Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Chương 34: Một nghìn năm



Chu Phóng hết hồn, vội vàng truy vấn: “Cái gì gọi là ‘anh đã làm thay thằng đó’ hả?”

Cánh tay trên eo hắn lỏng ra một chút, Quan Cố ngẩng mặt rời khỏi vai Chu Phóng, nhìn thẳng hắn, ánh mắt anh vẫn hơi mờ mịt, mông lung.

Chu Phóng khó có lúc nói năng nhỏ nhẹ, ráng dụ dỗ: “Anh nói em nghe đi, chuyện đấy là sao vậy?”

Quan Cố không đáp, đôi mắt anh ánh lên hơi nước, cứ như vậy im lặng nhìn chằm chằm hắn.

Lúc này kẻ ngốc như Chu Phóng cũng đã thông suốt rõ ràng. Hắn cảm nhận được tình yêu vô vàn mà Quan Cố dành cho mình trong mắt anh, chính là loại tình cảm nồng nàn không giới hạn, đáy lòng hắn bất chợt cũng phải lạc mất một nhịp vì ánh nhìn ấy.

Hắn khẽ liếm môi dưới: “Đêm hôm đó chúng ta không chỉ hôn nhau, mà còn làm nhiều việc cấm trẻ em hơn đúng không?”

Chu Phóng hôn phớt qua khóe môi anh rồi tiếp tục ‘tra khảo’: “Nói em nghe, mình đã làm những gì?”

Quan Cố chậm rãi chớp mắt một cái, mắt một mí với hàng mi dài thiệt dài quả thật là sâu hun hút, trông đẹp trai không nói nên lời.

Chu Phóng thất thần một lúc mới tỉnh táo lại: “Cưng à, mau kể cho em biết, rốt cuộc đêm đó chúng ta đã làm gì thế?”

‘Cục cưng’ Quan Cố của hắn hình như không định nói chuyện, chỉ ghé sát vào gặm gặm môi hắn, đầu lưỡi cũng ngọ nguậy muốn chui vào trong.

Vốn Chu Phóng không hề có ý định làm chuyện 18+ với Quan Cố lúc này, giờ hắn chỉ tò mò muốn biết thực hư chuyện gì đã xảy ra vào tối năm ấy mà thôi, thế nhưng người mình yêu nhất muốn hôn thì làm gì có đạo lý lại đi từ chối chứ, vậy nên Chu Phóng cực kỳ nhiệt tình đáp lại anh.

Quan Cố đảo người đè hắn vào cạnh bồn rửa mặt, anh dùng sức hôn rất sâu, đến nỗi một thằng đàn ông trưởng thành như Chu Phóng mà thở cũng không nổi, thắt lưng hắn bủn rủn, toàn thân nóng bừng. Não Chu Phóng vẫn còn chút lí trí, hắn tính đẩy anh ra để hỏi rõ ràng chuyện tối nay, ai ngờ đột nhiên Quan Cố lại dùng hai tay ghìm chặt lấy cổ hắn. Không phải là kiểu ôn nhu tình thú đâu, mà chính là loại đặc biệt dùng sức ghìm đấy. Vốn Chu Phóng đã bị hôn đến hụt hơi, một cú này của Quan Cố càng khiến hắn choáng váng thiếu điều ngất xỉu tại chỗ, đã vậy anh vẫn tiếp tục quấn quýt lấy hắn hôn như không có chuyện gì. Chu Phóng muốn gỡ tay anh ra nhưng chẳng đủ sức lực, làm hắn suýt nữa là đã về báo hiếu với ông bà.

Chu Phóng có thể cảm giác được mắt mình đang trợn trắng, hắn không muốn bị Quan Cố hôn chết đâu nhé! Không đúng! Là bị siết cổ đến chết! Toàn thân bị quấn chặt! Chết ngạt thật chứ méo đùa!

Đương nhiên Quan Cố không muốn giết hắn, thế nên rất nhanh anh đã buông lỏng tay ra.

Chu Phóng cảm tưởng mình vừa nhặt được một mạng về, ngực phập phồng lên xuống, hắn muốn há mồm thở dốc cho dễ thở nhưng điên cái là Quan Cố vẫn đang cắm mặt liếm mút lưỡi hắn say mê, mà hắn thì chẳng còn tí sức lực nào để tránh ra cả, đến chân hắn còn mềm nhũn đứng không vững đây.

Quan Cố một bên tiếp tục hưng phấn hôn hắn, một bên nửa dìu nửa kéo hắn từ nhà vệ sinh qua phòng ngủ cạnh đó, bước chân hai người lảo đảo một trước một sau lần lượt ngã xuống nệm giường, bắt đầu quấn riết vào nhau cởi đồ lột áo.

Hăng say cày cấy được một lát thì động tác của Quan Cố mới chịu chậm bớt.

Bị ‘hành hạ’ dồn dập nửa ngày muốn phát điên, cuối cùng Chu Phóng mới có cảm giác mình sống lại rồi.

Hắn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng vuốt mồ hôi đang lăn trên tóc mai cho anh: “Anh tỉnh rượu rồi à?”

Quan Cố chậm rãi thúc nhẹ cậu em của mình tới trước: “Nãy giờ rồi.”

Chu Phóng bực bội mắng: “Đã tỉnh rồi mà còn hùng hục hùng hục như trâu bò thế đấy hả?”

Quan Cố không đáp, bắt đầu khôi phục lại tốc độ thần tốc ban nãy.

Chu Phóng mắng hết nổi, bởi vì hắn bị #Quan_babe ‘nghiền ép’ sướng muốn phát điên rồi.

———

Quan Cố ngồi ở một bên, sờ lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của Chu Phóng rồi mỉm cười trêu: “Em chịu nổi lần nữa không?”

Chu Phóng rất muốn gặm chết cái tay đang khơi lửa trên ngực mình, hoài nghi hỏi lại: “Ban nãy anh giả vờ say đấy à?”

Quan Cố lắc đầu: “Không phải, anh say thật mà, còn chẳng nhớ rõ làm sao về được đến nhà nữa đây này.”

“Say cái rắm ý, thế mà mồm miệng vẫn kín như bưng, em hỏi anh đủ thứ anh có thèm nói tiếng nào đâu.” Chu Phóng hất cái tay càng sờ càng quá phận kia xuống.

Quan Cố nhích qua ôm chặt hắn vào lòng.

Chu Phóng ghét bỏ nói: “Cách xa em ra một chút, cả người toàn mùi rượu không.”

Quan Cố bật cười: “Chê chồng em à? Lúc người em sặc mùi rượu anh vẫn không hề chê em đâu đấy!”

#Kẻ_có_thể_đếm_số_lần_uống_rượu_trên_đầu_ngón_tay – Chu Phóng vội vàng truy vấn: “Cái gì, khi nào mà cả người em đầy mùi rượu?”

Đầu hắn chợt vang một tiếng “ting”, kịp thời phản ứng: “Là lần em biết kết quả trúng tuyển vào Học viện Điện ảnh phải không?”

“Ừ.” Quan Cố gật đầu.

Chu Phóng chẳng thèm quan tâm chân nhũn mông đau gì nữa hết, hắn đặc biệt hăng hái chồm người dậy lắc lắc cánh tay anh: “Rốt cuộc đêm đó chúng ta đã làm gì? Anh nói ‘anh thay Lý Tử Phong làm em rồi’ là sao?”

Quan Cố lia mắt sang chỗ khác: “Ý trên mặt chữ.”

Chu Phóng phát cáu: “Nói rõ ràng xem nào!”

Sắc mặt Quan Cố hơi lạ lùng, anh quay mặt sang một bên, nhỏ giọng bảo: “Không phải em mới hỏi xem đêm đó chúng ta làm cái gì sao? Chính là làm viêc y như vừa nãy đấy.”

Chu Phóng: “!!!”

Hắn không khống chế được biểu tình, miệng ngoác rộng đến mang tai, thấp thỏm hỏi: “Em… em đã đi vào à?”

“…Ừ.” Quan Cố không đành lòng thừa nhận.

Chu Phóng hí hửng đỡ thắt lưng ngồi phịch xuống nệm, hai mắt tỏa sáng: “Vậy là, vậy là em đã ‘cưỡi’ được anh thật rồi hả?”

Một khoảng im lặng kéo dài, mãi một lúc lâu cuối cùng chữ “Ừ” nhỏ xíu như muỗi vo ve mới phát ra.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Chu Phóng cười sung sướng như chưa bao giờ được.

Gân xanh trên trán Quan Cố giựt giựt, ngay cả ý định muốn ‘làm’ chết hắn trên chính chiếc giường này anh cũng đã nghĩ xong. Vậy mà kẻ đầu sỏ gây chuyện kia chẳng những không biết bớt bớt lại, còn đắc ý vênh váo ôm cổ anh bảo: “Cưng à, đêm đó anh có tuyệt không? Sao việc quan trọng như vậy mà cưng không nói sớm cho anh biết?”

Quan Cố liếc mắt: “Có cái gì hay mà phải nói?”

Chu Phóng vẫn cười toe toét: “Nếu sớm nói ra thì có phải hai đứa mình đã thành đôi từ lâu rồi không? Honey Quan Cố của em, hôn cái nào!”

Quan Cố buồn bực đẩy mặt hắn ra: “Lúc ấy honey của em có phải là anh méo đâu.”

Chu Phóng bật cười: “Ai nói không phải là anh chứ? Cưng ơi, cả đời này anh chính là giọt máu nơi đầu ngọn tim của em, là người mà em yêu nhất nhất nhất đó!”

Giọng Quan Cố đậm mùi ghen tuông: “Vậy hôm sau là ai đứng trước cửa nhà em dây dưa níu kéo với thằng nhóc Lý Tử Phong kia hả?”

Chu Phóng thiếu điều chỉ lên trời thề thốt: “Làm gì có dây dưa níu kéo đâu. Cậu ta tới tìm em, em lập tức đuổi đi liền mà, chỉ tại cậu ta cứ như keo dính ấy. Anh phải tin em, em chẳng thích tên đó tí nào cả, từ đầu đến cuối đều không.”

Quan Cố chất vấn: “Em không thích nó? Không thích thì sao uống rượu say hôn anh xong lại gọi tên nó? Còn cho nó hôn, còn tính lên giường với nó luôn đúng không?” Nói đến cuối, ánh mắt anh đã tràn ngập bi thương.

Trong thoáng chốc, bao nhiêu cảm xúc vui mừng cùng bất đắc dĩ của Chu Phóng đều bay biến sạch.

Hắn hoàn toàn không nhớ nổi những việc phát sinh sau khi mình say rượu, lần đầu hôn Quan Cố, lần đầu cả hai thân mật với nhau, tất cả những việc ấy hắn đều chẳng hề hay biết.

Nhưng giờ thì Chu Phóng biết rồi! Hóa ra bọn hắn đã từng phát sinh loại quan hệ tối thân mật như thế, bất kể là lúc ấy vì hắn say rượu nên đã cường bạo anh, hay do chính anh tuy đã biết ‘hắn có người trong lòng’ nhưng vẫn tự nguyện muốn lưu giữ lại một đêm ngọt ngào giữa cả hai, thì tóm lại sự thật vẫn là bọn hắn đã ‘thuộc về nhau’ từ 9 năm trước lận.

Thế nhưng, chuyện có thể làm cho hắn hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên như vậy mà Quan Cố lại giấu kín suốt ngần ấy năm cũng không muốn kể…

Chính xác là sau đêm điên cuồng phong hoa tuyết nguyệt mà Chu Phóng cứ ngỡ là một hồi mộng xuân kiều diễm đó, hắn mới bắt đầu mơ thấy Quan Cố hằng đêm. Hiện tại biết rõ việc gì đã xảy ra thì đương nhiên Chu Phóng lại càng vui sướng ngất ngây. Tuy nhiên, đối với Quan Cố năm ấy mà nói thì có lẽ chuyện kia chính là một màn khuất nhục cùng phẫn mộ mà cả đời này anh cũng chẳng muốn nhớ đến.

Kể từ khi hắn và Quan Cố ở cùng một chỗ với nhau, cả hai mới dần dần nói ra những lời tâm sự và thể hiện tình cảm của mình cho đối phương biết. Thật ra từ khi còn học cấp 3 bọn họ đã âm thầm thích người kia, chỉ là họ đã phí hoài biết bao năm chỉ vì không ai dám đâm thủng tấm màn mỏng mang tên ‘bạn thân’.

Khi ấy hắn cứ tự mình cho rằng Quan Cố là trai thẳng, còn anh thì lại đinh ninh hắn vẫn chưa quên được cái gọi là mối tình đầu nọ.

Ban nãy khi Quan Cố tức giận nhắc lại việc kia, hẳn đấy là vết thương mà anh vẫn canh cánh trong lòng bấy lâu, thế mà hắn còn vì anh ghen tuông mà âm thầm đắc ý, giờ ngẫm lại thì Chu Phóng chỉ muốn tự tát mình một cái, việc này thì có gì đáng để vui vẻ chứ?

Mẹ Quan đã từng nói với hắn “Quan Cố rõ là một người tự tin, thế nhưng cứ bất kỳ chuyện gì liên quan đến con là dũng khí của nó lại mất sạch! Một bên thì nghĩ con không thích nó, một bên thì lo ngay ngáy con đã thích người khác, rối rắm mãi cũng chẳng dám tỏ tình”.

Lúc ấy nghe bác gái kể Chu Phóng còn cảm khái Quan Cố nhà hắn thật đáng yêu, kỳ thật việc này thì có quái gì mà đáng yêu đâu. Từ nhỏ đến lớn anh vốn là người cực kỳ ưu tú, ngoại hình, học lực, tính cách, không có điểm nào có thể chê bai được. Nếu mà Quan Cố thích ai thì kẻ đó nên cảm động đến rơi nước mắt mới đúng, chứ đào đâu ra lại có người xứng đáng để anh lo được lo mất, e ngại, không dám thổ lộ chứ.

Là ai đã làm hại Quan Cố biến thành như vậy?

Còn không phải là do đêm định mệnh năm cả hai 18 tuổi, do một hồi phong hoa tuyết nguyệt đầy sai lầm, hay đúng hơn, là do kẻ vô tri vô giác đã say bét nhè Chu Phóng ư?

Tháng trước là lần đầu tiên Chu Phóng bị ‘khai bao’, hắn đau muốn chết đi sống lại, ấy là năm nay hắn đã 26 – cơ thể trưởng thành khỏe mạnh rồi, hơn nữa khi đấy Quan Cố còn cẩn thận khuếch trương và làm trơn đầy đủ cho hắn, vậy mà cơ thể Chu Phóng vẫn khó chịu kinh khủng. Thế nhưng lần đầu của anh năm 18 thì lại diễn ra dưới tình huống không có cả ‘áo mưa’ lẫn gel bôi, đã vậy hắn còn say tít mù, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết thừa thế nào hắn cũng cực kỳ bạo lực cưỡng chế đi vào. Ban nãy hắn còn trách anh ghìm cổ mình, giờ nghĩ lại thì lẽ ra hắn nên tự bóp chết chính mình từ 9 năm trước mới phải.

Xui xẻo làm sao sáng hôm sau Lý Tử Phong còn đến tìm hắn, lại còn dây dây dưa dưa níu kéo trước cửa nhà, nói thật lòng thì hắn hoàn toàn không nhớ tí ti gì việc đó, chỉ ấn tượng mỗi chuyện Quan Cố đen mặt từ trong nhà đi tới, gạt ngang hai người ra, lưu lại mỗi câu “cho qua” rồi đi mất, nửa tháng sau cũng không thèm tìm hắn chơi nữa.

Hồi trước anh vẫn hay mắng hắn là đồ chậm tiêu, là tên thiểu năng trí tuệ, khi ấy hắn vẫn phàn nàn cho rằng anh suốt ngày trêu chọc mình, thế nhưng giờ tự ngồi xét lại thì quả thật anh chẳng nói sai tí nào.

Tâm tình của Chu Phóng lúc này cực kỳ phức tạp, hắn nắm chặt tay anh, chân thành nói: “Em không thích cậu ta, không muốn hôn, lại càng không muốn lên giường.”

Hiển nhiên Quan Cố không hề tin, anh quay mặt sang chỗ khác bảo: “Thôi được rồi, đừng nói về người này nữa, dù sao mọi việc cũng qua lâu rồi.”

Chu Phóng lắc đầu, hắn cảm thấy mình cần phải giải thích rõ ràng để người yêu nhạy cảm nhà hắn ngừng suy nghĩ linh tinh: “Cưng à, anh nghe em nói nhé, chuyện không như anh nghĩ đâu. Hồi ấy quả thật em có chơi game, làm bài tập chung với cậu ta, nhưng một chút tâm tư ái muội cũng không có. Anh nói đúng, em chính là một tên chậm tiêu.”

Hắn nhích sát lại gần Quan Cố hơn, nhìn thẳng vào mắt anh: “Lúc đấy anh cũng biết mà, tình hình nhà em hỏng bét, em luôn sợ mình không thi đậu Học viện Điện ảnh lại còn lo lắng bệnh của ba, mẹ thì chả giúp được gì, cả ngày toàn mắng mỏ em. Khi đó mỗi ngày trôi qua của em đều rất mệt, điều an ủi tinh thần duy nhất chính là thời điểm anh đến nhà em chơi. Em thích nghe anh nói chuyện, thích ngắm anh, anh làm gì em cũng thấy vui vẻ hết.”

Hắn mỉm cười, hôn nhẹ lên khóe mắt anh rồi tiếp tục nói: “Anh biết không, ngày nào mà anh bận việc không tới thì ngày đó em buồn bực, khó chịu như thể bị ai lấy mất tiền ấy, em nghĩ có lẽ mình trúng độc của anh mất rồi. Sau anh mang Mèo Tới đến nhà em, còn cùng em cho con ăn, tắm cho nó, rồi chúng ta trở thành ba của cục cưng. Khi đó em luôn thầm cầu nguyện, ước gì loài mèo có thể sống đến 100 tuổi luôn thì tốt biết mấy, như vậy anh sẽ ở bên cạnh em thật lâu, thật lâu.”

Vẻ mặt Quan Cố thay đổi hẳn, ánh mắt anh sáng lấp lánh, khẽ chớp một cái, chăm chú nhìn Chu Phóng như thể muốn cổ vũ hắn nói tiếp.

“Bật mí cho anh một chuyện nhé. Cái ngày mà em nhận được giấy báo trúng tuyển đó, em vui lắm, người đầu tiên mà em muốn thông báo việc này chính là anh. Không ngờ anh còn cao hứng hơn cả em, mới cúp máy điện thoại chưa bao lâu mà anh đã chạy sang nhà rồi. Hôm đấy chúng ta trộm uống rượu của ba em, em không quen uống đồ có cồn nên say bét nhè. Khi ấy em đã nghĩ, cmn anh quá tốt, đến ba mẹ em còn chưa chắc đã quan tâm em bằng anh. Vậy nên em không thích anh thì còn có thể thích ai đây?”

Chu Phóng chưa từng nói nhiều lời tâm tình như vậy, hắn cảm thấy mặt mình giờ phút này chắc chắn đã đỏ bừng lên rồi.

“Lúc đó em lấy hết can đảm mượn rượu để tỏ tình với anh, anh không biết em hồi hộp cỡ nào đâu. Nói xong em rất sợ, sợ anh tức giận, sợ… anh kỳ thị em. Uhm, trước đó chẳng phải anh từng tức giận bảo em thích đàn ông là biến thái còn gì… Vậy đó, thành ra em cứ lo anh sẽ thấy em ghê tởm, không muốn chơi với em nữa, thế nên em mới giả vờ say gọi tên người khác, làm như mình nhận nhầm người mà thôi.”

Quan Cố có vẻ cực kỳ kích động, anh nắm chặt lấy vai hắn khẽ bóp, lại kéo cằm hắn quay mặt thẳng về phía đối diện mình: “Em đang nói dối anh đúng không?”

Chu Phóng oan ức còn hơn Đậu Nga: “Không mà, anh phải tin em, em tuyệt đối không lừa anh. Em muốn cho anh biết tình cảm của mình từ 9 năm trước rồi, lúc em nói em vẫn chưa say đâu, trong mắt em, trong tim em, trong cả trí não của em chỉ có một mình anh, chưa bao giờ có bất kỳ người nào khác cả.”

Quan Cố thở hắt một hơi thật dài, gấp gáp dán sát lại dùng sức ôm chặt lấy hắn.

Chu Phóng: “…”

Hơi thở của anh quẩn quanh bên tai hắn, âm thanh có vài phần nghẹn ngào, anh nhẹ nhàng gọi: “Chu Phóng.”

Không hiểu sao hốc mắt hắn nóng lên, chỉ cần nghĩ đến việc mấy năm nay Quan Cố đã phải chịu nhiều khổ bức vì mình thì đau lòng muốn chết được, hắn siết chặt vòng tay qua eo anh rồi đáp: “Cưng à, em ở đây.”

“Sớm biết em có suy nghĩ như vậy, anh nên mua tặng em con rùa mới đúng.”

Chu Phóng: “…”

Quan Cố hôn phớt lên lỗ tai hắn: “Anh sẽ ở bên cạnh em một nghìn năm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.