Dương Phong nhìn người con gái vừa một đêm ân ái với mình rời đi không chút luyến tiếc thì lòng sớm đã nổi lửa, nhưng vì giữ thể diện cho bản thân nên phải nén lại cơn tức.
Đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn, người muốn tiếp cận anh xếp thành hàng dài đếm không hết, vậy mà Lý Hân sau khi thuận lợi trèo lên giường xong thì liền bỏ đi như không quen biết.
Đây là nói anh quá dễ dàng có được?
Dương Phong vừa ra khỏi phòng ngủ của Lý Hân đã thấy Trương quản gia đứng chờ sẳn, anh không quá để ý, định bước đi liền bị ông giữ lại: ” Dương tổng có thể dùng bữa trước khi đi, tiểu thư đã căn dặn tôi chuẩn bị bữa sáng cho cậu rồi.”
” Bữa sáng?” Dương Phong khó chịu, người rời đi không lý do chính đáng, còn tỏ ra chu đáo cái gì: ” Lý Hân không phải đã rời khỏi từ lâu rồi sao, còn chuẩn bị bữa sáng?”
Trương quản gia hơi quan sát Dương Phong, lại nói: ” Là tiểu thư căn dặn, Dương Tổng mời đi lối này.”
Đã nói đến vậy anh cũng không tiện từ chối, thuận theo cánh tay ông đang mời mà đi tới phòng ăn.
Đến cửa bếp liền ngưởi được mùi hương thoang thoảng của thức ăn, làm cái bụng rỗng của Dương Phong có chút rạo rực.
Ngồi vào bàn, mỗi món ăn đều đặt theo khẩu vị của Dương Phong từ gần ra xa. Anh có chút ngạc nhiên nhìn từng món được bày ra trước mắt, không nghĩ đầu bếp Lý gia trùng hợp như vậy lại làm ra toàn món anh thích.
” Thuận mắt” Dương Phong tỏ ra rất hài lòng: ” Còn vị…”
Gắp một miếng cá kho ăn thử, không quá bất ngờ khi món ăn được bày trí tinh xảo có vị ngon như anh nghĩ: ” Được, nhưng không khác nhà hàng năm sao bao nhiêu.”
Trương quản gia từ đầu chỉ im lặng xem Dương Phong thưởng thức món ăn, lúc này mới lên tiếng nói: ” Là đầu bếp năm sao được mời về làm đầu bếp của gia đình, những món này đều do tiểu thư đích thân yêu cầu đầu bếp làm cho cậu.”
” Ưm!” Dương Phong vừa ăn đến lát thịt mỏng liền bị nghẹn, Trương quản gia hốt hoảng vội vỗ lưng cho anh, tay còn đưa nước đến miệng giúp Dương Phong nhanh uống.
” Dương tổng không sao chứ.”
” Khục.. khục” Dương Phong nuốt trôi lát thịt, ho khan vài tiếng lại mắt nhắm mắt mở nhìn Trương quản gia: ” Tôi không sao, đừng xem như trẻ con.”
Không hiểu nổi con người Lý Hân thế nào, rõ ràng trước kia quấn lấy anh còn hơn rắn giữ mồi, sau đêm qua lại hoàn toàn cư xử khác. Như thể đã dụ được cá vào sòng, ăn xong thì không cần giữ lại sương.
Nhưng giờ lại tỏ ra rất am hiểu về khẩu vị của mình, là muốn lấy lòng hay bộ sương này vẫn còn hữu dụng gì khác?
” Là tôi thất lễ, xin thứ lỗi” Trương quản gia nhìn ra Dương Phong có chút khó chịu liền lùi lại một bước, vội cúi đầu nhận lỗi.
Ông không để ý thân phận của bất kì ai ngoài người nhà họ Lý, nhưng đây là người Lý Hân đặc biệt quan tâm đến nên không thể tuỳ tiện đắc tội.
Mắt thấy người sắp rời đi lại nhớ đến Lý Hân đã dặn dò: ” Đừng để anh ta quần áo sộc sệch ra ngoài, báo chí rất nhanh sẽ chụp được anh ta là từ nhà chúng ta bước ra, sẽ tạo scandal không cần thiết.”
Dương Phong bị nghẹn trước mặt người hầu đã đủ mất mặt, ăn cũng cảm thấy không ngon miệng, nhanh chóng muốn rời khỏi, nhưng đi được ba bước Trương quản gia lại lên tiếng nói: ” Dương tổng, thật ra cậu cứ vậy mà đi không tốt lắm.”
Dương Phong chau mày nói: ” Lần này Lý Hân lại muốn làm gì?”
…
” Đương nhiên là đến gặp ông nội” Lý Hân ngồi ghế sau xe dáng vẻ mong đợi hỏi tài xế Giang: ” Chú không muốn chở?”
” Đương, đương nhiên tôi không thể làm trái lời tiểu thư” Tài xế Giang làm lạ, tiểu thư chưa bao giờ gọi hai tiếng “ông nội” thân thiết như vậy, trừ những ngày lễ thì không đến thăm chủ tịch lần nào. Khi tiểu thư nói muốn đến thăm ông nội, ông còn nghĩ hôm nay là ngày gì đặc biệt, nhưng không phải nên mới càng kì lạ…
Dù đang có vô vàn thắc mắc nhưng chỉ là một tài xế riêng không thể quản nhiều, hơn nữa ông cũng rất vui khi tiểu thư có thể hoà hợp với người thân: ” Tôi lập tức đi ngay.”
Người ông nội này là Lý An, trong tiểu thuyết không nhắc nhiều đến ông ấy, chỉ được biết đến là người bảo hộ trên danh nghĩa của “Lý Hân”, còn việc cô lớn lên ra sao hay sống thế nào đều do một tay Trương quản gia chăm sóc, trong tiểu thuyết cũng không nói là ông ấy có chăm sóc đứa cháu gái này hay không.
Nhưng hằng tháng dưới danh nghĩa người bảo hộ, Lý An đều cấp một số tiền lớn để “Lý Hân” có thể sống an nhàn trong căn biệt thự của mình mà không cần lo nghĩ. Ngoài những chuyện đó, ông còn có lần giúp cháu gái ngồi lên chức vụ thư kí của Dương Phong bằng cách dùng thân phận cổ đông lớn gây sức ép lên công ty Dương Thịnh – Tổng giám đốc là Dương Phong. Khiến Dương Phong không thể không làm theo.
Về tình về lý, dù nghĩ thế nào thì cũng thấy ông nội này của nguyên chủ “Lý Hân” rất yêu thương cô ấy, chỉ là cô ấy một chút cũng không nhận ra còn cho đó là do ông không muốn bị mất mặt vì cháu gái xin việc không được nên mới miễn cưỡng giúp đỡ.