Mình ra chương mới nè…
Cô nhìn bóng Lục Khánh Phong lên xe, lòng thầm nghĩ hắn là một con người quả lạnh lùng. Nhưng cô cũng phải công nhận năng lực thật sự của hắn, chỉ trong 2 năm hắn vực dậy đưa tập đoàn Lục Nam lên đứng đầu, nắm trong tay 70% cổ phiếu chính phủ, là một ông trùm khét tiếng trên thế giới, Liệu có ai làm được như hắn? Nhưng mỗi khi tiếng xúc với hắn cô cảm nhận được con người hắn có gì đó rất bí ẩn không thể đoán ra được. Diệp Lan thở dài lắc đầu…cô vào ăn sáng thôi…..
Cả ngày hôm đó, Diệp Lan rảnh rỗi vô cùng. cô rất muốn đến công ty, làm việc như bao người. Có lẽ vùi đầu vào công việc cô cảm thấy vui hơn thay vì luôn ngồi một chỗ như thế này. Nhẹ nhàng đi lên phòng. Đột nhiên thấy có tin nhắn. Đọc xong tin mà cô mừng muổn rơi nước mắt. Anh ấy sắp về rồi! Anh ấy sắp về với cô rồi!!! Tử Kỳ…!!! Anh ấy đã học đại học xong rồi. Tử Kỳ là con trai của tổng giám đốc công ty MT. Cô và anh quen nhau được 8 năm rồi. Từ hồi còn đi học, cả trường ai cũng phải ghanh tị về mỗi tình vô cùng đẹp giữa cô và anh. Cuối cùng, anh phải du học bên Mĩ, hôm nay cô nhận được tin anh sắp về khiến cô vui sướng vô cùng, ngày cô biết tin anh đi cô khóc hết nước mắt, đã 5 năm không gặp anh rồi không biết giờ anh ra sao? Còn yêu thương cô như ngày xưa không? Cô tò mò quá….Ôm sự vui sướng đó trong lòng cô chìm vào giấc ngủ…
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá giấc ngủ an lạnh của Diệp Lan, cô nửa tỉnh nửa mơ nghe điện thoại:
-a lô…
– Cô đang ngủ sao?
-Là cô-Gia Hân sao?
– Phải tôi đây. Tôi gọi muốn hỏi tối nay cô rảnh chứ?
– Tôi không đi làm nên tôi rất rảnh
– Vậy tối đi chơi với tôi chứ? Tối nay tôi rảnh và muốn mời cô đi..
Diệp Lan ngập ngừng, thấy thế Gia Hân liền nói:
– Đi với tôi đi, đằng nào cô cũng rảnh mà!
– Thôi vậy cũng được!!
– 7h tôi sẽ qua đó đón cô. Tôi cúp máy đây…
– Ừ cô làm việc đi..
Gia Hân vội nhớ gì đó, liền nói tiếp:
– Tối nay chúng ta sẽ đi ăn trước..
– Ok- Diệp Lan liền cười rất tươi
Diệp Lan cúp máy cô nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã 5h chiều rồi. Cô thiếp đi khá lâu. Uể oải ngồi dậy. Bước xuống cầu thang Diệp Lan xoa nhẹ đầu.Thấy cô Lý đang nấu bữa tối cô hỏi:
– Cô nấu bữa tối ạ?
– Ừ cô nấu cho con đó!
– Nấu cho con! Sao cô nấu sớm vậy?
– Con ngủ qua cả bữa trưa, cô sợ con dậy sẽ đói nên cô nấu bữa tối cho con luôn…
– Hôm nay con không ăn cơm nhà đâu cô. Con xin lỗi đã không nói cho cô biết….
Diệp Lan ngượng ngịu. Cô Lý thở dài nói với Diệp Lan:
– Thôi không sao đâu con, để mấy chị giúp việc ăn cũng được..
– Dạ thôi, cô đã nấu rồi thì con sẽ ăn
– Không, con cứ đi ăn đi chỗ thức ăn này sẽ có người ăn mà..
Cô ngập ngừng, áy náy:
– Vậy con xin phép cô…
– Được rồi, con mau ra ngoài kia đi, chỗ này của cô rồi
Diệp Lan bước ra vẫn mang một chút áy náy. Nhưng may sao chỗ thức ăn đó vẫn còn có người ăn. Cô cũng không bận lòng mấy nữa. Lên phòng thay đồ. Hôm nay cô mặc bộ áo tay loe cổ đính ngọc trai màu xanh, nhìn rất tinh tế, nổi bật mang đến sự nhẹ nhàng, quyến rũ, trang điểm nhẹ, đeo thêm chiếc túi xách xanh nữa, nhìn cô quả thật rất xinh đẹp…
Đến 7h Gia Hân đến đón cô, ngồi trên chiếc BMW 116i Diệp Lan cảm thấy rất thoải mái, cô nói với Gia Hân:
– Chúng ta sẽ ăn ở đâu?
– Chúng ta sẽ đến nhà hàng made nice..
– Hôm nay cô rảnh đến vậy sao? -Diệp Lan
– Tất nhiên, công việc của tôi hôm nay không nhiều lắm!!!
15’phút sau, Diệp Lan và Gia Hân đã có mặt tại made nice, bước vào là một nhà hàng thiết kế rất cổ điển, mang lên sự nhẹ nhàng ấm áp cho khách. Diệp Lan và Gia Hân bước vào, nơi này chỉ dành cho những người thượng lưu trở lên nên vô cùng sang trọng. Diệp Lan và Gia Hân ngồi bàn đầu, khá gần cửa sổ. 2 người gọi món và tự nhiên trò chuyện mà đâu biết dãy bàn cuối có người đang chăm chú nhìn cô- Diệp Lan. Diệp Lan vẫn tự nhiên vô cùng, cô và Gia Hân gọi mì ý và salad, 2 người tự nhiên dùng bữa. Lúc đang ăn, chẳng may có người đàn ông va phải bàn cô, không biết ông ta cố tình hay vô tình, làm nước sốt va lên bộ vest. Diệp Lan vội vàng cầm giấy đứng dậy rối rít xin lỗi và lau những vệt nhỏ của cú va chạm vừa gây ra trên người ông ta. Thật bỉ ổi khi ông ta lợi dụng để nắm tay cô, nhìn cô rồi khá ngon ngọt:
– Em xinh đấy chứ.
Diệp Lan khó chịu rút tay về nhưng ông ta đã lường trước còn nắm chặt hơn. Vẫn cái giọng nói đê tiện ấy:
– Sao? Em không thích à? Vậy đi với anh, anh sẽ cho em sung sướng, được chứ cục cưng?
– Ông bỏ tay tôi ra. Tôi không đi đâu hết..- Diệp Lan chống trả
– Không đi? Vậy chiếc áo vest này em tính sao đây?
Diệp Lan chưa kịp lên tiếng, Gia Hân đã nói:
– Tôi sẽ đền cho…
Chưa kịp nói xong câu, đã có giọng nói xen ngang, giọng nói đó vừa quen thuộc mà vô cùng lạnh lùng..