Anh rủ thêm Châu Ánh Vĩ đến công viên cùng nhưng Châu Mãn Kì không chấp thuận, giờ đã là trưa nắng oi ả tốt nhất nên ở nhà tịnh dưỡng thì hơn
Vốn cô không có ý định ra ngoài như Vương Thu Khả mong muốn, kiểu người hướng nội với cô ra ngoài chỉ càng thêm phiền phức. Lưng chừng sau nhiều phút, Châu Mãn Kì đói bụng xuống bếp tiếp tay hâm nóng thức ăn mẹ kế để trong tủ lạnh
Băng Thiệu Huy nhân lúc không có ai luồn hai tay qua eo Châu Mãn Kì gian xảo, hít hà mùi hương độc nhất chỉ có trên người cô, Châu Mãn Kì khó chịu xoay người đấm nhẹ vào lưng Băng Thiệu Huy, lỡ hai người kia hay bố mẹ cô về mà bắt gặp thì cả hai đi tong
“Tránh ra đi đừng có đụng chạm vào người tôi …”
“Chị ngáo ngơ tôi là người yêu chị đó, chã nhẽ chị không cho tôi ôm chị là chị ghét tôi thật rồi”
Chưa bao giờ Châu Mãn Kì cảm thấy Băng Thiệu Huy nhiều chuyện đáng gờm đến thế, cô kịch liệt dẫy dụa để tự mình thoát khỏi vòng tay to lớn đẩy anh sang bên cạnh lảng tránh chuyện ban nãy
“Phụ tôi bưng đồ ăn ra bàn đi”
Băng Thiệu Huy thôi không trêu cô nữa, phụ giúp cô bày biện thức ăn sẵn sàng Vương Thu Khả nghe được mùi hương thơm ngát từ dưới nhà bếp nên không cưỡng lại được mà chạy rì rì xuống
Châu Mãn Kì sắp đũa cho 3 con người ngồi ngay ngắn trên ghế thì bố và mẹ kế tan làm vừa về, Vương Thu Khả bật dậy chạy đến ôm cổ bố đầy tự nhiên tay còn níu lấy gạt áo sơ mi của mẹ. Thật sự cô ghen tị ra mặt với cô bé bởi ngay cả thời thơ ấu cô cũng không dám đụng chạm đến ông một lần
Đặc thù này bỗng dưng Vương Thu Khả được hưởng phải nói rằng cô bé hơn cô về mọi mặt
“Châu Mãn Kì đồ ăn này con lấy từ đâu ra vậy ?” Mẹ kế nghi ngờ láo liên quan sát mâm cơm trên bàn
“Lấy từ tủ lạnh ạ” Châu Mãn Kì hồn nhiên đáp
Khuôn mặt mẹ kế đột nhiên xấu hẳn đi, bà ấy cầm dĩa cá nóng hổi không chút thương tình ném vào sọt rác trước mặt mọi người. Châu Mãn Kì đứng hình giữ nguyên biểu cảm khi nhìn thấy, chẳng động đậy lấy hơi vài cái
“Châu Mãn Kì đó là thức ăn đêm cháu không được phép mang nó nấu cho Vương Thu Khả ăn, nó rẻ tiền, đồ ăn hôm qua để trong tủ lạnh ôi thiu thì sao, Vương Thu Khả ăn vào sẽ bị đau bụng !!!!”
“Mãn Kì, cô không có ý xấu nhưng cháu không thể cho Vương Thu Khả nhà cô ăn loại đồ ăn bèo bọt như thế này được, cô nhờ con nấu một bữa tại sao lại làm cô thất vọng như vậy”
“Bà cô già kia, con gái bà chưa có chạm đũa vào mâm son đâu” Bà ấy đụng đến chị gái, Châu Ánh Vĩ không nhịn nhục mẹ kế thêm một câu nào được, quá đáng còn chê cười tài nấu ăn của chị cậu. Mỗi người đều có giới hạn, cậu nhịn nhục suốt mấy ngày qua không có nghĩa cậu đang bỏ mặc chị gái
Châu Ánh Vĩ tức đến đỏ ngàu con mắt, cậu đứng phắt dậy đá vào chiếc ghế mình vừa an phận ngồi xuống, trong thâm tâm chỉ muốn giành cho bà ấy bao nhiêu lời sỉ vả, phận làm con chồng mắng nhiếc mẹ kế có coi là nghịch lí không, dù gì bà ấy cũng đâu có nuôi cậu lớn lên
Bố Hoằng Chiêu đùng đùng tức giận xông lên đấm cho Châu Ánh Vĩ sưng vù một bên má, Băng Thiệu Huy dùng sức ngăn ông lại Châu Mãn Kì nghiến răng ngậm ngùi khóc lóc ôm em trai mặt mày sưng đỏ, người nên hứng chịu là cô cớ sao ông đấm vào mặt con trai ruột của mình chứ
Vương Thu Khả khóc to lấn áp sự cam chịu ngậm ngùi nức nở của Châu Mãn Kì, mẹ kế người gây chuyện bặm chặt miệng như vừa mới động vào ổ kiến lửa
Cậu buông cô ra khỏi, ngập tràn đau đớn, đau ở đây không phải là bị bố ruột đấm mà là đau xót bên trong cõi lòng cớ sự gì khiến ông lạnh nhạt đến thấu xương với con trai mình vậy
“Mãn Kì bây giờ không phải là chuyện của chị nữa”
Châu Mãn Kì một tay bịt chặt miệng ngăn không cho tiếng khóc nấc của mình phát ra một tay nắm tà áo Băng Thiệu Huy nhăn nhúm chẳng muốn cậu vì cô mà động thủ, tất nhiên cậu bỏ sau ngụ ý tưởng chừng là lời đề nghị, nghẹn ngào tiến gần về phía bố
“Việc gì phải tàn nhẫn như thế với chúng con”
“Ngày đó đi học về bố tát mẹ một bạt tay chỉ vì người phụ nữ đó, ngày mẹ và con rời đi bố chẳng nhìn lấy con một lần dù con không phải người trong cuộc. Còn nữa, con tưởng chị sống với bố, bố phải thương cả chị con chứ sao bây giờ đến cả phòng riêng chị ấy cũng không được ở ?”
“Lúc hai người ân ái thân mật, con mang đồ đến văn phòng luật sư đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng dơ bẩn ấy”
“Con không quên và nó còn khắc sâu trong tâm hồn non nớt thuở nhỏ chứ không đơn giản như bố vẫn thường nói “chôn vùi dĩ vãng đi”, bố đã làm gì với một thằng nhóc lúc đó mới 5 tuổi vậy ?”
“CÒN BÂY GIỜ BỐ ĐANG LÀM GÌ VỚI HAI CHỊ EM CON VẬY HẢ ????”