“Băng Thiệu Huy, con bỏ nhà đi chơi từ sáng đến giờ rồi” phu nhân nhà họ Băng tiến đến xách tai Băng Thiệu Huy trước sự ngỡ ngàng của Châu Mãn Kì
Hoá ra anh là con trai yêu dấu của tập đoàn Băng thị, Băng thị là một tập đoàn trứ danh khắp vùng miền của đất nước và cũng thường xuyên lọt vào top 50 gã khổng lồ chi phối nền kinh tế của thế giới
Châu Mãn Kì che miệng ngăn âm thanh bất ngờ của mình thốt lên thành tiếng, bố của Băng Thiệu Huy thực sự rất chính chắn và cầu toàn, cô từng gặp ông tại một sự kiện ở trường cũ, lúc đó còn may mắn hỏi bố của Băng Thiệu Huy một câu hỏi không ngờ ông lại có cậu con trai ăn chơi, tiền nong đủng đỉnh. Mí mắt Mãn Kì liên tục chớp chớp nhìn nhận sự kiện liên tục xảy ra qua con mắt
“Cũng tối rồi hay chị Băng ở lại nhà của em ăn tối đi ạ” Mẹ Mãn Ánh giải nguy cho Băng Thiệu Huy, thậm chí còn nháy mắt với anh nữa
“Cái thằng nhãi này … Làm phiền em rồi” Phu nhân Băng thị ngồi xuống ghế thở dài , con trai của bà đang ngắm ai đó, bà không quên nhìn theo hướng con trai mình xem có chuyện gì với anh
Ra là Mãn Kì, phu nhân cười khẩy Băng Thiệu Huy, cũng có ngày rơi vào lưới tình, bà sau đó bắt chuyện với cô
“Mãn Kì, cô vừa gặp cháu chiều nay”
“Dạ cháu chào cô ạ”
“Cháu lên đại học rồi phải không ?”
“Cháu vừa mới tốt nghiệp và đang chọn trường đại học ạ”
” Chà, Hiên Lâu cho tốt nghiệp sớm vậy sao” mẹ của Băng Thiệu Huy dù biết nhưng vẫn gật gù
Học kì 2 mới bắt đầu mà Mãn Kì đã có thể tốt nghiệp Hiên Lâu đúng thật thì trình độ học tập không phải dạng vừa, đa số học sinh khoá cuối cấp tại Hiên Lâu chỉ được tốt nghiệp ở hai thời điểm bắt đầu học kì II và cuối học kì II. Những người ra trường vào thời điểm đầu kì như thế này còn khá nhiều thời gian rảnh rỗi để chọn trường đại học
Phu nhân Băng thị ngồi một lúc nảy sinh một ý tưởng trong đầu, lật đật chạy xuống gác bếp dò hỏi
“Thế Mãn Kì à , giờ cháu có đang rảnh không ?”
Mãn Kì tay còn vướng nồi canh, cô dùng muôi khuấy cho thật đều sau đó vớt lớp bọt li ti nổi bồng bềnh trên mặt nước, ngượng nghịu trả lời : “Rảnh lắm ạ, cháu mới đến thành phố nên cũng chẳng biết làm gì”
“Thế cháu làm gia sư cho Băng Thiệu Huy nhà cô đi, đảm bảo cháu sẽ không bị thiệt thòi đâu”
Phu nhân nhà họ Băng biết tầng lớp học sinh ra trường sớm hơn đều là những người có năng lực cực giỏi và xếp hạng phải từ 100 trở lên. Nếu Mãn Kì chịu làm gia sư cho Thiệu Huy, phần nào cô cũng có thể áp giải trình độ môn văn học với trung bình môn dưới 5 chấm của Băng Thiệu Huy
Châu Mãn Kì nghe xong tự nhiên cả người run lên từng đợt trong vô thức, cô không hiểu sao mình trở nên sợ hãi như vậy
“Không nói thì coi như đồng ý nhé, tối và sáng mai sáu giờ cháu qua nhà cô kèm cặp cho cái thằng nhãi này hộ”
Sáng ngày mai Châu Mãn Kì có hẹn với Diệp Mai Nhi đi chơi, nhớ ra khiến Mãn Kì lắc đầu nguầy nguậy :”Sáng mai cháu bận rồi ạ”
“Không thì tối” Mẹ Mãn Ánh của cô không cho cô có cơ hội từ chối, đẩy cô ra khỏi gác bếp tiếp tay bưng nồi canh nóng rực ra bàn ăn
Châu Mãn Kì ngơ ngác nhíu mày, quay mặt đi nhìn phu nhân thì bà đã lẻn trốn ra phòng khách
…—————-…
[08:00]
Mặt trời ló dạng, Châu Mãn Kì vẫn còn thổn thức trong giấc mộng. Thớ chăn gối chồng chất trên thân hình mảnh khảnh, đồng hồ báo thức bất chợt reo lên inh ỏi, Châu Mãn Kì chồm dậy tắt nó, người còn say men ngủ
Châu Ánh Vĩ và mẹ ra ngoài từ lâu. Cậu em nhỏ thì đến trung tâm rèn luyện nâng cao còn mẹ thì lái xe đến cửa tiệm mưu sinh như mọi ngày
Châu Mãn Kì vệ sinh cá nhân bằng vóc lưng thẳng tắp, điện thoại trong túi của cô hình như có đến ba cuộc gọi nhỡ, là số của Diệp Mai Nhi chắc là sợ cô lỡ hẹn nên sáng sớm đã gọi điện nhắc nhở
Mặc lên người chiếc áo sơ mi trắng , bao bọc bên ngoài áo blazer trắng sữa, đi kèm là quần ống suông. Diệp Mai Nhi mặc váy ngắn đứng đợi trước cổng, giọng điệu ma muội sờ vào gáy của Mãn Kì
“Chúng ta đi xem bói đi”
“Sao hôm nay cậu đột nhiên tâm linh thế ?”
“Đi xem bói ở hàng Nguyệt Tự ấy, chị Nhu Hạ bói cho chúng ta”
Nghe đến chữ Nhu Hạ, cô bắt đầu nhíu mày khó chịu. Cách đây một năm về thành phố cũng được gieo quẻ vài lần mà chị ta cứ nói rằng cô khi đã 28, 29 sẽ lấy một ông chồng nhỏ tuổi hơn mình, xem bói đúng là cho vui nhưng đi đâu ai cũng bảo mệnh Mãn Kì là mệnh tốt sau này nhất định phải lấy chồng nhỏ tuổi hơn mình, tổ làm cô phát chán
” Đừng hòng trốn, cứ đi đi”
Châu Mãn Kì trả lời.
“Tớ không có trốn nhưng đi đâu ai cũng nói như vậy làm tớ mệt kinh khủng ấy”
” Coi như đây là tướng số đi, cứ đến hàng Nguyệt Tự đã”
Nói rồi Diệp Mai Nhi nắm lấy tay áo Mãn Kì kéo cô lên taxi, khoảng đường từ nhà đến hàng Nguyệt Tự chỉ ngang qua một cây cầu. Dẫu có thể đi bộ nhưng Diệp Mai Nhi vẫn bắt Châu Mãn Kì lên taxi là vì sợ đang đi Mãn Kì sẽ tẩu thoát