Đến 9 h sáng Diệp Lan và Gia Hân đã về đến nhà, vừa bước vào nhà đã thấy thím Hoa từ bếp bước ra, bà là người làm của nhà cô, nói là người làm vậy thôi chứ Diệp Lan coi bà là người mẹ thứ 2 của mình, bà là người đã nuôi nấng cô cho đến lớn, tuy bà không cho cô vật chất nhưng tình cảm ở bà đối với cô thì không bao giờ thiếu, ở nhà ngoài ba cô thì bà là người hiểu rõ cô nhất, hôm nay khi từ bếp bước ra chỉ cần nhìn qua khuôn mặt đang cười của Diệp Lan bà đã biết cô có rất nhiều tâm sự và có rất nhiều nỗi đau, bà cũng biết được nguyên nhân của nỗi đau đó là gì. có lẽ nụ cười vừa nãy khi gặp bà là để chào bà cho bà biết rằng cô không sao, khi nhìn thấy cô bà vừa vui vừa buồn, nhẹ nhàng đến đến bên Diệp Lan cầm tay cô lên và nói:
– Con về rồi sao? Mấy hôm nay thím lo cho con quá! Xa thím có mấy ngày mà sao trông con ốm yếu như vậy?
– con không sao đâu thím, chỉ là mấy hôm nay ở công ty có nhiều chuyện không tốt, lo nghĩ quá nhiều nên sắc mặt không được tốt thôi
Thím Hoa im lặng rất lâu, sau đó bà ôm lấy Diệp Lan rồi nhìn vào mắt cô, thở dài rồi nói:
– Con định giấu thím đến bao giờ nữa đây? Con không định nói chuyện của ba con sao?
Diệp Lan ngạc nhiên, ánh mắt nhìn sang Gia Hân như muốn nói ” Thím Lan biết hết rồi sao?”, Gia Hân hiểu ý vội gật đầu, Diệp Lan chẳng biết nói gì nữa chỉ cúi mặt và miệng lẩm bẩm:
– Con.. con
– Thôi được rồi, 2 đứa định đứng đây đến bao giờ nữa? mau vào nhà rồi nói sau
Thì ra thím Hoa biết được mọi chuyện là do hôm trước Gia Hân đến nhà Diệp Lan để cầm quần áo và cho cô, hôm đó Gia Hân đã kể hết mọi chuyện cho thím Lan, nghe xong bà rất sốc, đến đứng cũng không vững nữa, bà còn định đến bệnh viện để chăm sóc cho Diệp Lan, nhưng đã được Gia Hân ngăn lại, bảo bà hãy ở nhà việc ở viện đã có cô lo. Thím Hoa cũng rất tin tưởng Gia Hân (vì Gia Hân là trợ lí của Diệp Lan, với lại Gia Hân cũng có lần đến nhà Diệp Lan để lấy hồ sơ nên thím Hoa tin tưởng là chuyện đương nhiên) nên đã để mọi chuyện ở bệnh viện cho cô lo, từ khi biết tin ông chủ đã mất, Diệp Lan nhập viện bà lo quá! Ngày ăn không ngon ngủ không yên, cầu mong trời rộng lòng thương với Diệp Lan,..
Sau khi nghe thím Hoa kể lại, Diệp Lan chợt bật khóc, cô cảm thấy thật may mắn khi có những người tốt như Gia Hân và thím Hoa bên cạnh, mất đi ba là 1 tổn thương quá lớn của cuộc đời cô nhưng Gia Hân và thím Hoa là những người đã bù đắp tình thương đó, Tuy nó không thể chữa lành vết thương của cuộc đời nhưng nó đã xoa dịu đi rất nhiều, cô cảm ơn họ, những người luôn bên cô, suốt đời này cô sẽ không quên được ân tình mà họ đã cho cô,
Thấy không khí trở nên ngột ngạt, thím Hoa sau khi lau nước mắt cho Diệp Lan vội nói:
– thôi được rồi, 2 đứa mau đi tắm đi rồi xuống đây ăn cơm, thím sẽ dọn cơm ra cho…
– Dạ thôi, thưa bác, con phải về rồi,.. mấy hôm nay không về nhà chắc ba mẹ con sẽ lo lắm, thôi con xin phép về, có gì tối con lại đến chơi- Gia Hân từ chối
Mặc cho Diệp Lan và thím Hoa dốc sức nài nỉ để Gia Hân ở lại, cô vẫn quyết định về, thấy không thể làm lung lay được Gia Hân thím Lan liền nói:
– Thôi được rồi, Diệp Lan con hãy mau tắm rửa đi, thím đưa Gia Hân ra cổng
– Vâng, Gia Hân cô nhớ tối phải đến đây đấy!-Diệp Lan nói với thím Hoa xong liền quay sang Gia Hân
-uk được rồi, cô hãy mau nghỉ nghơi đi, tối tôi sẽ đến
Gia Hân nói xong liền cầm túi xách bước ra cửa cùng thím Hoa, Diệp Lan thấy vậy cũng không chần chừ hành lí lên phòng, khi thím Hoa cùng Gia Hân đã đến cổng, thay vì thím Hoa mở cổng thì bà lại nhìn Gia Hân,Gia Hân ngạc nhiên nhìn lại bà, cô nói:
– Có việc gì sao thưa bác?
– À không có gì, bác chỉ muốn nói với con điều này…
– Vâng, bác cứ nói đi ạ!
– Ta.. rất cảm ơn con vì đã thay ta chăm sóc Diệp Lan bên cạnh con bé, an ủi, động viên nó.
– Dạ không có gì đâu bác, Diệp Lan cũng giúp gia đình con rất nhiều mà, coi như bây giờ con giúp lại cô ấy thôi, người cần phải cảm ơn là bác đó, bác tuy không phải mẹ của Diệp Lan nhưng bác đã cho Diệp Lan rất nhiều tình cảm, tình cảm đó như tình cảm của 1 người mẹ dành cho con vậy
– Con đừng nói quá! Bác cũng chỉ thương cho Diệp Lan thôi, con bé đã mất mẹ từ nhỏ, bây giờ lại mất đi người cha mà nó coi là người thân duy nhất- Thím Hoa nói rồi ngậm ngùi xúc động,
Thấy không khí trở nên trầm xuống, bà liền nói đến chuyện khác:
– Thôi, chắc muộn rồi đấy, con mau về đi? Bác đi chuẩn bị cơm trưa đấy, mà con đi bằng cái gì về???
– Dạ, con đi ô tô rồi ạ! Con chào bác con về..- Gia Hân nói rồi lên ô tô về, có lẽ ngày xưa cô cũng chưa bao giờ mơ ước mình sẽ có ô tô riêng nhưng cuộc đời của cô đã thay đổi từ khi làm trợ lí của Diệp Lan, tiền lương rất cao, bố, mẹ cô cũng không phải đi làm chỉ phụ thuộc vào tiền lương của Gia Hân, cả gia đình chỉ trông chờ vào tiền lương của cô vậy mà bây giờ gia đình Gia Hân có thể nói là 1 gia đình khá giả. có của giữ của để,ăn uống cũng không thiếu thốn. Tất cả là nhờ có Diệp Lan, nên gia đình Gia Hân rất nhớ ơn, tôn trọng cô…
Sau khi Gia Hân đã đi, thím Hoa đang định đóng cửa thì có chiếc xe ô tô đen đến, thím Hoa còn đang ngạc nhiên thì có 1 chàng trai cao, to, mặc vest đen sang trọng, điểm đáng chú ý là hắn rất đẹp trai… anh ta tiến lại phía thím Hoa, thím Hoa chợt giật mình, bà nói:
– Cậu là..
– Dạ chào bác, cháu đến để gặp Diệp Lan
– gặp Diệp Lan? À..ờ cậu vào nhà trước đi, tôi sẽ lên gọi con bé…
– Vâng- anh ta nói xong rồi bước vào nhà
– Cậu ngồi đây uống nước tôi sẽ lên gọi Diệp an xuống…
– Vâng
thím Hoa lên và gọi Diệp Lan xuống, cô vừa bước xuống thì thấy 1 chàng trai rất đẹp trai, hắn ta mặt vest, khuôn mặt đầy sự lạnh lùng, cô liền lên tiếng:
– Cậu là…
Vừa nhìn thấy Diệp Lan cậu ta liền đứng dậy cúi người chào:
– Chào cô
– cậu là ai- Diệp Lan vào vấn đề chính luôn
– Tôi là trợ lí của tổng tài Lục Khánh Phong, Dương Dịch, hôm nay tôi đến để chuyển lời của ngài ấy cho cô.
Chuyển lời? Có chuyện gì quan trọng lắm sao? cô thấy anh ta có vẻ khó nói liền hiểu ra vấn đề liền bảo với thím Hoa đang đứng ở đằng sau:
– Thím Hoa à? thím vào bếp chuẩn bị cơm trưa đi, con có chút việc..
– Ờ được rồi!- Nói xong thím Hoa liền quay người vào bếp
Khi thím Hoa đã vào bếp an phận công việc của mình thì Dương Dich lên tiếng:
– Tổng tài nhờ tôi nói với cô…