Tôi Yêu Em! Bạn Gái Giả!

Chương 30: Bố mẹ vợ phát giác



Vi Anh sau khi thấy bọn bạn chạy bán mạng ra ngoài, trong lòng cảm thấy kì lạ. Lúc trước có thấy gì đâu, thậm chí tiếng chửi mắng còn không có, sao chúng nó lại hoảng hốt như vậy ta? Lẽ nào, nhà có ma ta? Uầy, Vi Anh khẽ lắc đầu một cái, mày đang nghĩ cái quần què gì vậy trời? 

Vi Anh nghĩ vậy, liền đứng dậy, đi nhẹ nhàng vào trong bếp, từng bước một bước một đi vào trong không phát ra tiếng động. Ngó đầu vào trong, quái lạ, làm gì có cái gì đâu, sao chúng nó chạy ta? Thiên Thiên vẫn ở đó rửa bát, tạp dề tóc tai vẫn chỉnh tề, chuẩn mực, càng nghĩ càng thấy bất hợp lý.

Đi vào, vẻ mặt chuẩn ngang tàn, vênh vênh váo váo, cô làm thế vì muốn hắn không nghi ngờ. Chưa kịp lên tiếng hỏi, Thiên Thiên đã hỏi trước, vừa hỏi vừa tháo tạp dề, có vẻ như hắn rửa bát xong rồi. 

“Em gọi chúng nó đến?” – giọng nói ngày thường biến mất teo luôn, thay vào đó là giọng nói chứa đầy hàn khí.

Vi Anh hít một hơi lấy bình tĩnh, cái gì chứ, sao cái giọng thôi đã đáng sợ như vậy..

“Là em gọi đó.” – Chết đến nơi vẫn còn cứng đầu.

Thiên Thiên cười một phát, con nhỏ này, vì em gọi mà có thể ngày mai hình tượng của anh sẽ sụp đổ! Sẽ sụp đổ đó!! Ayda em có biết một tấm ảnh của anh, đặc biệt là ảnh dìm có thể tạo ra ảnh hưởng như thế nào hay không?? (Tôi đảm bảo là ông này đang tự luyến). Nặng lời là thế, nhưng xem ra phải nuốt vào trong.

“Sao em lại gọi tới làm cái gì?” -Hắn nói lạnh lùng là thế chứ trong lòng đang gào thét như gà cắt tiết, trời ơi em gọi chúng nó tới làm cái quần gì!!

“Em gọi tới để bù cho bao năm tháng osin khổ cực.”

Thiên Thiên nghe xong lòng nổi đóa, gì vậy trời, sao nhớ dai thù dai như chó vậy !

Thiên Thiên hít một hơi dài hơn cả điếu văn.

“Gì hả? Sao em nói chuyện đó hả, không phải anh bù cho em cả đống đồ ăn rồi đó hay sao?”

Nhắc mới nhớ, lúc tỏ tình xong Thiên Thiên đã ngay lập tức dẫn Vi Anh đi mua đồ ăn rồi bảo đó là quà bù vì nghe nói cô làm osin khổ cực quá, làm quả đó cô ăn mà bụng no căng, không lết nổi về nhà, bụng đi trước người theo sau.

“Cái đó không tính.”

Thiên Thiên mặt đỏ gay, wtf, cô có biết hôm đó đi hắn phải đốt bao tiền không hả? 2 ngày tiêu vặt của hắn đó!! ( ghê =))

“Em thích bị phát lắm à? Hay đói đòn.”

Vi Anh chu môi một phát.

“Gì chứ anh nói với vợ anh như nói với con vợ ông hàng xóm ý.”Dường như quên đi chủ đề ban nãy, hai mắt Thiên Thiên sáng lên như 2 vì sao, chạy tới gần Vi Anh cười cười, chỉ cần lè lưỡi một phát thì giống hệt chó.

“Gì cơ? Em vừa tự nhận em là vợ anh á?”

Vi Anh đớ người, cô nói có mỗi thế thôi mà hắn cũng vui vẻ được à. Đáng yêu quá đi chồng em uiii.

“Ừm thì sao” – Cô sướng thấy mồ mà còn giả vờ lạnh lùng. 

“AYda yêu em qúa đi à.” – Nói xong hắn bế cô lên, đi thẳng tiến vào phòng ngủ….

——–

Các bạn đừng tò mò nhiều chỉ cần biết không có H là được ạ vì au không viết được H nên cho nó thành trong sáng nhá :v =))

Thiên Thiên hạ Vi Anh xuống bàn trang điểm, bôi son lên môi hắn, xong quay sang thơm chụt chụt mấy cái, xong làm mấy trò mà bản thân cô cho là biến thái, ví dụ như cắn môi dưới các kiểu…

——-

“Bà à, bà xem đi, con cái mình ở nhà sao đèn đóm lại thế này hả. May hôm này tôi với bà xong việc sớm mới về. Tý vào phải bảo Vi Anh nó cẩn thận hôm, đôm hôm khuya khoắt thế này trộm nó manh động lắm !”

Cặp vợ chồng cao tuổi kia vẫn đang mải hàn thuyên đủ loại chuyện, đâu biết rằng con dâu con rể đang làm loạn trong nhà !

“Bà ơi, sao nhà bật đèn mà Vi Anh lại đi đâu rồi.”

Mẹ Vi Anh sốt ruột, giục bố Vi Anh.

“Kìa ông. Đi xem thử xem con nó đâu rồi?”

Bố Vi Anh đi vào trong nhà, phòng khách bim bim còn đang mở trên sàn bay tung tóe do quạt thổi, nhưng bố Vi Anh lại liên tưởng đến cảnh giằng co giữa con gái ông và tên cướp. Con gái ơi!!

Hồng hộc xông vào phòng ngủ, mắt ông giống hết như bị “hấp diêm” vậy… (=)))

Trong phòng nọ, vẫn có hai thanh niên mải miết ôm ôm ấp ấp, thậm chí là đang hôn rất tình tứ…

————–

Một lúc sau, 2 thanh niên kia đã được chuyển vị trí, từ phòng ngủ sang phòng khách.

Bố Vi Anh ngồi đối diện hai thanh niên kia, mẹ Vì Anh ngồi ngay cạnh. Sau khi thấy hai đứa kia bắt đầu biết xấu hổ, ông mới nói.

“Già đến tuổi đầu này mà các con còn không biết giữ ý tứ trước mặt bố mẹ à?”

Vi Anh tưởng bố mẹ tức giận, liền đưa tay sang người bên cạnh lay lay như có ý “Còn ngồi đấy được à, giải thích đi!”

Vậy mà thanh niên kia không chịu hợp tác, lôi máy điện thoại ra loay hoay nhắn tin cho ai đó vô cùng nhiệt tình, không thèm quan tâm khung cảnh hiện tại đang căng thẳng ra sao, con người ngồi bên cạnh đang tức hộc máu như thế nào.

Bố Vi Anh thấy con rể không có phản ứng, càng cáu hơn.

“Ba nói lại, ba lớn rồi, không muốn đi ghen tỵ với trẻ con.”

Nghe xong, cả hai thanh niên đều ngẩng đầu lên, mắt mở to.

“Ba nói cái gì? Ghen tỵ là sao?”Ba Vi Anh tưởng hai đứa nghe không rõ, nói lại lần nữa, đương nhiên với âm lượng to hơn.

“Là ghen tỵ, ghen tỵ đó. Hai đứa xem, ba ba từng này tuổi đầu rồi, vẫn phải đi ghen tỵ với con nít.”

Mẹ Vi Anh đang tự hỏi trong đầu, lão phu đang nói cái quần què gì vậy?

“Ông, ông nói thế là sao? Ông gọi chúng nó ra đây rốt cuộc chỉ là để nói là ông ghen tỵ với chúng nó thôi hả, ghen tỵ khi thấy cảnh mặn nồng ý hả?”

Bố Vi Anh gõ trán, thật là chán với vợ con nhà này mà, rốt cuộc là họ ăn phải cái gì mà suy nghĩ chậm thế không biết.

“Đúng rồi, tôi ghen tỵ với tình cảm của hai chúng nó!”

Vi Anh nghe xong, nằm hẳn xuống đùi Thiên Thiên, biểu cảm chiếm được tiện nghi.

” Vậy sao? Con còn tưởng ba mắng cơ… Ayda đùi êm aaa~~~”

Vi Anh cố tình bày ra bộ mặt thỏa mãn trêu tức bố, ayda, không ngờ cảm giác thắng ba lại vui như vậy aaa. Trong lúc đó, Thiên Thiên thì vẫn đang lúi húi với đống tin nhắn.. Bố Vi Anh hết cách với hai đứa này..

Nằm hưởng thụ được vài phút, cửa bắt đầu gõ. Mẹ Vi Anh ra mở, Thiên Thiên ngay lập tức bỏ máy xuống, xoa đầu Vi Anh ý bảo cô ngồi dậy. Vi Anh cũng lơ ngơ không hiểu gì, đành nghe lơ ngơ  bò dậy.

Từ ngoài cửa vọng ra tiếng cười nói hết sức vui vẻ. 

“A! Chào chị! Ôi thật là quý hóa cho gia đình quá, hôm nay lại để anh chị phải lặn lội đến đây như vậy, anh chị đến đón cháu Thiên phải không?”

Mẹ Thiên Thiên cười rạng rỡ, dù đã nhiều tuổi, nhưng nụ cười vẫn rất tươi, rất đẹp.

“À vâng chào chị, tôi thật ra đến đây có 1 việc khác, mong có thể vào nhà tận tình nói chuyện.”

Vi Anh ngồi bên trong dỏng tai lên nghe ngóng, chết cha, sao lại vào nhà, không phải bố mẹ họ đến đón con trai về sao? Liền đập tay người bên cạnh, hỏi nhỏ.

“Ê, ba mẹ anh đến đây làm gì thế?”

Thiên Thiên dừng chơi điện tử, đưa sang cho cô, ý bảo xem đi. Vi Anh mở khóa điện thoại, lập tức hiện ra ứng dụng tin nhắn, là 1 cuộc hội thoại rất dài của hắn với 1 ai đó, nhìn kĩ lại mới thấy là của Thiên Thiên nhắn với ba hắn. 

“Nhắn với ba thì đưa em đọc làm cái gì?”

Thiên Thiên chẹp miệng, rốt cuộc bố mẹ cho em ăn cám lợn hay sao, đọc đi còn ngồi đó nói với hỏi cái gì.

“Đọc đi là biết!”

Vi Anh gật đầu, cẩn thận đọc.

“Ba ơi đến nhà Vi Anh đi ạ!”

“Sao lại đến, chẳng phải muộn rồi sao? Hóa ra con về muộn là vì mải ở nhà con dâu à?”

“Dạ, ba đến đi, bàn chuyện hôn nhân của chúng con đi.”

“Thằng này mày sảng đá ở nhà con dâu à? *icon tức giận* Không phải chuyện đó đẫ bàn bạc từ lâu rồi sao? Con còn gọi ba qua làm gì hả? Muộn rồi mà! Mau về đi con ơi.”

“Chỉ là con muốn học xong cấp 3 cái cưới luôn,  chẳng phải bây giờ 16t là được cưới rồi hay sao? CON MUỐN CƯỚI CƠ OAOAA HỔNG CHỊU ĐÂU.”

Vi Anh đen mặt như đít nồi, tên chết tiệt này, não có đạn à?? Chưa kịp nói gì, ba mẹ Thiên Thiên đã bước vào phòng khách mấy rồi…

Thôi xong, cuộc đời này, tuổi thanh xuân ngàn vàng của Vi Anh rồi sẽ trôi dạt về đâu….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.