?”
Hạnh Tuyết tâm đang tức giận, nghe lời nói của anh càng giống như đổ thêm dầu bảo lửa:
” Gây thêm rắc rối ? Anh nói vậy là tốt cho Diệu Linh hay anh đang bảo vệ cái người bạn khốn nạn của anh, đàn ông các anh đều cùng một loại ra!”
” Cô…làm ơn đi ”vợ” à……sự thật không có ai nhìn thấy, còn giả thì cả đoàn người, vậy cô nghĩ xem mọi người sẽ tin bên nào? Làm ơn động não giúp tôi một chút được không ? Không biết sau khi vác cô về nhà tôi thì tôi sẽ khổ như thế nào nữa ! (-_-!)”
Thái Huy tức tối nhìn Hạnh Tuyết, lòng tốt của anh bị phủ nhận, không những thế còn bị gán cho tội anh” bảo bệ bạn khốn nạn của mình”, xem coi anh có tức không (-..-!!)
”Thôi được rồi, tôi tạm suy nghĩ lại,…Diệu Linh!”
Hạnh Tuyết lo tranh cãi với Thái Huy mà quên mất Diệu Linh đang ngồi đó, vội vội vàng vàng chạy lại bên cạnh cô, nắm lấy bả vai của cô, đau lòng ôm lấy cơ thể cô:
” Không sao, tớ tin cậu!”
Diệu Linh đang mơ hồ, bỗng có người ôm cô nên cô hơi giật mình, cô hy vọng đó là vòng tay của người đó nhưng không phải, nhìn thấy Hạnh Tuyết, nước mắt cô kìm nén cả buổi tối cuối cùng cũng có chỗ bộc phát, cô ôm lấy Hạnh Tuyết khóc to, hiện tại bây giờ chỉ còn lại 3 người là cô, Hạnh Tuyết bà Thái Huy, mấy người lúc nãy đã quay lại bữa tiệc sau khi vứt cho cô những sự khinh bỉ, thương tiếc!
” Hạnh Tuyết…. tớ thực sự không có ……làm, là cô ấy tự nhảy xuống, ……tại sao không ai tin tớ?”
Giọng nói của cô bắt đầu khàn đi, cô ôm thật chặt Hạnh Tuyết, bây giờ cô xem Hạnh Tuyết như chỗ để dựa dẫm vào!
”Diệu Linh, còn có tớ, có tớ tin cậu, đừng khóc nữa!”
Hạnh Tuyết thấy cô khóc lên như vậy cũng làm mắt cô đỏ theo, cố kìm chế không cho nước mắt mình chảy xuống, cô biết Diệu Linh quá hiền, cô căn bản không thể nào đấu lại những kẻ mưu mô, sảo quyệt như ả Băng Nhu!
Sau khi khóc xong một trận, tâm tình Diệu Linh có vẻ ổn định hơn rất nhiều, cô nói muốn về khách sạn nghỉ ngơi nên Hạnh Tuyết đành về chung với cô, để cô đi một mình Hạnh Tuyết không yên tâm!
_______________________________
Sau khi đưa Băng Nhu vào một căn phòng tạm thời, anh thả Băng Nhu xuống chiếc giường nhỏ, xoay người rời đi nhưng sau đó có bàn tay kéo áo anh lại, cùng lúc giọng nói Băng Nhu yếu ớt vang lên:
”Đại Phong, bên cạnh em ! Được không? Hiện tại em rất là sợ !”
” Cô diễn đủ chưa ?”
Nghe xong câu nói của cô ta, anh quay người lại, dùng ánh mắt cực lạnh nhìn về phía cô ta, anh biết, anh biết cô ta giở trò nhưng anh làm như mình bị mù bị điếc mà bỏ mặc sự thật!
”Đại Phong, anh nói vậy là sao?”
Mặt Băng Nhu cắt không còn giọt máu, không phải anh đã thấy rồi chứ? Không, lúc đó cô canh giờ và cũng đã nhìn lại, không hề có bóng người, anh ta không thể biết được, điều đó hoàn toàn không có khả năng! Không thể !